Đỉnh Cao Quyền Lực

Tất cả mọi người đều trầm mặc.

Lúc này, Hạ Quang Minh nhìn về phía Chánh văn phòng huyện ủy, nói:
- Chủ nhiệm Trần, Liễu Kình Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Anh có thông báo cho cậu ta không, sao bây giờ còn chưa tới?

Trần Phàm Vũ gật gật đầu nói:
- Tôi đã thông báo rồi. Chi bằng để tôi gọi điện thoại giục cậu ta.

Lúc này, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
- Không cần gọi điện thoại, chúng ta đợi một chút.
Lúc nói chuyện, sắc mặt Hạ Chính Đức có vẻ vô cùng âm trầm, trong thanh âm còn mang theo vài phần phẫn nộ cùng bất mãn.

Nhìn thấy vẻ mặt của Bí thư Huyện ủy, Hạ Quang Minh cũng không nói gì nữa. Bởi vì Liễu Kình Vũ đang đánh vào mặt Hạ Chính Đức, mất mặt nhất chính là ông ta. Nhưng Hạ Quang Minh thật ra lại đang rất vui vẻ.

Thời gian, từng giây từng phút một trôi qua, mọi người vẫn yên lặng chờ đợi.

Lúc này, điện thoại di động của Hạ Chính Đức đột ngột vang lên.

Hạ Chính Đức nhìn thoáng qua số điện thoại, mỉm cười, cất bước hướng cửa đi tới.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, bọn họ đang thắc mắc, không biết vì sao Hạ Chính Đức lại phải hướng cửa đi tới, chẳng lẽ là đi nghênh đón Liễu Kình Vũ.

Hạ Chính Đức mở cửa phòng.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Không chỉ một người.

Một người không có ồn ào như vậy.

Là ai mà có thể khiến Hạ Chính Đức mở cửa nghênh đón đây.

Bóng người xuất hiện ngay cửa, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, mặc một bộ Âu phục màu xám bình thường. Người này dáng người tầm trung, tóc đã hơi ngả màu hoa râm, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, còn có chút âm trầm.

Người này xuất hiện, gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, ánh mắt kinh ngạc còn mang theo mấy phần khiếp sợ.

Là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Thương Sơn, Mạnh Vĩ Thành.

Ông ta sao có thể tới đây, ông ta là Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Thương Sơn, Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố đấy, sao lại có thể đến cuộc họp của huyện Cảnh Lâm?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng tất cả mọi người đều mơ hồ, hơn nữa còn tràn đầy nghi vấn.

Hạ Chính Đức chủ động vươn tay ra, nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, nói thật, tôi thật sự muốn nói chào mừng ngài tới huyện Cảnh Lâm của chúng tôi, nhưng tôi thực sự nói không nên lời, tôi cảm thấy rất xấu hổ với sự tín nhiệm của Thành ủy dành cho tôi.

Mạnh Vĩ Thành bắt tay Hạ Chính Đức xong, rồi tùy ý nói:
- Anh không nên tự trách mình, anh có thể làm đến mức này, Thành ủy đã rất hài lòng rồi. Huyện Cảnh Lâm này trước khi anh tới đã có những thói xấu khó sửa. Hiện tại chỉ có thể phá đi toàn bộ rồi xây mới thôi. Đi thôi, chúng ta họp trước đã, đừng để các đồng chí sốt ruột.

Nói xong, Mạnh Vĩ Thành đi tới vị trí chủ trì, phía sau Mạnh Vĩ Thành là tám nhân viên công tác của Ủy ban kỉ luật thành phố.

Nhìn thấy phía sau Mạnh Vĩ Thành còn nhân viên công tác, rất nhiều người đã bắt đầu sợ hãi.

Dù sao, Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố sẽ không dễ dàng gì mà xuất hiện ở đây, trừ khi là có chuyện đại sự.

Mạnh Vĩ Thành ngồi xuống vị trí của Hạ Chính Đức, Hạ Chính Đức tìm thêm một cái ghế ngồi bên cạnh Mạnh Vĩ Thành.

Mạnh Vĩ Thành sắc mặt bình tĩnh lạnh lùng nhìn một lượt mọi người, rồi trầm giọng nói:
- Tôi biết, sự xuất hiện đột ngột của tôi ở đây đã khiến rất nhiều người nghi hoặc, giật mình. Tuy nhiên nói thật, một ngày trước đây thôi, tôi không nghĩ đến chuyện sẽ đích thân đến huyện Cảnh Lâm một chuyến, nhưng lúc này đây, tôi không thể không đến. Bởi vì vấn đề ở huyện Cảnh Lâm này quả thực vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng tới mức Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố tôi đây cũng phải đến.

Mạnh Vĩ Thành nói xong, tất cả các thành viên trong cuộc họp, ngay cả Vương Khải Kiến, sắc mặt đều trở nên trắng bệch. Thật không ai ngờ, Mạnh Vĩ Thành lại đi thẳng vào vấn đề như vậy. Hiện tại, rất nhiều người đã hiểu, tại sao Hạ Chính Đức lại phải thông báo vào tối hôm qua rồi, chuyện có thể khiến cho Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật thành phố phải đích thân đến, chắc chắn có liên quan đến cả Ủy viên thường vụ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tự hỏi lần này đối tượng bị kỉ luật là ai, ai cũng hy vọng không phải là mình.

Không khí trong phòng họp trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều, không ai dám thở mạnh, sợ Mạnh Vĩ Thành gọi đến tên của mình.

Giờ phút này, trên trán Bao Thiên Dương bắt đầu nhễ nhại mồ hôi, ông ta bắt đầu hơi chột dạ, hai chân và hai tay đều run rẩy. Lúc Mạnh Vĩ Thành nói chuyện, ánh mắt đã nhìn sang phía ông ta rồi. Tuy rằng cái nhìn kia vô cùng tùy ý, thoạt nhìn chỉ giống như vô tình đảo qua, nhưng trong nháy mắt đó, Bao Thiên Dương vô cùng sợ hãi.

Nhưng rất nhanh chóng, ông ta lại tự an ủi mình: “Bao Thiên Dương, sợ cái quái gì chứ, Ủy ban Kỉ luật lần trước làm nghiêm như vậy. Tiết Văn Long bị kéo xuống, mình vẫn có thể tự tin đứng vững. Đúng, Ủy ban kỉ luật không thể tìm được bất cứ chứng cứ gì. Nếu không có chứng cứ, bọn họ sẽ không có biện pháp gì bắt mình được”.

Sau khi Bao Thiên Dương tự an ủi chính mình xong, lưng của ông ta cũng thẳng dần lên.

Lúc này, Mạnh Vĩ Thành lại nói chuyện, sắc mặt của ông ta càng thêm âm trầm:
- Hiện tại, tôi cũng không nhiều lời nữa, chúng ta trực tiếp tiến vào chủ đề chính. Bây giờ tôi sẽ đọc tên những nhân viên bị Ủy ban kỉ luật khởi tố. Ai nghe đến tên mình xin lên đây kí tên, sau đó phối hợp với nhân viên của chúng tôi, tự động đi theo chúng tôi về trụ sở. Những đồng chí nghĩ mình bị oan, tôi có thể nói rõ cho các đồng chí biết, những người đã bị gọi đến tên ngày hôm nay, các anh không ai bị oan cả, thậm chí những người không bị gọi đến tên, đừng mong cá lọt lưới đấy. Nhưng điều tôi muốn nói cho các vị chính là, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần bất kì kẻ nào có can đảm vi phạm pháp luật, có can đảm tham ô, nhận hối lộ, lưỡi đao của Ủy ban Kỷ luật không sớm thì muộn cũng chém vào đầu các vị đấy. Tôi hy vọng các vị có thể tự giải quyết cho tốt.

Nghe thấy những lời này của Mạnh Vĩ Thành, sắc mặt của mọi người lại càng thêm tái nhợt, càng ngày càng nhiều người đổ mồ hôi.

Khí thế của Chủ nhiệm Ủy ban ký luật thành phố thật sự là quá cường đại, làm cho bọn họ không dám nhìn gần, mọi người chỉ có thể cúi đầu, hy vọng không gọi đến tên của mình.

Ánh mắt của Mạnh Vĩ Thành trực tiếp rơi vào mặt của Bao Thiên Dương:
- Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa, Vương Khải Kiến, Bạch Trường Hỉ, bốn đồng chí. Mời các vị kí tên ở đây, cùng chúng tôi đến Ủy ban kỉ luật một chuyến.

Mạnh Vĩ Thành vừa nói xong, cùng lúc đó tám nhân viên của Ủy ban kỉ luật chia làm bốn tổ công tác, đứng ở phía sau bốn người này, lấy từ trong túi ra văn kiện và bút đặt trước mặt bốn người.

Lần này, tất cả các thành viên khác trong phòng đều tròn mắt.

Quá mạnh tay rồi, liền khởi tố những bốn người, một ủy viên thường vụ Huyện, một Phó chủ tịch Huyện, hai Trưởng phòng.

Mà giờ phút này, nghe được tên của mình bị nhắc đến xong, Bao Thiên Dương, Từ Kiến Hoa, Vương Khải Kiến, Bạch Trường Hỉ, cả bốn người đều ngây dại, mồ hôi trên mặt bọn họ tí tách rơi xuống.

Thật không ai ngờ, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào, không có bất kỳ điềm báo nào, bọn họ cứ như vậy bị khởi tố rồi, có phải quá khoa trương rồi không.

Lúc này, Bạch Trường Hỉ vô cùng bất mãn, nói:
- Chủ nhiệm Mạnh, tôi không phục, vì sao trong danh sách khởi tố không có Liễu Kình Vũ? Hôm qua anh ta dẫn nhân viên tới cưỡng chế phá dỡ câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, dẫn tới phản ứng cực kì lớn từ dân chúng, dân chúng đã hận thấu xương anh ta rồi, vì sao lại không khởi tố anh ta.

Mạnh Vĩ Thành không nói gì, mà nhìn về phía Hạ Chính Đức, Hạ Chính Đức thản nhiên cười, nói:
- Đồng chí Bạch Trường Hỉ, có thể anh vẫn chưa biết. Trò khôi hài trên mạng hôm qua là do Hàn Minh Cường dàn dựng mà thôi, căn bản chẳng đáng tin. Chẳng lẽ các anh không để ý hay sao? Liễu Kình Vũ vốn nên xuất hiện ở đây, nhưng hắn lại không tới, bởi vì hắn đang dẫn toàn bộ nhân viên của Phòng Quản lý đô thị đến câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, mục đích của bọn họ chính là muốn phá dỡ câu lạc bộ này. Tôi không biết anh có biết hay không, nhưng tôi biết đồng chí Trưởng phòng Xây dựng Vương Khải Kiến khẳng định biết, toàn bộ công trình xây dựng câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa đều vi phạm luật xây dựng. Còn về phần văn kiện mà hôm qua Liễu Kình Vũ nhìn thấy là tài liệu giả mạo do Vương Khải Kiến, Từ Kiến Hoa làm ra. Liễu Kình Vũ hôm qua lựa chọn rút lui, chính là để lấy được phần văn kiện này.

Nghe Hạ Chính Đức nói tới đây, Từ Kiến Hoa ngồi bên cạnh mặt trắng bệch, bởi vì ông ta nhớ rõ, ngày hôm qua Liễu Kình Vũ hỏi chữ kí của ông ta trên văn kiện kia có phải thật hay không, ông ta đã xác nhận. Hiện tại Hạ Chính Đức lại nói phần văn kiện này là giả, vậy thì mình nguy hiểm rồi.

Mà giờ phút này, sắc mặt của Vương Khải Kiến, Từ Kiến Hoa đều trở nên trắng bệch, giờ bọn họ đã hiểu, lí do vì sao Liễu Kình Vũ lại làm như thế, hóa ra tất cả đều chỉ để lấy được phần tài liệu này thôi.

Âm hiểm, Liễu Kình Vũ thật sự quá âm hiểm.

Lúc này, Mạnh Vĩ Thành lại nói tiếp:
- Đồng chí Hạ Chính Đức nhắc đến sự kiện câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa lần này, tôi lại không thể không nhắc đến một việc. Phần văn kiện giả này của Từ Kiến Hoa, còn có chữ kí của đồng chí Hạ Quang Minh. Sau khi thương lượng, tôi và Bí thư Thành ủy quyết định, tạm thời bỏ qua chuyện này, sau khi trở về từ cuộc họp này, chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận và gửi công văn xuống.

Nghe đến việc xử phạt, sắc mặt của Hạ Quang Minh trở nên vô cùng âm trầm, ông ta biết, con đường làm quan của mình xong rồi. Ở chốn quan trường mà có một vết nhơ như vậy, sau này còn có vị lãnh đạo nào chiếu cố cất nhắc mình nữa.

Nghĩ đến đây, Hạ Quang Minh đã hận Liễu Kình Vũ đến thấu xương rồi. Ông ta không thể ngờ, chính mình lại bị Liễu Kình Vũ tính kế, bởi vì chữ ký trên văn kiện kia chính xác không phải do ông ta kí, nhưng lúc ấy để phối hợp với đám người Trâu Văn Siêu, ông ta không thể không thừa nhận đấy là chữ ký của mình. Nhưng ông ta thật không ngờ, lúc ấy Liễu Kình Vũ hỏi, là đã đào hố cho ông ta nhảy vào, hơn nữa ông ta còn ngu như vậy, trực tiếp nhảy xuống.

Quá âm hiểm, Liễu Kình Vũ quả thật quá âm hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui