Đỉnh Cao Quyền Lực

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, Liễu Kình Vũ thật sự có chút nhức đầu.

Lúc này, Bảo Kim Phượng lại định vươn tới bắt máy, Liễu Kình Vũ hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói:
- Tôi cho cô bắt máy sao? Cô cho rắng cô là ai? Cô có thể làm chủ thay người khác được không? Chuyện của tôi không tới lượt cô quan tâm.

Đối với loại người tự cho là đúng như Bảo Kim Phượng, cho rằng mình là hoa khôi giảng đường thì người khác phải nhân nhượng cô, phục tùng hành vi của cô, Liễu Kình Vũ vô cùng khó chịu. Làm như vậy rất không tôn trọng người khác.

Liễu Kình Vũ mắng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Kim Phượng liền trắng bệch, hai mắt đầy lửa giận. Nhưng, nhìn thấy hai mắt Liễu Kình Vũ lạnh như băng kia, cô chỉ có thể căm giận cúi đầu, đến lúc này cô mới phát hiện. Hoá ra, người đàn ông trước mặt lại đầy khí phách như thế, người đàn ông trước mặt không giống như những bạn học trong trường, người đàn ông trước mặt căn bản cũng không coi cô ra gì. Điểm này, từ trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ cô có thể nhìn ra được.

Trong khoảng thời gian ngắn, Bảo Kim Phượng càng thêm vài phần tức giận, cô có chút không hiểu. Vì sao mình đường đường là hoa khôi giảng đường Học viện điện ảnh và truyền hình thành phố Yến Kinh, bao nhiêu cậu ấm nhà giàu, con nhà quan đều cạnh tranh theo đuổi đại mỹ nữ, mà Liễu Kình Vũ lại dám giận dữ mắng mỏ mình như thế. Chẳng lẽ mình thật sự kém như vậy sao, cô thật sự có chút không hiểu.

Lúc này, Liễu Kình Vũ căn bản không nhìn sắc mặt của Bảo Kim Phượng, trực tiếp nhận điện thoại, cười nói:
- Tào Thục Tuệ, có chuyện gì vậy?

Thanh âm quyến rũ, uyển chuyển của Tào Thục Tuệ từ đầu bên kia điện thoại truyền đến:
- Anh Liễu, anh đang ở đâu vậy, đang cùng đại mỹ nhân nào ăn cơm vậy, em vội đến mức giờ vẫn chưa được ăn cơm đây. Trên người cũng không mang tiền, anh có thể mời em ăn một bữa được hay không?


Nghe thấy thanh âm dịu dàng quyến rũ thậm chí có chút làm nũng này của Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ liền cảm thấy khắp người đều nổi da gà. Hắn rất hiểu phong cách của Tào Thục Tuệ, Tào Thục Tuệ càng biểu hiện dịu dàng quyến rũ, càng chứng minh người phụ nữ này nhất định nghẹn một bụng đầy lửa giận, chuẩn bị chỉnh người khác rồi. Nếu như mình còn không để ý cô ấy, cô tuyệt đối có cách làm ra chuyện khiến người ta đau đầu. Hơn nữa Liễu Kình Vũ cũng rất không vừa mắt Bảo Kim Phượng, liền gật gật đầu nói:
- Được rồi, em tới nhà hàng đồ Tây Hiệp sĩ đi, anh đang đi xem mắt ở đó.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói ra hai chữ xem mắt, cặp mắt của Tào Thục Tuệ hừng hực lửa giận, tuy nhiên thanh âm lại càng thêm dịu dàng quyến rũ :
- Ai yo, anh Liễu, hai người tiến triển thật là nhanh đó, mới xem mắt, người ta đã thay anh nhận điện thoại. Em phải tới giúp anh làm chủ mới được, chị dâu tương lai không thông qua cửa ải của em, tuyệt đối không thể cho phép cô tiến vào cửa nhà Liễu gia được. Anh chờ một lát, em lập tức tới ngay.

Sau khi để điện thoại xuống, Tào Thục Tuệ hung hăng đập mạnh lên lên vô lăng, nghiến chặt răng nói:
- Liễu Kình Vũ thối tha, Liễu Kình Vũ khốn khiếp, anh cũng dám đi xem mắt sau lưng bà cô sao. Xem tôi không đánh anh một trận tơi bời mới là lạ, hừ, xem mắt sao, không có cửa đâu cưng.

Nói xong, Tào Thục Tuệ nổi giận, nhấn mạnh chân ga, điên cuồng chạy trên đường, cũng may tốc độ và kỹ thuật của cô đều là hạng nhất, không đến 15 phút liền chạy tới của nhà ăn Tước sĩ.

Khi Liễu Kình Vũ cúp điện thoại, Bảo Kim Phượng cố gắng nén lửa giận trong lòng, nhìn nhìn rồi nói với Liễu Kình Vũ:
- Người phụ nữ vừa rồi là ai vậy? Giọng nói dễ nghe như vậy, lát nữa cô ấy sẽ qua đây à.


Tuy rằng Bảo Kim Phượng căn bản khiến Liễu Kình Vũ chướng mắt, nhưng Liễu Kình Vũ ngay trước mặt cô gọi điện thoại với người phụ nữ khác, cũng bởi vì người phụ nữ khác mà rống lên với cô. Điều này khiến cô không được thoải mái. Phải biết rằng, cô chính hoa khôi giảng đường, người khác hận không thể cùng mình ăn cơm nói chuyện, điện thoại tuyệt đối đều để chế độ yên lặng, chỉ sợ quấy rầy cuộc nói chuyện với mình, còn người đàn ông trước mặt mình lại dám mời người phụ nữ khác tới cùng dùng cơm. Căn bản là không coi mình ra gì, trong lòng Bảo Kim Phượng thậm chí có chút ghen tuông.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Ừ, là bạn của tôi, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Chúng tôi rất thân thiết, chưa báo trước với cô một tiếng, cô chớ để ý nhé.

Bảo Kim Phượng ngoài miệng nói:
- Ừ, không sao, cũng đúng lúc tôi cũng muốn biết cô gái có giọng nói ôn tồn dễ nghe như vậy có phải rất xinh đẹp hay không.
Kỳ thật trong lòng Bảo Kim Phượng rất để ý. Cho nên, giờ phút này trong lòng cô có thêm vài phần ganh tị, cô thầm nhủ trong lòng: "Xem ra Liễu Kình Vũ này rất cũng có thể giống như mình cưỡi ngựa tìm ngựa. Không biết bạn gái dự bị của hắn trông như thế nào, nhưng nhìn bộ quần áo hắn mặc, lại không nhà không xe chỉ sợ bạn gái hắn cũng không ra gì, ít nhất cũng không bằng được mỹ nữ như mình đâu.”

Nghĩ đến đây, Bảo Kim Phượng liền ngồi thẳng dậy, bộ ngực sữa hãnh diện phô trương, nhẹ nhàng lấy tay hất mái tóc dài đen nhánh về phía sau. Trong một chớp mắt liền trở thành một người phụ nữ dịu dàng quyến rũ.

Nhìn thấy thái độ này của Bảo Kim Phượng, với trí tuệ của Liễu Kình Vũ tất nhiên có thể nhận ra ý đồ thật sự của cô. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu ăn, cũng không liếc mắt nhìn Bảo Kim Phượng một cái.

Liễu Kình Vũ mặc dù không có gì thành kiến với loại phụ nữ hám tiền như Bảo Kim Phượng, nhưng cũng không mấy thiện cảm. Theo Liễu Kình Vũ, so với loại phụ nữ hám tiền như Bảo Kim Phượng, một cô gái dịu dàng, thiện lương như Tô Lạc Tuyết càng đáng để kết giao. Đương nhiên, cho dù Tô Lạc Tuyết có là mỹ nữ bậc này, cũng không thể thực sự lọt được vào tầm mắt của Liễu Kình Vũ, càng không đủ điều kiện để trở thành bạn gái của hắn, Liễu Kình Vũ chỉ coi cô là bạn. Về phần Bảo Kim Phượng, chỉ sợ ngay cả tư cách trở thành bạn của Liễu Kình Vũ cũng không có.


Lúc này, sau khi chạy một mạch, Tào Thục Tuệ rốt cục đã tới nhà hàng đồ Tây Tước Sĩ. Khi cô đi vào đại sảnh nhà hàng, toàn bộ nhà hàng dường như yên tĩnh trở lại, tất cả đàn ông trong nhà hàng gần như đều ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tào Thục Tuệ.

Bởi vì giờ phút này Tào Thục Tuệ tóc dài xõa vai, đen nhánh xinh đẹp, một chiếc quần đùi bó sát mông màu đen, phía dưới là đôi chân ngọc ngà thon dài, thẳng tắp, trắng như tuyết, không tỳ vết, phía trên là một chiếc áo phông màu lam. Thứ khiến cho tất cả đám đàn ông đều không thể rời ánh mắt chính là bên dưới chiếc áo phông kia là bầu ngực đầy kiêu hãnh. Hơn nữa hôm nay Tào Thục Tuệ mặc một chiếc áo lót trễ màu đen. Tào Thục Tuệ đứng đó, quả nhiên là chói lọi, xinh đẹp không gì sánh được, bất kể là dáng người, hình thể, chân dài, bộ ngực sữa, gần như tất cả những sức hấp dẫn đàn ông nhất của phụ nữ Tào Thục Tuệ đều có. Hơn nữa tỉ lệ rất hài hòa, khiến cho đám đàn ông không thể dời ánh mắt, khiến phụ nữ ghen ghét đến mức phát cuồng.

Ánh mắt của Tào Thục Tuệ quét qua đại sảnh một vòng, liền thấy Liễu Kình Vũ ngồi ở bàn số 77, cũng nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi đối diện Liễu Kình Vũ kia.

Tào Thục Tuệ nhìn thấy bộ dạng của cô gái xinh đẹp kia cũng không tồi, lòng ghen liền trào dâng.

Tào Thục Tuệ liền rảo bước tất cả đàn ông trong nhà hàng đồ Tây đều nhìn chăm chú về phía bàn số 77.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ và Bảo Kim Phượng cũng đã nhìn thấy Tào Thục Tuệ.

Khi nhìn thấy Tào Thục Tuệ, Bảo Kim Phượng liền vô cùng thất vọng, trong lòng tự nhủ cô gái này không phải chính là người mà Liễu Kình Vũ gọi là bạn đó chứ. Nếu thật như vậy có phải quá khoa trương rồi không, chỉ với điều kiện như Liễu Kình Vũ lại có thể tìm được một cô bạn gái vừa có khí chất, vừa xinh đẹp như vậy. Hơn nữa đối với loại phụ nữ hám tiền như Bảo Kim Phượng, các thương hiệu quần áo cũng đã khá quen thuộc, cô hiểu rất rõ , cả người Tào Thục Tuệ đều là hàng hiệu, quần áo của cô mua cũng không đến mấy triệu. Thật sự là rất ngại, nhất là chiếc túi LV trong tay cô, càng tuyệt hơn đây lại là bản số lượng có hạn, nếu không phải hàng giả, giá trị phải hơn triệu. Cô gái như vậy sẽ để ý Liễu Kình Vũ sao, tuyệt đối không thể, cô gái này khẳng định không phải đến tìm Liễu Kình Vũ đó chứ.

Bảo Kim Phượng trong lòng ngầm phủ định.

Nhưng, khi Bảo Kim Phượng đầy khiếp sợ, ánh mắt đầy kinh ngạc, Tào Thục Tuệ đã dừng lại bên cạnh bàn của bọn họ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Liễu Kình Vũ, vươn cánh tay ngọc ngà ra khoác tay Liễu Kình Vũ nũng nịu nói:
- Anh Liễu, anh muốn đi xem mắt sao không nói cho em biết một tiếng, em tới giúp anh.


Khi cánh tay ngọc ngà của Tào Thục Tuệ khoác tay Liễu Kình Vũ, toàn bộ đàn ông trong nhà hàng đồ Tây đều tan nát cõi lòng, rất nhiều người mắng thầm trong lòng: "Tiên sư bà nó chứ, thật là đồ ăn ngon đều bị heo ủi hết rồi".
Giờ phút này, khắp nơi đều tràn đầy thanh âm đố kỵ thầm oán thán.

Giờ khắc này, Bảo Kim Phượng ngồi đối diện Liễu Kình Vũ hoàn toàn ngây dại. Cô có chút mơ hồ, cô nghĩ mãi mà không ra, đứa con cưng của trời như Tào Thục Tuệ vừa có khí chất, vừa có tiền như vậy tại sao lại để ý Liễu Kình Vũ chứ. Hơn nữa thân là phụ nữ cô có thể cảm nhận được rõ ràng Tào Thục Tuệ định làm gì để giúp chứ, rõ ràng đang muốn phá hư mà, đây rõ ràng là muốn thị uy với đối tượng xem mắt của hắn, rõ ràng thể hiện sự ghen tuông đấy.

Giờ phút này, cảm nhận được cánh tay dưới cánh tay mình, bàn tay nhỏ bé của Tào Thục Tuệ kia liền nhéo hông hắn một cái, Liễu Kình Vũ khẽ nhíu mày, cười giới thiệu nói:
- Hai vị, để tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là bạn của tôi Tào Thục Tuệ, chúng tôi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, vị này chính là đối tượng xem mắt lần này của tôi, tên Bảo Kim Phượng, là con gái bạn học của mẹ tôi.

Tào Thục Tuệ liền vươn bàn tay thon dài ngọc ngà nói:
- Xin chào Bảo tiểu thư, tôi là Tào Thục Tuệ.

Bảo Kim Phượng giờ phút này cũng không cam chịu yếu thế, vươn tay ra nói:
- Xin chào Tào tiểu thư, tôi là Bảo Kim Phượng.

Sau khi hai bên bắt tay nhau, Tào Thục Tuệ lập tức cười nhìn Bảo Kim Phượng nói:
- Bảo tiểu thư, không biết kết quả xem mắt của hai người như thế nào rồi? Cô thấy anh Liễu của tôi như thế nào? Tôi có thể giới thiệu anh ấy cho cô biết một chút, tôi cho cô biết, chúng ta thân là phụ nữ, khi lựa chọn đàn ông nhất định phải cẩn thận, nhất định phải thấy rõ ràng diện mạo thật của bọn họ. Tựa như anh Liễu của tôi, tuy vóc người phong nhã, nhưng kỳ thật anh ấy rất đa tình, thấy mỹ nữ liền không biết đường về nữa. Hơn nữa anh ấy còn rất có trí lập nghiệp, luôn bận rộn công tác, căn bản không có nhiều thời gian cùng bạn gái đi ra ngoài dạo phố. Cho nên, khi cô còn có thể quyết định, nhất định phải xem xét đến những yếu tố này đó. Còn có, bình thường anh ấy cũng không thích rửa chân, tất thối vứt loạn khắp cả phòng. Đương nhiên, mấy loại tật xấu nhỏ như vậy còn có rất nhiều, tôi không cần phải liệt kê ra đây, nhưng nhìn chung, anh ấy vẫn là một người đàn ông rất lợi hại, tương lai tiền đồ rộng mở, cô nên suy xét kỹ một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận