Đỉnh Cao Quyền Lực

Trong lòng Vương Thành vô cùng rõ ràng mình thanh liêm như thế nào. Y biết rằng, nếu Ủy ban kỷ luật huyện thật muốn tra xét, mình tuyệt đối xảy ra vấn đề. Hơn nữa theo y, nếu Ủy ban Kỷ luật huyện hoặc là Ủy ban Kỷ luật thành phố thật sự muốn tra, chỉ e cán bộ chủ chốt của Phòng tài chính huyện đến một nửa là có vấn đề. Nếu như nói tất cả đều có vấn đề thì khẳng định là có oan uổng, nhưng nếu tra từng người từng người một, tuyệt đối không thể lọt lưới.

Tuy nhiên thân là Phó phòng tài chính, Vương Thành vô cùng rõ ràng quy trình của Ủy ban kỷ luật, biết rằng nếu Ủy ban kỷ luật không nắm giữ chứng cứ xác thực thì sẽ không cho khởi động trình tự điều tra. Nhưng vấn đề là nếu Dương Kiếm Thịnh bên Ủy ban kỷ luật đang nắm giữ thư tố cáo nào đó có liên quan đến mình, mặc kệ là tố cáo thật hay giả, với chức vụ của Dương Kiếm Thịnh, muốn khởi động điều tra mình thật đúng là không chút khó khăn. Mặc dù không thể chính thức triển khai điều tra nhưng mời đến thẩm vấn, lấy lời khai một chút vẫn là có thể. Nếu quả thật tới lúc đó, mình tuyệt đối sẽ không chịu được sức ép. Vương Thành vô cùng rõ ràng, người của Ủy ban kỷ luật đều rất am hiểu tâm lý học, nếu như mình thật sự bị Ủy ban kỷ luật mời đến uống trà, chưa chắc đã có thể đối phó với thế trận tấn công tâm lý của đối phương.

Cho nên, giờ này khắc này, trong lòng Vương Thành lập tức có vài phần kiêng kị Liễu Kình Vũ. Y thật không ngờ Liễu Kình Vũ này lại có vị trí quan trọng đối với Mạnh Hoan như thế. Tuy nhiên, Vương Thành là người vô cùng đa nghi, y cũng nghi ngờ cuộc điện thoại này của Liễu Kình Vũ không phải là sự thật. Cho nên tuy rằng hai chân đã run như cầy sấy, tâm lý cũng đã rất sợ hãi, nhưng vẫn không làm gì cả, chỉ yên lặng cùng đợi Mạnh Hoan trả lời.

Chừng mười phút đồng hồ sau, Mạnh Hoan liền gọi điện thoại lại:
- Sếp, tôi vừa kết nối với chú Dương rồi. Chú ấy nói, trong tay chú ấy quả thực có đơn tố cáo Vương Thành, hơn nữa không chỉ có một đơn thư. Mặc dù là dựa theo thư tố cáo này thì không thể trực tiếp khởi động quy trình điều tra, nhưng nếu mời y đến uống trà, tâm sự, khiển trách một chút vẫn là có thể. Hơn nữa chú ấy nói, chỉ cần phía tôi có nhu cầu, chú ấy bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi điện cho Vương Thành hẹn đến Ủy ban Kỷ luật tâm sự, uống chén trà.

Liễu Kình Vũ nghe được lời của Mạnh Hoan, lạnh lùng liếc Vương Thành một cái, sau đó vẻ mặt sát khí nói:
- Được rồi, đã có những lời này của Chủ nhiệm Dương thì tôi hoàn toàn an tâm. Nếu như Vương Thành muốn đuổi tận giết tuyệt, làm tôi mất mặt xấu hổ, tôi cũng sẽ không khách khí nữa. Mạnh Hoan à, anh lập tức gọi lại cho Chủ nhiệm Dương đi, bảo ông ấy gọi điện cho Vương Thành một chút. Con bà nó, hiện giờ tuy rằng tôi không thể dễ dàng đánh người vô cớ, nhưng đối với một số cá nhân vẫn có thể ngoại lệ.

- Yes Sir, tôi sẽ lập tức gọi điện cho chú Dương.
Mạnh Hoan lập tức lớn tiếng đáp. Nhưng gã cũng không ngắt điện thoại ngay mà lại hỏi:
- Sếp, ngài có chỉ thị gì khác không? Ví dụ như cảnh cáo Vương Thành đến mức độ nào? Đơn giản tìm y đến nói chuyện khiển trách một chút hay là trực tiếp điều tra, bắt y khởi tố?

Liễu Kình Vũ cau mày, nói:

- Ừ, để tôi nghĩ một chút, nên điều tra đến mức nào nhỉ.

Giờ phút này, Vương Thành đang đứng run rẩy nhưng lỗ tai dựng thẳng nghe Liễu Kình Vũ nói chuyện với Mạnh Hoan rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Tuy rằng y đa nghi, nhưng Mạnh Hoan nói chuyện giọng điệu mạnh mẽ cứng rắn như vậy, đáng tin mười phần. Nếu Liễu Kình Vũ thật sự có thể bảo Mạnh Hoan nói với Dương Kiếm Thịnh đến tra mình, chính mình cũng xong đời rồi. Vì tiền đồ làm quan của mình, y bất chấp mặt mũi. Kể cả sắc đẹp của hai đóa tỷ muội song sinh, y cũng không còn quan tâm rồi. Nói đùa, đối với con đường làm quan trước mặt, tiền vàng, nữ sắc cũng chỉ là chó má. Chỉ cần trong tay có quyền, muốn tiền có tiền, muốn mỹ nữ có mỹ nữ. Không có quyền, tất cả đều vô nghĩa.

Nghĩ đến đây, Vương Thành lập tức từ cửa sổ lao đến, vừa cúi rạp người trước mặt Liễu Kình Vũ vừa nói:
- Trưởng phòng Liễu, thật sự là ngại quá, là tôi sai rồi, tôi sai rồi. Ngài là đại nhân, không chấp với hạng tiểu nhân. Xin ngài tha cho tôi, về sau tôi không dám cắt xén một đồng của Phòng quản lý đô thị các ngài. Xin ngài đừng bảo Mạnh Hoan làm phiền Chủ nhiệm Dương nữa. Tôi sẽ lập tức bảo người chuyển khoản tiền đó cho Phòng quản lý đô thị các ngài.

Liễu Kình Vũ nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Vương Thành, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, trên mặt lộ ra bộ dáng vô cùng lạnh lùng, nói:
- Không được, Phó phòng Vương, Phòng tài chính các anh làm gì còn tiền, anh lấy gì để chuyển cho Phòng quản lý đô thị chúng tôi? Tiền này tôi cũng không vội, tôi có thể chờ thêm một chút. Đến lúc anh bị khởi tố rồi, tôi tin rằng Phó phòng mới sẽ không dám cắt xén của Phòng quản lý đô thị chúng tôi nữa. Tôi cũng không muốn để lại một người có thể gây phiền toái cho mình về sau.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Vương Thành đã quyết định chắc chắn, “phịch” một tiếng quỳ sụp trên đất, vừa dùng sức vả vào miệng mình vừa nói:
- Trưởng phòng Liễu, rất xin lỗi, rất xin lỗi, là Vương Thành tôi sai rồi. Xin ngài tha cho tôi lần này. Tôi xin cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không giở bất cứ trò gì với Phòng quản lý đô thị các ngài. Là tôi không đúng, tôi xin tự tát vào miệng mình để nhận lỗi.
Nói xong, Vương Thành lại dùng sức tát thật mạnh vào miệng mình, như thể bản mặt kia không phải là của y.

Nhìn thấy cảnh này, trong ánh mắt khinh thường của Liễu Kình Vũ lại có thêm phần khiếp sợ. Hắn thật không ngờ, đường đường là một Phó phòng tài chính, chỉ vì cái mũ quan của mình mà không ngờ làm ra những việc thế này. Giờ phút này, nhìn Vương Thành quỳ trên mặt đất, không ngừng tát vào miệng mình, không còn thấy hình tượng cao cao tại thượng của một ví Phó phòng, không còn chút tôn nghiêm nào nữa cả.


Nội tâm của Liễu Kình Vũ giờ phút này có một tiếng thở dài thật sâu.

Chức quan, quan trọng như vậy sao? Quyền lực, hấp dẫn đến vậy sao? Đến tôn nghiêm của bản thân cũng có thể vứt bỏ.

Vương Thành có thể làm được, nhưng mình tuyệt đối không làm được.

Chức quan là ai cho? Nhân dân. Làm quan không phải lấy dân làm gốc, vì dân làm chủ sao? Sự tôn nghiêm đối với người làm quan là vô cùng quan trọng.

Vì lợi ích của nhân dân và tổ quốc, Liễu Kình Vũ tôi dù đứng chết cũng không quỳ mà sống. Trung Hoa ngày nay là do triệu triệu vị tiền bối cách mạng dùng máu tươi để đánh đổi, đến thế hệ chúng ta phải cố gắng giữ gìn và phát triển.

Làm quan, cấp trên phải là tấm gương của cấp dưới, cán bộ phải là tấm gương của dân chúng. Nếu quan dân một lòng thì không gì là không làm được.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Vương Thành một cái, khoát tay nói:
- Được rồi, anh không cần tự tát mình nữa, đứng dậy nói chuyện đi.

Vương Thành nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, lập tức dừng việc tát chính mình. Kỳ thật trong lòng y cũng không hề muốn động tay, dù sao tát vào mình cũng rất đau, chẳng ai muốn tự mình hại mình cả. Nhưng y lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ không bỏ qua cho mình, vẫn quỳ sụp trên mặt đất, ngửa đầu lên nói:

- Trưởng phòng Liễu, thật sự ngài có thể bỏ qua cho tôi sao? Nếu ngài không tha cho tôi, tôi tuyệt đối không đứng dậy.

Liễu Kình Vũ sắc mặt bình tĩnh nói:
- Được rồi, trước hết anh bảo người chuyển tiền vào tài khoản của Phòng quản lý đô thị chúng tôi đi.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nói với Mạnh Hoan trong điện thoại:
- Mạnh Hoan à, chuyện này cứ tạm dừng lại đã. Đừng báo với Chủ nhiệm Dương vội.

Mạnh Hoan lớn tiếng nói:
- Vâng, sếp, tôi nghe lời ngài.

Nghe được Mạnh Hoan trả lời, Vương Thành lúc này mới yên lòng, vội vàng cầm điện thoại trên bàn bấm số:
- Tiểu Thôi à, nhanh lên, lập tức chuyển đến tài khoản của Phòng quản lý đô thị khoản tiền phạt được hoàn trả.

Đầu bên kia điện thoại, Tiểu Thôi rõ ràng hơi sửng sốt. Cô ta nhớ rõ Vương Thành đã từng nói khoản tiền này nhất định phải kéo dài vài ngày, đến khi nào Hàn Minh Cường qua thì mới chuyển khoản, cho nên cô ta có chút do dự, nói:
- Sếp Vương, Hàn Mình Cường còn chưa đến mà, khoản tiền này chuyển ngay bây giờ sao?

Lần này, Vương Thành có chút tức giận rồi, y lo lắng Liễu Kình Vũ sẽ nghe được thanh âm của tiểu Thôi, lập tức quát lớn:
- Tôi nói này tiểu Thôi, tôi là Sếp hay cô là Sếp? Tôi bảo cô lập tức chuyển tiền thì cô lập tức chuyển tiền, dông dài cái gì. Trong vòng năm phút mà chưa chuyển thì đừng trách tôi phạt cô. Sau khi chuyển xong thì gọi điện lại cho tôi.

Trong lúc nói chuyện, Vương Thành lại khôi phục bản sắc của một lãnh đạo, tuy nhiên khi quay sang Liễu Kình Vũ thì lập tức khúm núm nói:
- Trưởng phòng Liễu, ngài chờ vài phút, tiền sẽ ngay lập tức được chuyển đến tài khoản của Phòng quản lý đô thị.

Liễu Kình Vũ chỉ có điều gật gật đầu, tiếp tục ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần.

Nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của Liễu Kình Vũ, trong lòng Vương Thành càng thêm bất an. Hai phút sau mà chưa thấy tiểu Thôi gọi điện lại, y nhịn không được liền gọi đến mắng cho cô ta một trận. Lại qua hai phút nữa, tiểu Thôi cũng rốt cuộc gọi đến, trong giọng nói mang theo chút ấm ức:
- Sếp Vương, tiền đã chuyển đi rồi.

Vương Thành lúc này mới vừa lòng gật đầu:
- Ừ, tôi biết rồi.
Ở trước mặt tiểu Thôi thì bộ dáng cao ngạo, xoay đầu lại nhìn Liễu Kình Vũ, lập tức khuôn mặt thay đổi, cúi đầu khom lưng nói:
- Trưởng phòng Liễu, tiền đã chuyển về tài khoản của Phòng quản lý đô thị rồi. Nếu không ngài gọi cho bên tài vụ kiểm tra lại một chút. Chuyện này chúng ta có nên dừng ở đây không?

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số của phòng tài vụ, trầm giọng nói:
- Tôi là Liễu Kình Vũ, bảo Vương Ngọc Cần đến nghe điện thoại.

Vương Ngọc Cần biết được là điện thoại của Liễu Kình Vũ, lập tức ai oán nói:
- Ai da, Trưởng phòng Liễu, ngài gọi điện cho tôi không biết có chỉ thị gì. Tôi hiện giờ đang vô cùng đau đầu, rất nhiều người chạy đến hỏi tôi xem tiền thưởng cuối năm bao giờ sẽ phát. Ngài bên đó nên nhanh chóng thúc giục Phòng tài chính huyện đi, nếu không công tác tài vụ thật sự tôi không có cách nào làm rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận