Đỉnh Cao Quyền Lực

Nghe thấy lời khiêu khích của Diêu Chiêm Phong, Liễu Kình Vũ bèn nhếch miệng cười nhạt

Hắn đang chờ câu nói này của Diêu Chiêm Phong

Nếu Diêu Chiêm Phong không khiêu khích thì mục đích lần này của hắn sẽ khó mà thực hiện được.Suy cho cùng nếu không phải có lời khiêu khích của ông ta, chỉ dựa vào chuyện đánh bạc của ông ta thì hắn muốn chỉnh đốn Diêu Chiêm Phong vẫn có chút miễn cưỡng, nhưng bây giờ Diêu Chiêm Phong đã khiêu khích hắn, mối xung đột này liền dâng lên. Đó chính là nghi ngờ và không tôn trọng lãnh đạo.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng về phía Diêu Chiêm Phong, trầm giọng:
- Đồng chí Diêu Chiêm Phong, anh vẫn không thừa nhận trước khi trở về Phòng Xúc tiến đầu tư mình đã đánh mạt chược sao?

Diêu Chiêm Phong ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên rồi, khi đó tôi đang ở bên ngoài họp với các vị Phó phòng.

Liễu Kình Vũ cười lạnh lùng:
- Ồ, họp cái gì thế? Sao khi các anh họp mà lại không cho mời đồng chí Phó phòng Chu Khôn Hoa

Nói tới đây, ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Khôn Hoa, hắn thấy sắc mặt của Chu Khôn Hoa lúc này đã biến sắc, cau mày. Câu này của hắn chính là dùng kế li gián, mặc dù hắn không nắm rõ sự tình trong nội bộ Phòng Xúc tiến đầu tư, nhưng theo kinh nghiệm của mình, hắn tin chắc mối quan hệ giữa hai người đứng đầu không hòa hợp như vẻ bên ngoài. Vì miếng bánh ngọt quyền lực béo bở, lớn như vậy, nhân vật số một được nhiều, nhân vật số hai sẽ được ít hơn, nhân vật số hai được nhiều, nhân vật một sẽ được ít.

Mà bản tính con người, lòng tham và dục vọng luôn là chướng ngại khiến con người ta khó mà vượt qua được. Cho nên quan hệ giữa hai người bọn họ luôn lục đục với nhau vì quyền lực. Mặt khác thông qua cuộc điện thoại của Tiền Tinh Tinh với Phó phòng thường vụ Chu Khôn Hoa trước đó Liễu Kình Vũ có thể thấy Chu Khôn Hoa là một người thật thà, chí ít thì ông ta cũng sẵn lòng dốc hết thời gian của mình cho công việc. Mà theo số liệu được ghi chép của Phòng Xúc tiến đầu tư cho thấy thành tích của ông ta cũng không hề ít.

Cho nên, Liễu Kình Vũ vừa tới đã ngầm dùng kế li gián, từ nét mặt của Chu Khôn Hoa lúc này có thể thấy, rõ ràng ông ta cũng có chút bất mãn với Diêu Chiêm Phong.

Diêu Chiêm Phong cũng chẳng vừa, ông ta đã thấy được ý đồ li gián của Liễu Kình Vũ bèn trầm giọng nói:
- Phó chủ tịch quận Liễu à, sở dĩ chúng tôi chưa cho gọi đồng chí Chu Khôn Hoa là vì khi đó đồng chí Chu Khôn Hoa đã đi ra ngoài rồi, không có ở trong Phòng. Cho nên chỉ có mấy người chúng tôi họp với nhau thôi.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lại một lần nữa nhìn về phía Diêu Chiêm Phong, trầm giọng:
- Diêu Chiêm Phong, anh có chắc rằng mình không lừa Phó chủ tịch quận tôi chứ? Anh chắc là các anh không chơi mạt chược mà đang họp chứ? Anh chắc là không để cho Phó chủ tịch quận tôi đưa ra bằng chứng anh mới thừa nhận các anh chơi mạt chược chứ? Anh có muốn thử thách uy quyền của Phó chủ tịch quận tôi không?

Hàng loạt lời khẳng định được đưa ra, sát khí trên người Liễu Kình Vũ lan tỏa ra khắp nơi, thần mắt biến đổi lạ thường.

Tự nhiên Diêu Chiêm Phong không dám nhìn thẳng vào Liễu Kình Vũ, song ông ta vẫn cương quyết nói:
- Tất nhiên, những chuyện mà mình chưa từng làm tội gì tôi phải thừa nhận. Cứ xem ngài là lãnh đạo của quận đi nữa cũng không thể tùy tiện sắp đặt và vu oan cho những cấp dưới chúng tôi được. Nếu ngài làm như vậy thì ai còn dám đầu quân làm cấp dưới của ngài nữa.

Liễu Kình Vũ nghe đến đây bèn gật nhẹ đầu nói:
- Được, Diêu Chiêm Phong, nếu anh muốn bằng chứng, vậy thì tôi sẽ đưa cho anh bằng chứng. Có điều sau khi tôi đưa ra chứng cứ e rằng chuyện này sẽ không có kết cục đơn giản như vậy đâu. Tôi vốn dĩ muốn để các anh vui vẻ thừa nhận, Liễu Kình Vũ tôi dùng danh nghĩa người quản lý các anh sẽ trực tiếp phê bình các anh trong nội bộ là được rồi. Còn bây giờ dù anh không khiêu khích uy quyền của Phó chủ tịch quận tôi đi nữa, vì thể diện của mình, chuyện này tôi chỉ có thể báo lên cấp trên để làm cho rõ mà thôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ rút điện thoại của mình ra, ấn nút mở khóa, sau đó đặt chiếc điện thoại trên chiếc míc gần đó, phát đoạn ghi âm.

Trong đoạn ghi âm được phát không sót một từ nào hai cuộc đối thoại giữa Tiền Tinh Tinh và Diêu Chiêm Phong, những thuật ngữ mạt chược nào là Tam Đồng, Cống, Thanh Nhất Sắc liên tiếp được xuất hiện.

Chờ sau khi đoạn ghi âm phát xong, Diêu Chiêm Phong và ba Phó phòng khác đều tròn mắt, vã mồ hôi. Họ không ngờ Liễu Kình Vũ còn có cả ghi âm đó. Lúc này Tiền Tinh Tinh còn kinh ngạc hơn, cô ta biết mình còn nguy hiểm hơn trong bối cảnh này. E rằng Diêu Chiêm Phong chắc chắn sẽ cho rằng mình cấu kết với Liễu Kình Vũ hại ông ta.

Xong rồi, xong rồi, mặt Tiền Tinh Tinh trắng bệch ra, hai chân run lập cập.

Sau khi phát xong đoạn ghi âm, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Diêu Chiêm Phong nói:
- Đồng chí Diêu Chiêm Phong, đây có phải là giọng của đồng chí không? Có cần tôi cho Tiền Tinh Tinh và đồng chí đối chất không? Hay chúng ta tìm chuyên gia tới giám định xem đoạn ghi âm này của tôi là thật hay giả? Hay đồng chí nói với tôi mình đã nói cái gì là Tam Đồng, Tứ Bính, Thanh Nhất Sắc căn bản đều không phải là thuật ngữ mạt chược mà là một số thuật ngữ hội nghị được sử dụng trong cuộc họp đây.

Liễu Kình Vũ liên tiếp chất vấn khiến cho Diêu Chiêm Phong không nói được lời nào, cho tới lúc này ông ta mới xem như hiểu được vì sao ngay cả Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng mà Liễu Kình Vũ cũng dám đắc tội. Tâm địa của tên tiểu tử này quả không thường, còn ghi âm được cuộc điện thoại của mình với Tiền Tinh Tinh. Quá nham hiểm, bỉ ổi, bây giờ mình nên làm thế nào đây.

Vã mồ hôi hột, Diêu Chiêm Phong đưa tay vuốt mồ hôi trên trán và gáy xuống, trong lòng đắn đo suy tính, làm thế nào mới có thể phá bỏ được cục diện bất lợi trước mắt.

Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Diêu Chiêm Phong, trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ tịch quận Trịnh Hiểu Thành trước mặt mọi người.

Sau khi nhận điện thoại, Trịnh Hiểu Thành cười nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, có chuyện gì thế?

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chủ tịch Quận Trịnh, tôi muốn báo cáo với ngài một chuyện. Hôm nay tôi tới thị sát Phòng Xúc tiến đầu tư, kết quả lại phát hiện …
Sau khi hắn đề cập tới chuyện thị sát của mình, liền báo cáo rất chi tiết những sự việc đã thấy ở Phòng Xúc tiến đầu tư cho Trịnh Hiểu Thành nghe, đồng thời còn vô cùng phẫn nộ nhấn mạnh rằng Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Diêu Chiêm Phong đã không phục hắn, ra mặt khiêu khích hắn.

Sau khi trình bày xong, Liễu Kình Vũ phẫn nộ nói:
- Chủ tịch quận Trịnh, tôi sớm đã nghe nói đồng chí Diêu Chiêm Phong là người của ngài, nhưng tôi vẫn muốn ngài bình luận xem Diêu Chiêm Phong làm như vậy liệu có được không? Phải chăng trong mắt ông ta đã không còn có Phó chủ tịch quận tôi đây nữa. Nếu mỗi vị lãnh đạo của bộ môn tôi quản lý đều như ông ta thì Phó chủ tịch quận tôi có gì khác gì Tư lệnh tay không chứ? Công việc của tôi có nên tiếp tục làm nữa hay không đây? Hay một số đồng chí cho rằng mình có một vị lãnh đạo lớn chống lưng rồi thì có thể tùy ý khiêu khích uy nghiêm của các lãnh đạo khác?

Sau khi nghe những lời nói này của Liễu Kình Vũ, Trịnh Hiểu Thành thiếu chút nữa đã buột miệng mắng, trong lòng ông ta thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ à, mày là một thằng láo toét, rõ ràng mày biết Diêu Chiêm Phong là người của Trịnh Hiểu Thành tao mà còn dám gây rắc rối cho ông ta, chẳng qua là mày muốn đối đầu với Trịnh Hiểu Thành tao”. Nhưng mắng thì mắng, bây giờ Liễu Kình Vũ đã nắm được sơ hở của Diêu Chiêm Phong rồi. Hơn nữa còn trực tiếp báo cáo cho mình, nếu mình không biểu hiện gì thì rất có thể Liễu Kình Vũ sẽ làm lớn chuyện lên. Trịnh Hiểu Thành cũng đã nghe nói qua về một số hành vi tai tiếng của Liễu Kình Vũ ở huyện Cảnh Lâm thành phố Thương Sơn trước kia. Nghe nói hắn là một kẻ dám lớn tiếng với Trâu Văn Siêu con trai của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng trước mặt ông ta. Một kẻ cứng rắn như vậy cũng nên cẩn thận khi qua lại với hắn.

Cho nên, sau khi nghe Liễu Kình Vũ nói những lời này , mặc dù trong lòng Trịnh Hiểu Thành không vui, nhưng ngoài miệng vẫn dùng những lời lẽ ngon ngọt khuyên giải:
- Phó chủ tịch quận Liễu à, tính khí của đồng chí Diêu Chiêm Phong tôi cũng hiểu đôi chút. Con người này tính khí nóng nảy, khi làm việc, nói chuyện cũng thiếu cân nhắc. Tuy nhiên, năng lực làm việc của ông ta khá tốt, cũng rất có trách nhiệm và có tâm. Nhìn chung thì là một đồng chí tốt. Nếu có chỗ nào đắc tội với anh, tôi sẽ phê bình ông ta, tôi sẽ gọi điện cho ông ta bảo phải xin lỗi anh. Người này có khi không dạy dỗ ông ta thì ông ta không biết mình là ai.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành định ngắt điện thoại của Liễu Kình Vũ đi để gọi cho Diêu Chiêm Phong.

Nhưng, lúc này Liễu Kình Vũ lại trầm giọng:
- Chủ tịch quận Trịnh, ngài nên dạy dỗ tốt đồng chí Diêu Chiêm Phong. Quả thực ông ta chẳng ra làm sao cả, cứ như ông ta mà làm ở Phòng Xúc tiến đầu tư thì quả là có vấn đề. Nói thực, vừa rồi ngài nói ông ta rất có trách nhiệm và có tâm, tôi không tin chút nào đâu. Nếu ông ta có trách nhiệm và có tâm thì không thể đánh mạt chược trong giờ làm việc được. Hơn nữa Phòng Xúc tiến đầu tư bây giờ mới hoàn thành nhiệm vụ chưa tới 1%. Nếu không nhanh thì e rằng ngay cả 1/10 nhiệm vụ năm nay cũng chưa chắc có thể hoàn thành được.

Dù là đồng chí Diêu Chiêm Phong ngạo mạn nói cái gì mà đã hoàn thành khoảng một nửa, nhưng 99% trong đó đều chỉ là trên hợp đồng, đều là khoản tài chính khó xác thực. Thậm chí nói thẳng ra, cái gọi là hợp đồng tín dụng phần lớn đều là giả, dùng để lừa gạt lãnh đạo. Lãnh đạo trước đây như thế nào tôi mặc kệ, nhưng nếu Liễu Kình Vũ tôi đã đến quản lý Phòng Xúc tiến đầu tư thì tôi không chấp nhận bất kỳ sai sót nào, với những thông tin sai lệch này tôi tuyệt đối không chấp nhận.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền chuyển đề tài, giọng trầm xuống:
- Chủ tịch quận Trịnh à, tôi cho rằng việc đồng chí Diêu Chiêm Phong đánh mạt chược trong giờ làm việc, tùy ý khiêu khích lãnh đạo, nên cảnh cáo nặng ông ta trong nội bộ Đảng. Đồng thời thông báo phê bình, cảnh cáo toàn quận.

Tát vào mặt, lại tát vào mặt, mặt khác còn tát vào mặt Diêu Chiêm Phong ngay trước mặt Trịnh Hiểu Thành, cũng chính là tát vào mặt Trịnh Hiểu Thành rồi, một cái tát trúng hai mặt.

Liễu Kình Vũ không nể nang gì Trịnh Hiểu Thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui