Đỉnh Cao Quyền Lực

Nghe thấy giọng nói tràn đầy chân thành và nghiêm túc của Trịnh Hiểu Thành, Liễu Kình Vũ bật cười.

Nếu không phải đã hiểu rõ tính cách và nhân phẩm của Trịnh Hiểu Thành, người bình thường nghe thấy y đường đường là một Chủ tịch quận lại nói chuyện chân thành như thế, sớm đã bị cảm động đến rưng rưng nước mắt rồi. Một cán bộ vì nước vì dân như thế khiến người ta khâm phục biết bao.

Đáng tiếc, Liễu Kình Vũ thật sự hiểu quá rõ Trịnh Hiểu Thành rồi. Theo hắn, chó không bao giờ đổi được tật ăn cứt. Cho nên, người như Trịnh Hiểu Thành vĩnh viễn không bao giờ đặt lợi ích của người dân lên trên lợi ích của bản thân mình. Huống chi, Liễu Kình Vũ đã biết ngày mai Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn sẽ xuống điều tra và tìm hiểu tình hình.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ cũng là một người rất có văn hóa, có tư cách, tất nhiên hắn sẽ không mắng Trịnh Hiểu Thành. Hắn nhếch miệng cười, nói:

- Chủ tịch quận Trịnh à, nghe ông nói như vậy, tôi thật cảm động.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Trịnh Hiểu Thành lập tức mở cờ trong bụng, thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, chỉ số thông minh của thằng nhóc mày chỉ có như vậy mà còn muốn đấu với tao, mày nằm mơ đi, tao sẽ lừa chết mày”.

Nhưng, Trịnh Hiểu Thành vừa nghĩ như vậy, Liễu Kình Vũ lại đổi giọng, nói:

- Tuy nhiên Chủ tịch quận à, dù rất cảm động, nhưng tôi đột nhiên nhớ tới một việc. Tôi đã từ chức rồi, không còn là cán bộ của quận Tân Hoa nữa, chuyện của quận Tân Hoa không còn liên quan gì đến Liễu Kình Vũ tôi nữa. Hơn nữa lúc tôi ở quận Tân Hoa, Chủ tịch quận Trịnh đối tốt với tôi như vậy, hận không thể đuổi tôi khỏi quận Tân Hoa thậm chí còn khởi tố tôi. Hiện tại nếu tôi ngốc nghếch đem thành quả lao động của mình dâng cho ông, tôi dám khẳng định ông vừa quay đầu sẽ nghĩ cách xử lý tôi. Thế không phải tôi tự coi thường mình sao?

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, giọng điệu dường như có chút kích động:

- Chủ tịch quận Trịnh à, ông bảo tôi nói có đúng không? Lúc đầu ở thành phố Nam Bình, thật không ngờ ông và Chủ tịch thành phố Lý Đức Lâm lại cùng nhau nghĩ mọi cách muốn đem thành tích của quận Tân Hoa chúng ta chia cho những quận khác. Đối với người vì nịnh nọt mà có thể bán đứng lợi ích của quận mình như ông, làm sao tôi có thể tín nhiệm ông được nữa. Cho dù tôi muốn đem thành quả lao động của mình cho người khác cũng không thể nào cho ông, có lẽ trong nháy mắt ông liền bán Liễu Kình Vũ tôi đi luôn ấy chứ.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ liền vỗ mạnh trán mình nói:

- Ái chà, Chủ tịch quận Trịnh à, thật ngại quá, tôi nói nhiều như vậy mà quên một việc. Hình như chuyện ông vừa nói chính là về phương án kế hoạch đất đai gì đó, hình như tôi căn bản chưa nghe thấy bao giờ. Rất xin lỗi, rất xin lỗi, khiến ông mất công bận rộn một chuyến. Ông làm việc tiếp đi, tôi cúp máy đây.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cúp điện thoại.

Giờ phút này, đầu bên kia điện thoại, Trịnh Hiểu Thành tức giận đến dậm chân bình bịch, nghiến răng ken két, buồn bực vô cùng.

Lừa dối, tiên sư nó chứ, là ai lừa dối ai. Liễu Kình Vũ nói nhiều như vậy, cuối cùng lại vẫn là một câu không biết. Thế này tiên sư nó không phải là lừa mình sao.

Buồn cười, buồn cười, không ngờ từ lúc nào Trịnh Hiểu Thành này đã bị thằng nhóc Liễu Kình Vũ lừa rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thằng nhóc Liễu Kình Vũ này căn bản không nể mặt mình.

Trong đầu Trịnh Hiểu Thành suy nghĩ thật nhanh.

Binh pháp Tôn Tử, 36 kế, rốt cuộc nên dùng kế nào đây.

Đột nhiên, hai mắt Trịnh Hiểu Thành tỏa sáng, cười đắc ý lẩm bẩm:

- Ừm, được, không tồi, cứ làm như vậy đi, phải thả con săn sắt mới bắt được con cá rô.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành trở vào phòng, cười nói với Lưu Tiểu Phi, Trần Long Bân:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, tôi vừa suy nghĩ cẩn thận một chút, và thương lượng với một vài lãnh đạo, cuối cùng nghĩ ra một phương án khá ổn thỏa. Ngày mai khi lãnh đạo Tỉnh ủy đến thị sát, các ngài phối hợp với tôi một chút, nói rõ với lãnh đạo Tỉnh ủy các ngài nhất định muốn đầu tư ở quận Tân Hoa chúng tôi, hơn nữa tiền đầu tư sẽ nhanh chóng gửi đến. Như vậy tôi sẽ nghĩ cách khiến Liễu Kình Vũ trở lại chỗ chúng ta. Tuy rằng tôi không thể cam đoan có thể khiến cậu ta trở lại vị trí Phó chủ tịch quận, nhưng có thể cam đoan giữ cho cậu ta vị trí Phó phòng như cũ. Thậm chí tôi sẽ nghĩ cách xin lãnh đạo cấp trên cho cậu ta một vị trí thực quyền. Tổng giám đốc Lưu, tôi nghĩ các ngài vẫn làm khó tôi hẳn là vì Liễu Kình Vũ đúng không?

Lần suy nghĩ vừa rồi của Trịnh Hiểu Thành khiến y đột nhiên hiểu rõ rất nhiều thứ, y đã nhìn ra giữa Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi dường như có quan hệ, cho nên mới nghĩ ra kế một mũi tên trúng hai đích, đem lợi ích của hai bên gắn liền với nhau.

Nghe Trịnh Hiểu Thành nói như vậy, Lưu Tiểu Phi lập tức tỏ ra vô cùng khiếp sợ, cố ý giả vờ không biết nói sao:

- Chủ… Chủ… tịch quận Trịnh, ông… làm sao biết tôi là vì Liễu Kình Vũ?

Trong lúc nói chuyện, Lưu Tiểu Phi còn cố ý nói lắp, để nhấn mạnh sự giật mình của mình.

Thấy Lưu Tiểu Phi diễn rất chuyên nghiệp, rất chân thật như vậy, trong lòng Trần Long Bân ngồi bên cạnh buồn cười, tự nhủ Lưu Tiểu Phi này thật biết diễn, lừa gạt mọi người như thật. Người như vậy ở trong thương trường, người bình thường ai xứng làm đối thủ chứ. Thật không biết tên cáo nhỏ này tương lai sẽ trở thành người như thế nào.

Trịnh Hiểu Thành thấy vẻ mặt này của Lưu Tiểu Phi, lập tức mừng thầm, trong lòng tự nhủ Lưu Tiểu Phi tuy rằng thoạt nhìn biểu hiện bên ngoài khá khôn khéo, nhưng khi phải đọ sức thực sự vẫn còn chút trẻ người non dạ, đối phó với một thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy, chỉ cần đánh lén là có thể thu được hiệu quả.

Nghĩ đến đây, Trịnh Hiểu Thành cười nói:

- Tổng giám đốc Lưu, kỳ thực tôi đã sớm nhìn ra mục đích thực sự của các ngài. Tôi biết, quan hệ giữa các ngài và Liễu Kình Vũ hẳn cũng không tệ. Sở dĩ trước kia tôi không dùng cách xử trí này, chỉ là muốn biết quan hệ giữa các ngài tốt đến mức nào mà thôi. Hiện tại tôi đã nhìn ra, cho nên cũng nói rõ một chút, đôi bên chúng ta thực hiện một giao dịch như thế nào. Các ngài giúp tôi diễn một vở kịch, đương nhiên vở kịch này cũng phải công phu một chút. Sau khi qua được cửa ải này, các ngài đến đây đầu tư, chúng tôi sẽ dành ưu đãi lớn như trước. Hợp đồng ưu đãi mẫu chúng tôi cũng đã mang đến, các ngài có thể xem trước. Hơn nữa sau khi lãnh đạo Tỉnh ủy đi, chúng tôi sẽ lập tức để Liễu Kình Vũ trở lại quan trường, bảo đảm chức vụ mới của cậu ta tuyệt đối không kém chức Phó chủ tịch quận trước kia.

Lừa bịp, Trịnh Hiểu Thành tiếp tục phát huy khả năng lừa bịp của y.

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trịnh Hiểu Thành vẫn chăm chú nhìn chằm chằm nét mặt của Lưu Tiểu Phi.

Bởi y biết, suy nghĩ trong lòng một người có thể nhìn ra qua nét mặt của người đó.

Quả nhiên, sau khi Lưu Tiểu Phi nghe lời nói này của y, hai mắt lập tức tỏa ra ánh sáng, tràn ngập niềm vui. Tuy nhiên, nét mặt vui sướng này nhanh chóng biến mất, lập tức biến thành một vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Ừm, như vậy cũng được, vậy làm phiền Chủ tịch quận Trịnh cho chúng tôi xem qua hợp đồng ưu đãi mẫu trước đã.

Lúc nói lời này, Lưu Tiểu Phi còn cố ý âm thầm nắm chặt tay, ra vẻ rất vui sướng nhưng phải cố gắng kiềm chế.

Trịnh Hiểu Thành cười đắc ý, thầm nghĩ trong lòng: “Lưu Tiểu Phi à Lưu Tiểu Phi, cho dù cậu thông minh, cho dù cậu giả vờ bình tĩnh, cũng khó có thể che giấu mục đích thật của cậu là muốn có thêm nhiều điều kiện đầu tư ưu đãi. Chỉ sợ chuyện của Liễu Kình Vũ đối với cậu mà nói cũng chỉ là việc tiện thì làm. Nếu vậy thì tốt, xem lần này tôi sẽ đùa giỡn tất cả bọn cậu và Liễu Kình Vũ trong lòng bàn tay như thế nào”.

Vừa cười, Trịnh Hiểu Thành vừa đưa cho Lưu Tiểu Phi xem hợp đồng ưu đãi mẫu mới nhất đã được chuẩn bị.

Sau khi Lưu Tiểu Phi nhận hợp đồng mẫu, cẩn thận xem qua. Anh ta cố ý nhìn Trần Long Bân một cái, khẽ gật đầu. Mặc dù lúc nháy mắt với Trần Long Bân, anh ta đã cẩn thận chú ý, dường như vô cùng bí mật, nhưng những động tác này của anh ta lại hoàn toàn khiến bọn Trịnh Hiểu Thành có thể nhìn thấy.

Sau khi xem xong, Lưu Tiểu Phi nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Ừm, hợp đồng này cũng được, trước tiên chúng tôi suy nghĩ một chút đã, buổi tối sẽ cho ông câu trả lời khẳng định, được không?

Trịnh Hiểu Thành hơi nhíu mày nói:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, như vậy không được. Tôi cũng không sợ nói cho các ngài biết, ngày mai lãnh đạo Tỉnh ủy xuống thị sát rồi, chúng ta nhất định phải quyết định chuyện này mới được. Hơn nữa, nếu muốn Liễu Kình Vũ trở lại quan trường vẫn phải thông qua rất nhiều quy trình. Những việc đó đều cần xin ý kiến của cấp trên. Để hợp tác của đôi bên chúng ta có thể thuận lợi tiến hành, tôi nghĩ các ngài hiện tại nên chú ý một chút, chúng ta tạm thời bỏ qua những chuyện khác đi.

Mắt Lưu Tiểu Phi đảo vòng quanh, nói với Trịnh Hiểu Thành:

- Chủ tịch quận Trịnh, vậy ông chờ một lát, tôi cùng Tổng giám đốc Trần ra ngoài bàn bạc một chút.

Trịnh Hiểu Thành gật gật đầu.

Một lát sau, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân trở về, Lưu Tiểu Phi trầm giọng nói:

- Chủ tịch quận Trịnh, chúng tôi vừa thương lượng một chút, chúng tôi cho rằng hiện tại quyết định cũng không phải không thể. Tuy nhiên điều kiện ưu đãi đầu tư này, còn phải ưu đãi thêm một chút mới được. Nếu không, ở quận khác chúng tôi cũng có thể nhận được điều kiện ưu đãi như vậy

Phản ứng của Lưu Tiểu Phi đã sớm nằm trong dự liệu của Trịnh Hiểu Thành. Y đã sớm nhận định, nếu bọn Lưu Tiểu Phi là loại thương nhân coi trọng lợi ích thì nhất định sẽ nhân cơ hội này đề xuất tăng thêm điều kiện ưu đãi, chỉ cần y đồng ý, những thương nhân này sẽ không uy hiếp gì nữa. Hơn nữa tuy rằng hiện tại y thỏa hiệp, nhưng y có cách để sau khi hạng mục và tài chính của bọn họ được chứng thực, sẽ chỉnh bọn họ đến chết đi sống lại, ngoan ngoãn đưa tiền cho y.

Cho nên, sau khi Lưu Tiểu Phi nói xong, sự lo lắng của Trịnh Hiểu Thành hoàn toàn hạ xuống, y cười nói:

- Không thành vấn đề, chúng tôi có thể tăng ưu đãi cho các ngài một chút. Tuy nhiên, chúng tôi đã nói rõ rồi, đây là điều kiện ưu đãi cuối cùng, nếu không, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

Nói xong, Trịnh Hiểu Thành lại trực tiếp lấy ra một bản hợp đồng điều kiện ưu đãi mẫu cuối cùng, đưa cho Lưu Tiểu Phi nói:

- Tổng giám đốc Lưu, các ngài xem bản hợp đồng mẫu này thế nào.

Lưu Tiểu Phi qua loa nhìn một lần, gật gật đầu nói:

- Được, vậy cứ như thế đi, bản hợp đồng này tôi để lại trước, chúng tôi lập tức phái người của công ty mang con dấu tới. Ước chừng ngày mai sau khi lãnh đạo Tỉnh ủy đi thì cũng kịp tới, đến lúc đó chúng ta ký kết hợp đồng chính thức. Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.

Nói xong, Lưu Tiểu Phi vươn tay ra.

- Hợp tác vui vẻ.

Trịnh Hiểu Thành cũng vươn bàn tay to ra.

Giờ phút này, Trần Long Bân ở bên cạnh nhìn thấy vẻ dương dương đắc ý kia của Trịnh Hiểu Thành, đúng là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, trong lòng cười thầm nói: “Trịnh Hiểu Thành ơi Trịnh Hiểu Thành, muốn giở trò với Lưu Tiểu Phi sao? Xem ngày mai ông chết như thế nào”.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui