Đỉnh Cao Quyền Lực

Thấy Hàn Minh Cường đang tỏ vẻ khiêu khích mình, Liễu Kình Vũ chỉ cười nhạt chứ không trực tiếp đáp trả. Hắn nhìn Trương Tân Sinh chủ trì hội nghị:
- Được rồi, có thể bắt đầu hội nghị rồi.

Nghe thấy chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Trương Tân Sinh kéo chiếc micro đến trước mặt, trong lòng vô cùng đắc ý. Bởi sắp xếp của lần hội nghị này là kết quả thương lượng của lão và Hàn Minh Cường từ hai năm về trước, khi lão được đề bạt lên chức Phó phòng. Sau này dần trở thành lối mòn. Mục đích để tất cả hội nghị trong Phòng quản lý đô thị sẽ được tiến hành dựa theo cách mà họ đề ra. Cũng tức là người chủ trì hội nghị là do Phó phòng là lão phụ trách. Sau khi Trưởng phòng mới lên nhậm chức đều rập theo khuôn cũ một thời gian. Mà thời gian này, sự chủ trì của lão đã dần tước đoạt đi uy tín của Trưởng phòng mới nhậm chức, và tạo ra uy tín cho Hàn Minh Cường.

Lần này là Đại hội toàn thể đầu tiên sau khi Liễu Kình Vũ lên nhậm chức. Liễu Kình Vũ cũng giống như mấy vị Trưởng phòng trước, lựa chọn rập theo khuôn cũ, để lão phụ trách chủ trì hội nghị. Và đây cũng là điều lão mong đợi.

Kéo micro về phía mình, Trương Tân Sinh cao giọng nói:
- Thưa toàn thể các đồng chí trong Phòng quản lý đô thị, giờ chúng ta chính thức bắt đầu hội nghị. Chủ đề của hội nghị hôm nay chỉ có một, đó chính là tuyên bố danh sách nhóm nhân viên hiệp quản đầu tiên bị cắt giảm trong đội ngũ nhân viên Đại đội chấp pháp. Một lát nữa, ai nghe thấy tên mình xin mời tự động đến Phòng nhân sự làm các thủ tục rời khỏi cương vị công tác. Được rồi, tôi cũng không nhiều lời nữa. Để tiết kiệm thời gian, để mọi người có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chúng ta đi thẳng vào vấn đề. Sau đây, mời Phó phòng Hàn Minh Cường lên đọc danh sách nhân viên bị cắt giảm.

Hàn Minh Cường lập tức cầm Micro, ánh mắt sắc bén quét một lượt toàn hội trường, sắc mặt bình tĩnh:
- Sau đây, tôi sẽ tuyên bố danh sách nhân viên bị cắt giảm. Trước khi đọc tuyên bố, tôi muốn nói qua về quy định của hội nghị. Bất kể ai có tên trong danh sách, trong khi tôi đọc tuyên bố, mong mọi người đừng tự ý lớn tiếng ồn ào. Nếu có ý kiến, có thể đợi sau khi tôi tuyên bố thì phát biểu. Nếu ai vi phạm, đừng mong nhận tiền lương và tiền thưởng. Lúc đó cũng đừng trách tôi không thông báo trước.

Sau khi nghe những lời nói có phần gay gắt của Hàn Minh Cường, toàn thể hội trường bỗng yên tĩnh hẳn. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú Hàn Minh Cường.


Lúc này, mọi con mắt đều đổ dồn về phía Hàn Minh Cường.

Khi Trương Tân Sinh chủ trì hội nghị, cho đến khi Hàn Minh Cường tuyên bố trình tự đọc danh sách, Liễu Kình Vũ vẫn im lặng. Hắn chỉ ngồi đó, nhẹ nhàng bưng cốc trà lên uống, nhìn có vẻ vô cùng nhàm chán.

Tuy nhiên, thái độ này của Liễu Kình Vũ rất nhanh đã khiến mọi người có mặt phía dưới nghi ngờ.

Có người bắt đầu thì thầm bàn tán.

- Này người anh em, vị Trưởng phòng mới nhậm chức trông có vẻ suy sụp nhỉ. Đại hội toàn thể lần đầu tiên lại không do Trưởng phòng phụ trách mà lại là Phó phòng Thường vụ phụ trách. Xem ra Phó phòng Hàn danh nghĩa là Phó phòng nhưng thực tế lại là lão đại. E là Liễu Kình Vũ này lại giống mấy vị Trưởng phòng trước, chẳng mấy chốc lại phải cuốn xéo thôi.

- Ừm, anh nói không sai. Nhưng nếu tôi là Phó phòng Hàn, tôi sẽ không để Liễu Kình Vũ cuốn xéo. Dù sao có một Trưởng phòng trẻ tuổi không có kinh nghiệm ở trên, Hàn Minh Cường muốn làm bừa gì cũng tiện hơn. Đến khi đó, một khi có chuyện gì xảy ra, Liễu Kình Vũ sẽ là người chịu tội thay.

Những bàn tán tương tự tồn tại ở khắp các góc hội trường.


Dưới sự phối hợp ăn ý của Trương Tân Sinh và Hàn Minh Cường, với kế hoạch tỉ mỉ của Hàn Minh Cường, trong chốc lát, uy vọng của Hàn Minh Cường đã đạt tới đỉnh điểm. Uy tín của Liễu Kình Vũ cũng tụt dốc không phanh. Mặc dù mọi người đều biết đề xuất cắt giảm nhân viên quản lý là do Liễu Kình Vũ đề ra, nhưng hiện tại, người đọc danh sách cắt giảm lại là Hàn Minh Cường. Lời nói đầy vẻ uy hiếp cộng với sắc mặt nghiêm nghị của Hàn Minh Cường vừa rồi càng chứng minh cho điều đó.

Rất nhiều người bắt đầu dùng ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại, thậm chí là khinh bỉ để nhìn Liễu Kình Vũ đang ngồi ở trung tâm bàn chủ tịch. Họ đều cho rằng Liễu Kình Vũ sẽ lại là một con rối mới.

Sau khi nhìn biểu hiện của mọi người phía dưới hội trường, trong lòng Hàn Minh Cường bỗng mừng thầm. Y biết, hành động đến chậm hơn vài giây so với Liễu Kình Vũ của mình, cộng với việc phối hợp của Trương Tân sinh và việc tuyên bố danh sách cắt giảm đã phá hủy uy vọng của Liễu Kình Vũ một cách triệt để. Vừa đọc danh sách cắt giảm, Hàn Minh Cường vừa quét mắt về phía Liễu Kình Vũ, phát hiện thấy hắn có vẻ không biết gì cả, chỉ đang ngồi ở đó nhấm nháp trà, trong lòng thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, qua lần hội nghị toàn thể này, mày bị hủy triệt để rồi. Hừ, muốn đấu với Hàn Minh Cường tao, còn non lắm.”

Trong khi đọc danh sách cắt giảm nhân viên, Hàn Minh Cường cố ý khống chế tiết tấu của cả hội nghị. Y không đọc liền một mạch các tên có trong danh sách mà đọc một tên, sau đó lại dừng lại, nhìn xuống dưới như muốn xác định ai là nhân viên đen đủi bị cắt giảm rồi mới tiếp tục. Không chỉ vậy, y còn cố tình làm ra bộ dạng lạnh lùng, trầm mặc để gia tăng uy nghiêm của mình. Nhìn về phía Hàn Minh Cường, trong lòng nhiều người không khỏi dâng lên tia sợ hãi, sợ y nhìn về phía mình.

Một danh sách vốn dĩ chỉ cần hơn một phút là có thể đọc xong, nhưng Hàn Minh Cường lại dùng đến năm phút. Trong năm phút này, chốc chốc y lại dùng ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường để liếc nhìn Liễu Kình Vũ. Thấy sự chú ý của hắn đều được đặt trên cốc trà, cơ bản không nhìn mình, môi y lại càng hiện lên vẻ đắc ý, ánh mắt càng tỏ ra khinh thường hơn bao giờ hết. Trong lòng y thầm nói: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, đến chút trò này của bố mày mà mày cũng nhìn không thấu, còn muốn tranh quyền tranh thế với bố mày sao, tốt nhất mày nên chui vào bụng mẹ mày thêm hai năm rồi nói sau nhé!”

Cuối cùng Hàn Minh Cường cũng đọc xong danh sách, nhưng y vẫn không dừng lại mà trầm giọng nói:
- Mọi người có ý kiến gì không? Có ý kiến gì thì đưa ra, tôi sẽ giúp mọi người giải đáp thắc mắc.
Y không hề có ý nhắc đến Liễu Kình Vũ. Trương Tân Sinh lại càng không.


Lúc này, Liễu Kình Vũ mới đưa tay kéo Micro phía trước lại, cười thản nhiên nói:
- Mặc dù đồng chí Trương Tân Sinh và Hàn Minh Cường không có ý để tôi phát biểu, nhưng dù sao tôi cũng là Trưởng phòng Phòng quản lý đô thị của chúng ta, đúng chứ? Tôi tự đề cử mình lên phát ngôn, mọi người cứ coi như tôi là người thích cướp lời, không hiểu quy củ, tu hú chiếm tổ chim khách là được rồi.

Liễu Kình Vũ nói xong, hội trường bỗng rộn lên tiếng cười.

Người có mặt tại hội trường không phải là kẻ ngốc, hiển nhiên nghe ra được trong lời nói tự hạ mình của Liễu Kình Vũ đầy vẻ trào phúng, ám chỉ Hàn Minh Cường là tu hú chiếm tổ chim khách, cướp quyền phát ngôn của hắn.

Mặc dù đây chỉ là lời nói đùa của Liễu Kình Vũ nhưng trong chốc lát, hắn đã lấy lại được uy vọng bị Hàn Minh Cường dìm xuống của mình. Nhiều người không khỏi dò xét vị Trưởng phòng mới nhậm chức này. Mọi người đều muốn xem Liễu Kình Vũ hóa giải thế cục trước mắt ra sao, thu phục mảnh đất đã mất của mình thế nào, đặc biệt là thành viên trong tổ Đảng đang đứng ở vị trí trung lập như nhóm người Lâm Tiểu Tà. Mọi người đều chú ý đến nhất cử nhất động của Liễu Kình Vũ.

Thực tế, khi thấy Liễu Kình Vũ ngồi uống trà phong thái nhàn hạ, trong lòng nhiều người đều tràn đầy nỗi thất vọng, thậm chí là khinh thường hắn. Nhưng hành động cướp quyền phát ngôn của Liễu Kình Vũ khiến mọi người nhìn thấy được tác phong đặc biệt, độc lập của hắn.

Sau trò đùa, Liễu Kình Vũ vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên:
- Là Trưởng phòng Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, sau đây tôi tuyên bố ba việc. Ba việc này có liên quan mật thiết đến mỗi người đang ngồi ở đây, nên tôi hy vọng mọi người chú ý lắng nghe. Đương nhiên, nếu mọi người cảm thấy không phục, có thể đưa ra ý kiến ngay tại hiện trường. Mọi người có thể yên tâm, mặc dù là Trưởng phòng, nắm giữ quyền tài chính và nhân sự của toàn Phòng quản lý đô thị, nhưng tôi tuyệt đối không vận dụng bừa bãi, càng không cắt xén tiền lương và tiền thưởng của mọi người.

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, hội trường lại lần nữa được trận cười vang.

Bởi vì lúc này, mọi người đều nhìn ra, lời nói này của Liễu Kình Vũ là nhằm vào Hàn Minh Cường. Lời nói của hắn ẩn chứa quá nhiều đạo lý. Đầu tiên là chỉ rõ quyền tài chính và nhân sự của toàn Phòng đều nằm trong tay mình, trực tiếp phủ quyết cử chỉ phát ngôn bừa bãi, đòi cắt xén tiền lương và tiền thưởng của Hàn Minh Cường. Điều này không chỉ khiến mọi người bên dưới cảm thấy con người của vị Trưởng phòng này không tồi, mà càng đẩy Hàn Minh Cường vào thế đối lập.


Lời nói như đao.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, Lâm Tiểu Tà ngồi không xa bên cạnh hắn bèn nhìn hắn, ánh mắt không những tràn đầy vẻ khâm phục mà còn thêm vài phần suy nghĩ.

Lâm Tiểu Tà không phải là một người bình thường, từ mấy câu nói đơn giản của Liễu Kình Vũ, gã có thể cảm nhận rõ ràng tấm lòng rộng mở của Liễu Kình Vũ. Lời nói và hành động của hắn thể hiện được nét tự nhiên, phóng khoáng.

Không sai, chính là phóng khoáng.

Chỉ bằng hai câu nói, trong chốc lát, Liễu Kình Vũ đã xoay chuyển được không khí và tâm tình của toàn hội nghị.

Lúc này, sau trận cười, mọi người đều tập trung sự chú ý vào ba việc mà Liễu Kình Vũ vừa tuyên bố. Giờ mọi người mới thực sự hiểu được, mặc dù Hàn Minh Cường vô cùng có ưu thế trong Phòng, nhưng vị Trưởng phòng mới nhậm chức này mới là người có quyền nắm giữ tài chính và nhân sự.

Lúc này, Hàn Minh Cường bỗng chau mày lại.

Y không ngờ lời lẽ của Liễu Kình Vũ lại sắc bén đến vậy. Lão bắt đầu quan tâm đến ba việc mà hắn muốn tuyên bố, thậm chí có chút căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận