Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ thấy Lục Chấn Phong nói vậy, liền bình tĩnh đáp lại:
- Chủ tịch Lục, nếu như ông nói trong mắt tôi không có lãnh đạo, vậy thì trong mắt ông có lãnh đạo sao? Tôi đang nói chuyện với Chủ tịch Lý, ông chen miệng vào làm gì, ông định cướp lời ai? Lẽ nào ông cho rằng Chủ tịch Lý trả lời không bằng ông hay sao? Hay là nói ông muốn dùng cách này để thể hiện ý của mình cho Chủ tịch Lý, khiến Chủ tịch Lý làm theo ý của ông?

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, cơn giận của Lục Chấn Phong liền không thể nói ra thành lời được. Bởi vì lúc này, cho dù ông ta có nói gì đi chăng nữa, đều sẽ rơi vào bẫy của Liễu Kình Vũ mà thôi. Lão cáo già đã lăn lộn suốt bao năm chốn quan trường, ông ta hiểu rất rõ trò chơi câu chữ này. Vì vậy, lúc này, ông ta chỉ có thể giữ im lặng.

Lúc ấy, Lý Đức Lâm mới giận dữ nói:
- Được rồi, đừng cãi cọ nữa.
Nói rồi, Lý Đức Lâm lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, cậu làm thế này là theo chủ nghĩa đoàn thể nhỏ, là ý thức của đoàn thể nhỏ, thiếu ý thức đại cục, nhất định phải thay đổi. Thành phố Thương Sơn của chúng ta là môt tập thể, còn quận Tân Hoa và quận Lộ Bắc đối với Thành ủy chúng tôi mà nói, dù gì cũng là máu thịt. Mục đích của tôi khi để quận Lộ Bắc đi đàm phán hạng mục này là muốn sử dụng tốt nhất, có hiệu quả nhất nguồn tài nguyên. Còn về những lý do vớ vẩn mà cậu vừa nói kia, chẳng qua là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mà thôi. Tôi hy vọng sau này cậu nên mở rộng tầm nhìn của mình hơn nữa, mở rộng...

Sau đó, Lý Đức Lâm nói một tràng rất dài, nhưng đa phần những gì ông ta nói đều là phê bình Liễu Kình Vũ, chứ không hề trả lời thẳng vào những nghi ngờ mà Liễu Kình Vũ đã đưa ra, chỉ dùng một câu ý thức đoàn thể nhỏ để phủ định. Đây chính là sức mạnh của quan chức, có thể khiến anh tức chết, có thể khiến anh á khẩu không đáp lại được, lại có thể khiến anh không tài nào nhận được câu trả lời thực sự.

Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không đợi Lý Đức Lâm nói hết câu, liền ngắt lời Lý Đức Lâm, nói:
- Chủ tịch Lý, tôi hy vọng ngày có thể tạm thời ngừng bài diễn văn này lại, bởi vì tôi tin rằng, tất cả những người ngồi đây đều không phải đồ ngốc, ngài dùng những lời vô thưởng vô phạt này để né tránh thực tế vấn đề cần trả lời. Thủ đoạn đơn giản này lại được một vị đường đường là Chủ tịch thành phố như ngài áp dụng quả thực là đáng thất vọng. Dù gì ngài cũng là Chủ tịch thành phố, ngài luôn miệng nói Liễu Kình Vũ tôi có ý thức đoàn thể nhỏ, lẽ nào ngài lại không?

Nếu như không có, thì tại sao ngài nhất định phải giao hạng mục này cho quận Lộ Bắc? Chủ tịch Lý, giờ tôi hy vọng, quận Tân Hoa chúng tôi và quận Lộ Bắc đồng thời trình bày những điều kiện ưu đãi của hai bên với tập đoàn Hoàn Bảo ngay trước mặt mọi người, để mọi người có thể thấy thế nào gọi là vì giành giật thành tích mà không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh cả lợi ích của quốc gia và dân chúng, để mọi người xem xem, một số người nào đó vì muốn giành được hạng mục này, đã khiến thành phố Thương Sơn hoặc quận nào đó phải trả cái giá như thế nào. Cái giá ấy rốt cuộc có đáng hay không?

Liễu Kình Vũ dứt lời, liền khiến tất cả những người có mặt tại đó ngây người kinh ngạc.

Tên Liễu Kình Vũ này quá mạnh, quá kiêu ngạo, hắn ta lại dám trực tiếp đối đầu với Lý Đức Lâm, còn ngắt lời Lý Đức Lâm, tên tiểu tử này chán sống rồi chắc. Lý Đức Lâm là ai nào, vị này chính là cây thường xuân của chính đàn thành phố Thương Sơn, tay chân phân bố khắp thành phố đấy.

Lúc này, sau khi Lý Đức Lâm nghe được những lời này của Liễu Kình Vũ, liền nheo chặt hai mắt lại, trong ánh nhìn có vài phần sắc lạnh.

Đúng vậy, Lý Đức Lâm đã thực sự nổi giận.

Liễu Kình Vũ quả thực đã quá hung hăng, quá không biết quy củ rồi.

Trên chốn quan trường, không ai lại đi trực tiếp đẩy người ta vào tội chết cả, cho dù có những lúc mọi người đều biết thừa vị lãnh đạo nào đó đang nói dối, nói khách sáo, nói giọng nhà quan, ngoài mặt cũng phải tỏ ý tán thành, cho dùng trong lòng không phục, cũng phải nhẫn nhịn. Anh có thể bằng mặt không bằng lòng, nhưng tuyệt đối không được thẳng thắn chống đối, đây chính là quy tắc ngầm.

Thế nhưng, tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này lại chính là một hòn đá cuội, vốn chẳng coi quy luật này ra gì, nhiều lần coi thường quy tác ngầm ấy, hắn quả thực là đáng ghét. Nhưng, giờ Liễu Kình Vũ đã nói thẳng ra như vậy, nếu như mình không đưa ra cho hắn một đáp án rõ ràng, e là tên này nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý định. Quan trọng nhất là, tên nhãi này lại là người của Bí thư Thành ủy Vương Trung Sơn, nếu như mình không cho hắn câu trả lời, nếu như hắn lôi Vương Trung Sơn vào chyện này thì sự việc lúc ấy sẽ trở nên rắc rối mất.

Vì vậy, Lý Đức Lâm chỉ lạnh mặt đáp:
- Được, vậy các cậu hãy viết các điều kiện ưu đãi đã hứa với tập đoàn Hoàn Bảo ra, để mọi người cùng xem xem.

Sau đó, Liễu Kình Vũ và Lục Chấn Phong đều viết lên một tờ A4.

Lúc nói những lời này, Lý Đức Lâm lặng lẽ nhìn vào mắt Lục Chấn Phong, Lục Chấn Phong lập tức hiểu ý.

Vì vậy, lúc viết ra những điều kiện ưu đãi, Lục Chấn Phong chỉ viết ra không tới 1/5 những gì mình đã hứa hẹn với tập đoàn Hoàn Bảo. Ông ta tin rằng, những điều kiện này đều là những điều kiện bình thường mà bất cứ quận nào đều đưa ra khi thu hút đầu tư, mọi người phối hợp vô cùng ăn ý, đây cũng chính là những điều kiện thu hút đầu tư thấp nhất. Đương nhiên, những điều kiện ưu đãi này sẽ hấp dẫn hơn nhiều so với quy định của nhà nước, chủ yếu là trên hai phương diện đất đai và việc thu thuế.

Lục Chấn Phong viết rất nhanh, chưa tới 5 phút đã hoàn thành.

Còn Liễu Kình Vũ, lúc ấy vẫn chưa viết xong, vẫn đang ngồi hí hoáy ghi chép.

Lần này, tất cả ánh mắt của những người có mặt trong phòng họp đều đổ dồn lên Liễu Kình Vũ.

Tên Liễu Kình Vũ này đã viết lấy viết để cả nửa ngày rồi, tới giờ vẫn còn chưa viết xong, như vậy hắn phải hứa hẹn giành cho tập đoàn kia bao nhiêu điều kiện ưu đãi đây?

Ánh mắt của rất nhiều người giành cho Liễu Kình Vũ lúc này đều là ánh mắt thương hại, trong lòng tự nhủ, tên nhóc này ngốc thật, theo tư duy logic bình thường, ở vào hoàn cảnh kém như quận Tân Hoa, nếu muốn thu hút đầu tư quả thực rất khó khăn, chỉ có đưa ra điều kiện ưu đãi hơn mới có thể khiến đối phương tới đó. Chẳng qua trong lòng bọn họ cũng có một điểm nghi vấn, nếu như Liễu Kình Vũ đã biết điều kiện của quận Tân Hoa có thể sẽ cao hơn điều kiện của quận Lộ Bắc, vậy tại sao không viết ra ít hơn một vài điều, như vậy chẳng phải sẽ có lợi hơn sao? Tuy nhiên, cũng có người cho rằng, do Liễu Kình Vũ còn trẻ, không có kinh nghiệm, vì vậy có rất nhiều người cho rằng, lần này Liễu Kình Vũ đã tự mua dây buộc mình rồi.

Lúc ấy, Lý Đức Lâm nhìn Liễu Kình Vũ vẫn đang ghi chép cẩn thận tỉ mỉ, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ, dám đối đầu với ông, mày chẳng phải đang tự tìm đường chết hay sao?”

Qua mấy phút nữa, sau khi Liễu Kình Vũ đã viết kín một tờ giấy mới dừng bút, sau đó nhìn Lục Chấn Phong, phát hiện Lục Chấn Phong đã sớm hoàn thành, lập tức tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nói:
- Ồ, Chủ tịch Lục, ông viết nhanh thật đấy, bội phục, bội phục.
Nói rồi, Liễu Kình Vũ đưa tờ giấy mình đã viết cho Lý Đức Lâm.

Lúc ấy, Lục Chấn Phong cũng đưa tờ giấy của mình cho Lý Đức Lâm.

Lý Đức Lâm nhận lấy hai tờ giấy của hai người, sau khi xem xong, sắc mặt ông ta lập tức trở nên kỳ lạ, khóe miệng co giật, nhìn về phía Liễu Kình Vũ đầy bất mãn và căm hận.

Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Lý Đức Lâm, Lục Chấn Phong lập tức nhíu chặt mày.

Lục Chấn Phong không phải kẻ ngốc, ông ta hiểu rất rõ ý của Lý Đức Lâm, nếu như mình có thể thắng thì Lý Đức Lâm đã tuyên bố trực tiếp rồi, nhưng tới tận bây giờ Lý Đức Lâm vẫn chưa tuyên bố bất cứ điều gì, vậy thì rất có khả năng mình thua rồi. Nhưng ông ta có nghĩ thế nào cũng không thể như vậy được, mình đã chỉ viết ra có 1/5 theo những điều kiện mình đã hứa hẹn với Trần Long Bân mà thôi. Hơn nữa, thời gian Liễu Kình Vũ viết cũng lâu hơn thời gian mình viết, lẽ nào như vậy mà mình vẫn thua hay sao?

Lúc ấy, Liễu Kình Vũ liền ngẩng đầu lên, thản nhiên nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, ngài xem có cần cho mọi người xem điều kiện của cả hai bên không? Để mọi người rõ ràng hơn về chuyện này.

Ánh mắt Lý Đức Lâm lạnh lùng quét qua Liễu Kình Vũ, sau đó không nói gì, chỉ trực tiếp chuyển hai tờ giấy xuống dưới.

Khi đọc xong hai tờ giấy ấy, ánh mắt của rất nhiều người đều trở nên kỳ lạ, khi nhìn về phía Liễu Kình Vũ, ánh mắt họ mang thêm vài phần kiêng kỵ, khâm phục, thậm chí là trào phúng.

Khi hai tờ giấy ấy được truyền tới tay Lục Chấn Phong, Lục Chấn Phong liền trực tiếp cầm tờ giấy của Liễu Kình Vũ lên đọc. Lúc ông ta đọc xong, sắc mặt lập tức tối sầm lại, bởi ông ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ tờ giấy của Liễu Kình Vũ lại viết điều đó.

Tên Liễu Kình Vũ này, quả thực vô cùng đáng ghét, hắn ta lại dám giở trò với ông ta, trong lòng nghĩ vậy, hai mắt Lục Chấn Phong giận dữ như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Khi hai tờ giấy ấy quay lại tay Liễu Kình Vũ một lần nữa, Liễu Kình Vũ trực tiếp cầm tờ giấy mà Lục Chấn Phong đã viết lên đọc. Sau khi đọc xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn, sau đó lạnh lùng nói với Lục Chấn Phong:
- Chủ tịch Lục, tôi có một điểm nghi vấn, ông chắc chắn, những gì ông đã hứa hẹn với tập đoàn Hoàn Bảo chỉ có bấy nhiêu thôi?

Lục Chấn Phong giận dữ nói:
- Đương nhiên, anh cho rằng Lục Chấn Phong tôi lại giống với anh, giả thần giả quỷ, lừa gạt mọi người chắc?

Liễu Kình Vũ bật cười, nói:
- Chủ tịch Lục, ông dựa vào đâu nói tôi giả thần giả quỷ?

Lục Chấn Phong lạnh lùng đáp:
- Chính là dựa vào những điều kiện anh đã viết trên tờ giấy kia, tôi không tin anh chỉ hứa hẹn với Trần Long Bân mấy điều kiện như vậy. Điều này tuyệt đối không thể nào, nếu là như vậy thật, Trần Long Bân và tập đoàn Hoàn Bảo của ông ta tuyệt đối sẽ không ký kết hợp đồng dự bị với anh.

Lúc nói những nời này, trong lòng Lục Chấn Phong vô cùng lo lắng. Theo ông ta, những điều Liễu Kình Vũ viết trên tờ giấy kia đều là giả, tuy rằng nhìn thì giống như Liễu Kình Vũ đã viết kín cả tờ giấy, nhưng thực chất ý nghĩa của những gì viết trên đó thì chỉ có một câu, đó chính là “Những điều kiện mà tôi có thể hứa hẹn đều tuân theo những điều kiện được quy định trong điều lệ thu hút đầu tư có liên quan”. Chỗ còn lại tất cả đều là Liễu Kình Vũ chép lại câu trên 30 lần, đây cũng là lý do tại sao sắc mặt của Lý Đức Lâm và mọi người sau khi đọc xong lại trở nên kỳ quặc như vậy.

Liễu Kình Vũ thấy Lục Chấn Phong phản bác mình như vậy, chỉ cười nhạt, nói với Lý Đức Lâm:
- Chủ tịch Lý, ngài cho rằng nội dung mà tôi và Lục Chấn Phong viết ra thì rốt cuộc của ai mới là sự thực?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui