Đỉnh Cao Quyền Lực

Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.

Liễu Kình Vũ nghe được những lời thô tục của Quách Húc, hơn nữa còn mắng cả nhà mình, lửa giận vốn đang cố gắng áp chế trong lòng đã hoàn toàn bùng cháy.

Liễu Kình Vũ một tay mạnh mẽ túm được cổ áo của Quách Húc, trực tiếp nâng y lên khỏi mặt đất, tay kia tát liên tiếp chục cái vào má y, khiến cho mặt y sưng lên như đầu heo, in rõ dấu năm ngón tay.

Giờ phút này, Phó bí thư Quận ủy Nghiêm Lập Bằng và những người khác đứng ở bên cạnh, lại không ai dám xông lên khuyên can rồi.

Tất cả mọi người không phải đồ ngốc.

Vừa rồi Quách Húc chỉ nói mấy câu ở Hội nghị thường vụ đã bị Liễu Kình Vũ đánh tơi bời. Hiện giờ y lại trực tiếp chửi bậy, ngôn ngữ chợ búa như mấy người đàn bà chanh chua, lúc này Liễu Kình Vũ còn có thể tha thứ sao?

“Gã Quách Húc này thật đáng ăn đòn”. Nghiêm Lập Bằng thầm nói trong lòng. Đổi lại là ông ta, ông ta cũng không dễ dàng tha thứ cho loại trực tiếp chửi thẳng vào mặt như thế.

Sau khi tát xong, Liễu Kình Vũ lại giơ chân đạp một cước khiến cho Quách Húc văng xa 5, 6m, “bịch” một tiếng ngã trên mặt đất. Tiếp đó, Liễu Kình Vũ bình tĩnh đi tới, dùng chân giẫm lên ngực y, cúi người xuống lấy tay chỉ vào chóp mũi Quách Húc, hai mắt hung tợn nhìn y: - Họ Quách kia, đây là cái giá phải trả khi ông mắng tôi. Lần sau còn dám chửi tôi, một cái răng trong miệng tôi cũng sẽ không để lại cho ông, tất cả đều đánh gãy. Họ Quách kia, không cần cho rằng mình thông mình còn người khác đều là đồ ngốc. Cái danh xưng Quách đại pháo đã đỡ đòn cho ông nhiều năm, có phải ông cho rằng người khác đều nghĩ ông tính cách thô lỗ, cho nên đối với ngôn ngữ ô uế của ông đều dễ dàng tha thứ?

Tôi nói cho ông biết, người khác có thể dễ dàng tha thứ nhưng Liễu Kình Vũ tôi thì không. Quách đại pháo, tôi đã nghiên cứu kỹ về ông rồi, bên phía nhà đầu tư cũng đã điều tra được những gì ông làm ở thị trấn Tây Lương. Lão già ông thoạt nhìn biểu hiện thô lỗ, nóng nảy, trên thực tế tâm cơ thâm trầm, hám lợi, lòng tham không đáy, chẳng qua dùng danh xưng Quách đại pháo để làm tấm bia mà thôi.


Họ Quách kia, ông nghe cho rõ ràng. Về sau còn dám chọc tức Liễu Kình Vũ tôi, tôi sẽ ra tay rất độc ác. Lần này chỉ là chút giáo huấn mà thôi.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ dừng một chút, lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người đang vây xem: - Không cần cho là Liễu Kình Vũ tôi trẻ tuổi dễ bắt nạt. Nếu thật cho là như vậy, các người sai mười phần rồi. Chính bởi vì Liễu Kình Vũ tôi trẻ tuổi, cho nên tôi không sợ gì cả. Tôi chỉ muốn làm chút chuyện cho dân chúng quận Tân Hoa, không hơn. Nếu ai ngầm giở trò sau lưng tôi, tôi sẽ trừng trị thích đáng.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy, xoay người đi về phía cầu thang.

Đợi cho bóng lưng của Liễu Kình Vũ biến mất ở đầu bậc thang, mọi người lúc này mới đi đến đỡ Quách Húc dậy. Giờ phút này, khuôn mặt của Quách đại pháo đã bị đánh cho không ra hình người. Y vừa ngồi dậy, lại ho một tiếng, nhổ ra hai cái răng hàm dính máu.

Cặp mắt Quách đại pháo đã sưng đến híp lại, chỉ hở ra một khe nhỏ. Qua khe hở này, y nhìn bóng lưng Liễu Kình Vũ rời đi, ánh mắt tràn đầy oán độc. Y biết rằng, mình xem như đã mất mặt hoàn toàn rồi. Sau khi được mọi người nâng dậy, y liền xoay người đi ra ngoài.

Y không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này, liền trực tiếp lên xe, bảo lái xe đưa tới bệnh viện.

Cho tới giờ khắc này, đám người Nghiêm Lập Bằng sắc mặt vẫn âm trầm như cũ. Nhất là Nghiêm Lập Bằng, ông ta ngàn vạn lần không ngờ Liễu Kình Vũ lại dữ dội như vậy. Bình thường Quách đại pháo này luôn hô phong hoán vũ ở Hội nghị thường vụ, người bình thường thực không ai chấp nhặt với y. Mọi người tuy rằng nhìn ra được Quách đại pháo làm người vô cùng gian trá, nhưng phần lớn thời điểm, người này làm việc coi như quy củ. Tuy rằng tham lam nhưng chỉ tham phần y nên được hưởng, cho nên mọi người cũng không ai nhằm vào y.

Mà hiện giờ, Liễu Kình Vũ không ngờ không chút bận tâm quy tắc quan trường, trực tiếp đánh Quách đại pháo tơi bời. Trận đánh này không chỉ đánh Quách đại pháo tỉnh người mà chính ông ta cũng tỉnh người.


Vừa đi về phòng làm việc của mình, Nghiêm Lập Bằng vừa nghĩ trong lòng: “Xem ra sau này đối đầu với Liễu Kình Vũ phải cẩn thận hơn một chút rồi. Người thanh niên này không đơn giản, không chỉ có xuống tay tàn nhẫn, mắt nhìn người cũng vô cùng tinh tường. Mấu chốt nhất là Liễu Kình Vũ này tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng làm việc lại vô cùng có chừng mực. Vốn dĩ trên Hội nghị thường vụ, hắn có thể dạy dỗ Quách đại pháo một chút, nhưng hắn lại cố tình nhịn, đơi sau khi tan họp, ra ngoài mới đánh tiếp.

Tuy rằng cùng là hành hung nhưng ở trường hợp khác nhau thì kết quả cũng khác nhau. Nếu trên Hội nghị thường vụ mà hành hung Quách đại pháo, hành vi của Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ khiến cho mọi người cùng lên án công khai. Cho dù là đến tai Vương Trung Sơn, Vương Trung Sơn cũng không thể quá mức thiên vị Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ bị xử lý. Nhưng nếu đợi tan họp mới đánh, hơn nữa lấy danh nghĩa cá nhân để đánh, tình huống này lại khác rồi. Cho dù báo cáo với Lý Đức Lâm, Lý Đức Lâm nhiều lắm là phê bình Liễu Kình Vũ vài câu, còn không thể xử lý gì được, ai bảo Quách đại pháo mắng chửi người ta trước”.

Nghĩ thông mấy điều này, sau khi Nghiêm Lập Bằng trở về phòng làm việc, lập tức lâm vào trầm tư. Ông ta không thể không suy nghĩ thật kỹ, giữa Khương Tân Vũ và Liễu Kình Vũ, rốt cuộc nên đứng vào phe bên nào.

Giống như Nghiêm Lập Bằng, đám người Trương Siêu, Bao Nhất Phong tận mắt thấy toàn bộ quá trình Quách đại pháo bị đánh, thủ đoạn tàn nhẫn, rõ ràng quyết đoán của Liễu Kình Vũ đã để lại ấn tượng sâu sắc đối với bọn họ. Nhất là lời cảnh báo cuối cùng của Liễu Kình Vũ.

Sau khi đánh Quách Húc một trận tơi bời, Liễu Kình Vũ trở về văn phòng Chủ tịch quận của mình.

Giờ phút này đã là 20h50.

Liễu Kình Vũ ngồi trên sofa, khóe miệng lộ một tia cười thản nhiên. Hắn tin rằng, trải qua sự kiện hôm nay, những Ủy viên thường vụ đó đã có thể lặng yên một chút rồi, mà chính mình cũng có thể xả hơi một chút.

Kỳ thật, ngay từ khi lên kế hoạch đốn ngã Trịnh Hiểu Thành, Liễu Kình Vũ đã dự cảm vận mệnh thế lực quận Tân Hoa chắc chắn sẽ có phát sinh biến hóa cực lớn. Với tính cách của Khương Tân Vũ, nhất định sẽ nhân cơ hội vớt nhiều hơn nữa lợi ích chính trị, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lôi kéo những Ủy viên thường vụ Trịnh Hiểu Thành lưu lại.


Nhưng điều này Liễu Kình Vũ không thể chấp nhận được. Liễu Kình Vũ vô cùng rõ ràng, một khi Khương Tân Vũ hoàn toàn nắm giữ đại cục quận Tân Hoa, như vậy với tính cách của Khương Tân Vũ thì ông ta nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để vớt lợi ích chính trị thậm chí là lợi ích kinh tế. Còn về lợi ích của dân chúng, chỉ sợ Khương Tân Vũ sẽ không để trong lòng. Nhưng mục tiêu của Liễu Kình Vũ hoàn toàn là nghĩ biện pháp nâng cao tốc độ phát triển kinh tế của quận Tân Hoa, khiến cho người dân đạt được lợi ích lớn hơn nữa. Mục tiêu của hai người hoàn toàn trái ngược. Nếu mặc kệ cho Khương Tân Vũ tùy ý mở rộng thế lực, chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả bất lợi cho mình trong tương lai.

Cho nên, Liễu Kình Vũ đã sớm nghĩ kỹ, một khi mình quay lại, nhất định phải nghĩ biện pháp cản trở Khương Tân Vũ tiến hành chỉnh hợp thế lực cũ của Trịnh Hiểu Thành. Cho dù từ sau khi Liễu Kình Vũ nhậm chức, hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Nhưng Liễu Kình Vũ đã sớm dự liệu được loại tình huống này, cho nên quyết định phân phối 80% dự án cho Khu công nghệ cao chính là một mũi tên trúng ba con chim. Làm như vậy không chỉ có thể giải quyết vấn đề thiếu đất dùng cho dự án, còn có thể kéo Khu công nghệ cao cùng phát tiển, cũng có thể lợi dụng việc này để phân hóa Khương Tân Vũ và thế lực lưu lại của Trịnh Hiểu Thành.

Hiện thực chứng minh, kế hoạch của Liễu Kình Vũ đã cực kỳ thành công. Nhất là Quách Húc trong lúc vô tình đã mạnh mẽ phối hợp với Liễu Kình Vũ, khiến cho hắn đạt được hiệu quả tốt nhất.

Sau một lát trầm tư, Liễu Kình Vũ cầm điện thoại trên bàn, bấm số điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận Trần Chính Vĩ.

Trần Chính Vĩ là Chánh văn phòng từ thời Trịnh Hiểu Thành. Khi Trịnh Hiểu Thành còn tại nhiệm thì gã chính là tâm phúc của y, lúc đó cũng không ít lần gây khó dễ cho Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ bấm điện thoại bàn trong văn phòng Trần Chính Vĩ. Chuông điện thoại tút dài vài tiếng, không có ai tiếp máy, Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày. Dựa theo quy tắc bình thường mà nói, Chủ tịch quận chưa tan làm thì Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân quận cũng chưa nên về, trừ phi có Chủ tịch quận đặc biệt đồng ý.

Nhưng Trần Chính Vĩ không ngờ không có ở phòng làm việc.

Sắc mặt của Liễu Kình Vũ lúc này liền âm trầm, hắn lập tức bấm số điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân quận.

Điện thoại rất nhanh liền tiếp thông: - Chủ tịch quận Liễu, chào ngài, tôi là Triệu Nhiễm.

Nghe được thanh âm của Triệu Nhiễm, trong lòng Liễu Kình Vũ âm thầm gật đầu. Liễu Kình Vũ cũng đã từng qua Văn phòng Ủy ban nhân dân quận vài lần. Mỗi lần qua đó, hắn đều phát hiện đại bộ phận nhân viên hoặc là nhàm chán ngồi đó xem báo, hoặc là đầu cơ cổ phiếu, hoặc là chat QQ, chơi game. Chỉ có Triệu Nhiễm, mỗi lần Liễu Kình Vũ nhìn thấy đều là y đang xử lý văn kiện, hoặc là cẩn thận đọc, hoặc là đang gõ gì đó trên máy tính. Mấu chốt nhất chính là mỗi lần Liễu Kình Vũ qua đó, Trần Chính Vĩ căn bản không thèm để ý đến hắn, chỉ có Triệu Nhiễm ra mặt tiếp đãi, hơn nữa đối với hắn cũng cực kỳ tôn trọng.


Cho nên, ấn tượng của Liễu Kình Vũ về Triệu Nhiễm khá tốt.

- Triệu Nhiễm, Trần Chính Vĩ đâu rồi? Anh ta không có ở văn phòng à? Liễu Kình Vũ hỏi.

Triệu Nhiễm lập tức trả lời: - Không có, hình như Chủ nhiệm Trần có một bữa tiệc, lúc tan làm đã rời đi rồi.

Liễu Kình Vũ nghe đến đó, sắc mặt trầm xuống, lập tức cười nói: - Được, vậy thì tốt rồi. Triệu Nhiễm à, ngày mai cậu thông báo cho Trần Chính Vĩ một chút, bảo anh ta đến Phòng lưu giữ hồ sơ làm việc. Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ đảm nhiệm chức Chánh văn phòng.

Triệu Nhiễm nghe đến đó, lúc ấy liền mở to hai mắt nhìn. Như thế nào y cũng thật không ngờ, chính mình chẳng qua là biết Liễu Kình Vũ chưa về, nếu văn phòng không có ai lưu lại, một khi Liễu Kình Vũ có việc gì cần dặn dò thì không thể đúng lúc truyền đạt. Nhưng mà chỉ là ở lại thêm hai tiếng đồng hồ, không ngờ lại được lên chức Chánh văn phòng.

Không nên xem thường chức Chánh văn phòng này, đây là chức vụ cấp Trưởng phòng đấy. Ngay cả Phó chánh văn phòng cũng chỉ là cấp Phó phòng thôi.

Rất nhiều người nhẫn nhịn cả đời cũng chưa chắc có thể từ cấp Phó phòng leo lên Trưởng phòng.

span class=apple-converted-space>

Lần này biểu quyết kết quả sẽ như thế nào đây.

Ánh mắt của Khương Tân Vũ quét trên gương mặt của các vị Ủy viên thường vụ ngồi đây, nghĩ lại tất cả sự cố gắng của mình từ tước tới nay, trong lòng ông ta bỗng nhiên tràn đầy tin tưởng, ông ta tin số người ủng hộ Liễu Kình Vũ nhất định là số ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận