Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ lần nữa trở về, thế cục trong Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm lại trở nên căng thẳng.

Mặc dù có một số người bắt đầu đến chỗ Liễu Kình Vũ báo cáo công việc, nhưng đó chỉ là số ít. So với tình hình vắng vẻ có thể giăng lưới bắt chim bên Liễu Kình Vũ, mấy ngày gần đây, cùng với việc khảo hạch ngày càng đến gần, người đến văn phòng Hàn Minh Cường ngày càng nhiều. Đến như người trong văn phòng Lưu Thiên Hoa và Trương Tân Sinh cũng nhiều hơn rất nhiều so với bên Liễu Kình Vũ. Số quà tặng mang đến văn phòng ba người họ cũng nối tiếp nhau.

Tuy nhiên, đã bảy, tám ngày kể từ khi Liễu Kình Vũ trở về từ thành phố Thương Sơn nhưng hắn không để tâm đến chuyện này mà bận rộn với công việc của mình.

Trong văn phòng Hàn Minh Cương, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh đang ngồi trên sô pha, vừa uống trà hút thuốc vừa thảo luận tình hình.

Trương Tân Sinh nói:
- Lão Hàn này, rốt cuộc bên Liễu Kình Vũ làm sao vậy. Theo lý mà nói, hắn vừa gây ra chấn động lớn ở thành phố Thương Sơn như vậy, đến Trâu Văn Siêu có thế mạnh đến vậy cũng bị phán quyết, đúng ra lần này hắn trở lại phải lên giọng mới đúng, sao lại ẩn mình như vậy? Hơn nữa, trước kia chúng ta dùng không ít thủ đoạn thăm dò hắn, bao gồm cả việc giả vờ nhận đồ biếu để mê hoặc hắn, muốn hắn ra tay, tại sao hắn vẫn án binh bất động? Chẳng lẽ hắn nhìn ra được việc nhận đồ biếu chỉ là cái bẫy? Chẳng lẽ hắn thật sự nhẫn nhịn để mặc chúng ta muốn làm gì thì làm trong quá trình khảo hạch đầu tiên này? Quả thật không giống với tính cách hắn.

Lời của Trương Tân Sinh vừa dứt, Lưu Thiên Hoa đã gật đầu:
- Ừm, lão Trương nói có lý. Lão Hàn này, tôi thấy có phải tên Liễu Kình Vũ này đang ẩn giấu mưu kế thâm hiểm nào không vậy? Giống như đợt trước, tên này nhẫn nhịn hơn mười ngày cuối cùng đưa ra đề nghị cắt giảm nhân viên ấy. Tôi thấy chúng ta cần nghiêm túc đề phòng.

Sau khi nghe hai người phân tích, Hàn Minh Cường chỉ cười nhạt, nói:
- Thật ra, bất kể tên Liễu Kình Vũ này giở trò gì, chúng ta đều có thể trực tiếp phớt lờ. Bởi vì dù hắn có âm mưu gì, chỉ cần sau khi thực thi mới có được hiệu quả. Đối với cục diện trong Phòng quản lý đô thị trước mắt, chúng ta đã nắm trọn hơn 70% nhân viên. Hơn một nửa lãnh đạo cấp trung đều do chúng ta đề bạt lên. Cho dù Liễu Kình Vũ muốn dùng kế gì cũng chỉ là làm sét đánh mà không có mưa. Cho nên, chúng ta có thể thản nhiên.


Hơn nữa, lần sát hạch nhóm nhân viên hiệp quản đầu tiên này, chúng ta đã để lại chướng ngại vật lớn cho hắn. Chỉ cần đợi lần khảo hạch này kết thúc, những nhân viên bị sa thải kia phẫn nộ đến độ nhất định, tới lúc đó chúng ta sẽ dẫn đường, để bọn họ đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tố cáo Liễu Kình Vũ. Đến lúc đó, Liễu Kình Vũ ắt sẽ không chịu nổi. Đợi khi lãnh đạo huyện ủy ý thức được cuộc chỉnh đốn của Liễu Kình Vũ càng chỉnh càng loạn, họ sẽ cùng hạ lệnh, dù Liễu Kình Vũ muốn tiếp tục chỉnh đốn cũng không còn cơ hội nữa.

Nói đến đây, Hàn Minh Cường hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, Liễu Kình Vũ cho rằng để tôi phụ trách đợt khảo hạch đầu tiên này tôi sẽ mang ơn hắn sao, hắn cũng quá xem thường Hàn Minh Cường này rồi. Lẽ nào hắn cho rằng tôi không biết hắn để tôi phụ trách lần khảo hạch này là cái bẫy hắn giăng ra sao? Nếu như vậy, hắn cơ bản không đáng để lo nghĩ. Nhưng hiện tại chúng ta cũng không thể khinh địch. Chúng ta vẫn phải tiếp tục gian lận trong khảo hạch, khiến cho Liễu Kình Vũ phải dẹp bỏ ý định chỉnh đốn Phòng quản lý đô thị của mình. Đợi đến lúc đó, hắn chỉ còn cách ngoan ngoãn làm Tư lệnh tay không thôi, ngoài văn phòng của mình ra, hắn không thể khống chế bất cứ phòng ban nào khác trong Phòng quản lý đô thị.

Thời gian qua đi, chỉ nửa tháng nữa thôi là đến tết. Ngày mai, kết quả lần khảo hạch đầu tiên của Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm sẽ được công bố.

Mà trong quá trình khảo hạch nhóm đầu tiên này, từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ không trực tiếp nhúng tay mà chỉ để Hàn Minh Cường giải quyết. Còn Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh lại cấu kết với nhau giở trò, vừa bày đặt bẫy chờ Liễu Kình Vũ nhảy vào, muốn dẫn dụ Liễu Kình Vũ ra tay, vừa tiến hành bày bố cục, muốn thông qua lần khảo hạch này khơi dậy lòng phẫn nộ của nhân viên và các thế lực đứng đằng sau họ với Liễu Kình Vũ. Ngày mai cũng chính là ngày mà bọn họ phát động phản công với Liễu Kình Vũ.

Lúc này, Liễu Kình Vũ vẫn không chút hoang mang mà xử lý các sự vụ vụn vặt trong Phòng quản lý đô thị. Thông qua khoảng thời gian này, Liễu Kình Vũ đã có hiểu biết toàn diện về lãnh đạo các cấp các ban trong Phòng, bao gồm từng lãnh đạo đứng về phía ai hắn cũng nắm rõ.

Trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.

Long Tường và Liễu Kình Vũ ngồi đối diện nhau trên sô pha.


Liễu Kình Vũ cười nói:
- Long Tường, những ngày qua vất vả cho anh rồi. Sưu tập chỉnh lý nhiều tài liệu như này quả thực không dễ dàng.

Long Tường cười nói:
- Trưởng phòng, anh khách sáo quá rồi. Đây đều là những việc Chánh văn phòng là tôi nên làm. Nhưng Trưởng phòng này, tôi lo lắng, rốt cuộc anh định lật bài gì vậy? Lẽ nào anh không sợ trong Hội nghị toàn thể Phòng quản lý đô thị buổi sáng ngày mai, một khi đám người Hàn Minh Cường tuyên bố kết quả khảo hạch, họ sẽ nhân cơ hội gây ra chuyện bất lợi cho anh sao?

Liễu Kình Vũ cười lớn:
- Có gì phải lo lắng chứ. Tôi đang đợi bọn họ làm như vậy đây. Không phải lần trước tôi đã nói với anh rồi sao, có nhiều khi nghịch chuyển thế cục chỉ là chuyện trong chớp mắt, quan trọng là phải có chuẩn bị. Anh hãy xem đi, trong Đại hội toàn Phòng quản lý đô thị ngày mai, tôi sẽ cho Hàn Minh Cường một bất ngờ động trời. Muốn phá hoại đề xuất chỉnh đốn Phòng quản lý đô thị của tôi? Anh ta còn chưa đủ tư cách.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Long Tường tràn đầy chờ mong.


Đêm trước Đại hội toàn thể Phòng quản lý đô thị.


Hàn Minh Cường, Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh lại một lần nữa ngồi cùng nhau.

Hàn Minh Cường nhìn hai người nói:
- Việc chuẩn bị cho Đại hội ngày mai đến đâu rồi? Những thứ cần bố trí đã bố trí xong hết chưa?

Lưu Thiên Hoa gật đầu đáp:
- Lão Hàn, bên tôi anh yên tâm đi, đã bố trí ổn thỏa cả rồi, chỉ đợi Đại hội toàn thể ngày mai hoàn tất, uy tín của Liễu Kình Vũ trong Phòng coi bị phá hủy triệt để rồi. Hơn nữa, chỉ cần Đại hội ngày mai công bố kết quả, những người thân có con em bị sa thải sẽ nhận được tin nhắn. Cùng lúc đó, người thân của những nhân viên không bị sa thải cũng nhận được tin nhắn, toàn bộ sẽ tập trung trước cửa UBND huyện, yêu cầu hủy bỏ phương thức khảo hạch không công bằng này. Đến khi đó, Liễu Kình Vũ không còn cơ hội phản kích nữa.

Nói rồi, Lưu Thiên Hoa báo cáo một lượt các bố trí khác với Hàn Minh Cường. Sau khi nghe xong, Hàn Minh Cường nhìn về phía Trương Tân Sinh:
- Lão Trương, bên anh thế nào rồi?

Trương Tân Sinh cười âm hiểm:
- Lão Hàn, bên tôi anh cứ yên tâm đi, tôi đã sắp xếp người đến gây sự tại Đại hội rồi, cũng đã nói rõ với bọn họ, mặc dù gây chuyện sẽ khiến bọn họ bị khai trừ, nhưng tôi sẽ điều bọn họ hợp lý, đảm bảo không có hậu quả về sau. Lần này, chúng ta nhất định phải thông qua cuộc họp toàn thể, cho Liễu Kình Vũ một cái tát tát trời giáng. Hừ, tên nhóc này muốn lợi dụng lần khảo khạch này để chơi chúng ta sao? Chúng ta phải để hắn ăn trộm gà không xong còn mất nắm gạo.

Hàn Minh Cường nghe xong, hài lòng gật đầu:
- Tốt, lần này chúng ta nhất định phải khiến cho Hội nghị toàn thể ngày mai trở thành trận Waterloo của Liễu Kình Vũ, làm hắn hoàn toàn đại bại.

Lúc này, hai bên đã sẵn sàng ra trận, đằng đằng sát khí.


Sáng ngày hôm sau là thứ bảy, nếu là thường lệ, các ngày cuối tuần gần như đến bóng người cũng không thấy. Nhưng hôm nay, từ 8h30’ đã có nhân viên trong Phòng quản lý đô thị lần lượt đến, chạy thẳng đến phòng hội nghị lớn, sắp xếp chỗ ngồi theo các bộ, cấp bậc, đợi Hội nghị toàn thể toàn Phòng quản lý đô thị chính thức bắt đầu.

Mặc dù hội nghị lần này không cứng nhắc yêu cầu bắt buộc phải tham dự, nhưng hầu hết tất cả đều đến tham gia hội nghị. Bởi vì mọi người đều biết, kết quả của lần hội nghị này trực tiếp quyết định thế cục trong Phòng quản lý đô thị sau này. Nhiều người hiểu rõ, hội nghị ngày hôm nay là cuộc va chạm kịch liệt của Trưởng phòng Phòng quản lý đô thị mới nhậm chức và Phó phòng Thường trực Hàn Minh Cường. Cuối cùng ai thắng ai bại cũng đều ảnh hưởng đến vận mệnh rất nhiều người.

Đã là 8h58’, đám người Lưu Thiên Hoa, Trương Tân Sinh, Lâm Tiểu Tà cũng đã đến phòng họp.

Lưu Thiên Hoa thấy đoàn người đông nghịt, sắc mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Y biết rằng, hôm nay Hàn Minh Cường tuyệt đối không đến sớm hơn Liễu Kình Vũ, bởi vì đó là khí thế.

8h59’, Liễu Kình Vũ đúng giờ xuất hiện tại cửa phòng hội nghị, đi đến vị trí của mình.

Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy vị trí bên cạnh mình, Hàn Minh Cường chưa xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt. Hắn cơ bản không để tâm đến thủ đoạn tầm thường này, bởi hắn biết, ngày hôm nay ai mới là Trưởng phòng thực sự.

Liễu Kình Vũ vừa ngồi xuống, 8h59’50’’, Hàn Minh Cường cất bước vào phòng họp, vừa đi vừa vẫy tay thăm hỏi mọi người. Lúc này, bọn người Trương Tân Sinh đã sắp xếp mọi người ở dưới hoan hô, cổ vũ. Dưới sự dẫn dắt của họ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, khí thế ngút trời.

Mà lúc này, Hàn Minh Cường vừa ngồi vào vị trí của mình, cười nhìn Liễu Kình Vũ đầy vẻ khiêu khích:
- Trưởng phòng Liễu, hôm nay tôi không đến muộn chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận