Không ngờ tên đầu trọc lại dám mắng chửi mình, sắc mặt Lưu Tiểu Phi trở nên vô cùng khó coi.
Thấy toàn bộ đã xông lên hết, Lưu Tiểu Phi đột nhiên vươn tay, tóm cánh tay tên đầu tiên định vươn ra đánh mình, đạp một cước. Tên bị đạp giống như con tôm, còng lưng bay ra ngoài, đập tới một đồng bọn khác.
Cùng lúc đó, Lưu Tiểu Phi chủ động xuất kích, đá một cước hung hăng vào vai tên đầu trọc. Tên đầu trọc kêu thảm rồi ngã xuống đất, mồm hộc máu. Mấy tên còn lại cũng không tốt đẹp hơn là bao, chưa đầy một phút, Lưu Tiểu Phi đã nhẹ nhàng “thu phục” hơn chục tên. Hai tên khác định vòng qua người Lưu Tiểu Phi đánh lén Liễu Kình Vũ, chúng chưa kịp tới gần đã bị Liễu Kình Vũ đạp ngã xuống đất.
Lúc này, mấy người đứng sau Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đều trợn tròn mắt. Đường Trí Dũng thì ổn hơn bởi sớm đã được chứng kiến sự dũng mãnh của Liễu Kình Vũ. Nhưng những người khác chưa từng nhìn qua, đặc biệt là mấy người trong Phòng Bảo vệ Môi trường gã dẫn theo. Sau khi tận mắt chứng kiến vẻ dũng mãnh của nhà đầu tư, tất cả đều mở to hai mắt. Nhưng điều khiến bọn họ không thể tưởng tượng được đó chính là, Chủ nhiệm Ban quản lý Liễu Kình Vũ của họ một tay cầm máy ảnh chụp ảnh cống thải, một chân nhẹ nhàng thu phục hai tên du côn.
Vị Chủ nhiệm Liễu này quả là dũng mãnh.
Thấy tất cả đều được giải quyết, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi lập tức dẫn người đến cống thải.
Lúc này, tên mập thổi còi lúc trước thấy tình hình không ổn liền chạy vèo vào căn phòng hoạt động, không dám thò mặt ra ngoài. Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi cũng không có tâm tình để ý đến gã, đi thẳng tới cống thải.
Đầu tiên, Liễu Kình Vũ dùng thùng nhựa lớn lấy mẫu, rồi đổ mẫu nước vào chai nước khoáng Lưu Tiểu Phi mang theo. Sau khi làm đâu ra đấy, họ mới chạy xe tới cửa chính của nhà máy phân hóa học.
Mà lúc này, trong căn phòng hoạt động, tên mập lấy điện thoại ra, thoáng do dự rồi gọi điện cho Phùng Ngân Phi - Trưởng ban Bảo vệ Môi trường Nhà máy phân hóa học Cao Tân, thuật lại tình hình vừa xảy ra. Còn tên đầu trọc sau khi bị Lưu Tiểu Phi đánh cho một trận tơi bời, cũng tức giận lấy điện thoại ra báo cáo tình hình cho đại ca của mình, cầu xin đại ca báo thù.
Sau khi nhận được điện thoại của tên mập, Phùng Ngân Phi cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức phản ánh với Cố Giai Vĩ, Phó tổng giám đốc phụ trách Bảo vệ Môi trường Nhà máy phân hóa học. Nhận được tin, Cố Giai Vĩ trầm ngâm một hồi, sau khi gọi vài cuộc điện thoại chứng thực sự việc, liền gọi điện báo cáo tình hình cho Tổng giám đốc Thái Lượng: - Tổng giám đốc Thái, tôi cho rằng sự việc lần này không đơn giản.
Thái Lượng là thân tín tuyệt đối của ông chủ nhà máy phân hóa học, bình thường đều là lão phụ trách công tác quản lý của nhà máy.
Nghe Cố Giai Vĩ nói vậy, lão trầm giọng hỏi: - Sao lại không đơn giản, lão Cố, anh phân tích tỉ mỉ cho tôi xem nào.
Cố Giai Vĩ nói: - Tổng giám đốc Thái, anh nghĩ xem, Nhà máy phân hóa học Cao Tân của chúng ta hoạt động nhiều năm như vậy rồi, đã bao giờ Phòng Bảo vệ Môi trường dám đích thân đến cống thải lấy mẫu chưa. Cho dù là Cục Bảo vệ Môi trường thành phố có đến nhà máy chúng ta kiểm tra đi chăng nữa cũng ngầm thông báo trước, sau đó để chúng ta chuẩn bị một số mẫu tốt cho họ rồi mới rời khỏi. Dù thời điểm làm căng nhất, nhiều nhất cũng chỉ yêu cầu chúng ta ngừng sản xuất, sau đó chuyển mẫu nước sạch đến để bọn họ kiểm tra, làm bằng chứng.
Nhưng lần này, đối phương chuẩn bị vô cùng chu đáo. Năm sáu người đến, hơn nữa còn mang theo cả máy ảnh, các thiết bị lấy mẫu. Điều quan trọng nhất là bọn họ không hề thông báo bất cứ tin tức gì cho chúng ta. Còn nữa, trước đó tôi có gọi điện cho vài người bạn bên Ban quản lý Khu công nghệ cao tìm hiểu tình hình, được biết Đường Trí Dũng, Trưởng phòng bảo vệ môi trường vừa nhậm chức đã dẫn theo vài người đi ra ngoài, hiện không có trong văn phòng Khu công nghệ cao. Tôi đang nghi ngờ rằng có phải là Đường Trí Dũng đưa người tới hay không.
Sau khi nghe Cố Giai Vĩ phân tích, Thái Lượng cau mày trầm ngâm suy nghĩ, khẽ gật đầu: - Ừm, quả thật là có khả năng này. Tôi đã có được tin tức chính xác, Đường Trí Dũng là thân tín đáng tin của Chủ nhiệm Ban Quản lý mới nhậm chức Liễu Kình Vũ. Trước đó, gã đã làm hơn một năm tài xế cho Liễu Kình Vũ, hiện được đề bạt vào vị trí Trưởng phòng Bảo vệ Môi trường. Điều này cho thấy Liễu Kình Vũ rất coi trọng Phòng Bảo vệ Môi trường, chúng ta phải cẩn thận hơn.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Cố Giai Vĩ đổ chuông. Cố Giai Vĩ bắt máy nói vài câu rồi lập tức cúp điện thoại, nói với Thái Lượng: - Tổng giám đốc Thái, tôi vừa nhận được tin, Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ban Quản lý Khu công nghệ cao và Đường Trí Dũng, Trưởng phòng Phòng Bảo vệ Môi trường đã đến cổng lớn nhà máy rồi. Họ yêu cầu gặp ông chủ của chúng ta.
Nghe đến đây, sắc mặt Thái Lượng trầm xuống, cau mày nói: - Liễu Kình Vũ đến rồi?
Cố Giai Vĩ gật đầu: - Đúng vậy, hiện tại đang bị chặn ở phòng bảo vệ, tạm thời chưa tiến vào.
Thái Lượng nghe vậy đảo mắt nói: - Bọn Liễu Kình Vũ muốn gặp ông chủ của chúng ta, đùa gì vậy. Anh thông báo với phòng bảo vệ, nói ông chủ không có đây, bảo bọn họ mai tới.
Tại phòng bảo vệ, rất nhanh sau đó nhân viên trực ban liền nhận được điện thoại của Cố Giai Vĩ, sau đó vẻ mặt tỏ ý xin lỗi nhìn Liễu Kình Vũ: - Chủ tịch quận Liễu, xin lỗi, ông chủ của chúng tôi hiện không có trong nhà máy, hay là mai các ngài đến?
Liễu Kình Vũ bình tĩnh nói: - Ông chủ của các anh không có mặt, vậy Tổng giám đốc hẳn phải có mặt chứ.
Bảo vệ lập tức gọi điện cho Cố Giai Vĩ, lúc này, Cố Giai Vĩ đã tới phòng làm việc của Tổng giám đốc Thái Lượng.
Sau khi nhận điện thoại, nghe phản hồi của bảo vệ, y lập tức thông báo tình hình cho Thái Lượng.
Thái Lượng nghe xong híp mắt suy nghĩ một hồi rồi cười lạnh: - Cơ bản không cần hỏi, tên Liễu Kình Vũ này chắc chắn đòi tìm tận gốc. Anh nói với bảo vệ rằng tôi không có đó, Phó tổng giám đốc cũng không có. Nếu Liễu Kình Vũ một mực đòi vào, để Lâm Kiệt, Chủ nhiệm văn phòng tiếp đãi hắn. Lát nữa anh nói với Lâm Kiệt, nếu thực sự hắn muốn gặp ông ta ta, vậy bảo ông ta ta đừng nói gì cả, chỉ ngồi đó cùng hắn là được.
Cố Giai Vĩ gật đầu, dặn dò bảo vệ rồi gọi điện cho Chủ nhiệm văn phòng Lâm Kiệt.
Rất nhanh Liễu Kình Vũ đã nhận được câu trả lời, nói Tổng giám đốc và Phó Tổng giám đốc không có mặt, chỉ có Chủ nhiệm văn phòng.
Nghe xong, Liễu Kình Vũ suy nghĩ một lát rồi nói với bảo vệ: - Được, vậy để tôi gặp Chủ nhiệm văn phòng các anh.
Một lát sau, một người đàn ông dáng vẻ tầm trung, khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc đi đến cửa chính nhà máy. Thấy Liễu Kình Vũ, chủ động bắt tay nói:
- Chào các vị lãnh đạo, tôi là Lâm Kiệt, Chủ nhiệm văn phòng Nhà máy phân hóa học.
Liễu Kình Vũ thản nhiên liếc y, bắt tay đơn giản rồi nói: - Chào Chủ nhiệm Lâm, cửa nhà máy các anh cũng thật khó vào đấy.
Lâm Kiệt chỉ cười nhạt đáp: - Không có gì, quản lý của nhà máy chúng tôi tương đối nghiêm khắc, mong Chủ tịch Liễu đừng trách tội chúng tôi, không biết hôm nay Chủ tịch Liễu đến có việc gì?
Liễu Kình Vũ phát hiện khi Lâm Kiệt nói chuyện, luôn chú ý quan sát mấy người bọn hắn, đặc biệt là khi thấy thùng nhựa đựng nước bẩn ttrong tay Đường Trí Dũng, sắc mặt có chút thay đổi.
Liễu Kình Vũ cười nói: - Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn đến thăm nhà máy, đồng thời mang đến vài mẫu nước, đến phòng thí nghiệm nhà máy đo lường trị số COD trong nước thải, đồng thời kiểm tra công tác các mặt của nhà máy. Chủ nhiệm Lâm, tôi nghĩ chút yêu cầu nhỏ này của tôi, nhà máy các anh sẽ không từ chối chứ?
Lâm Kiệt ngẩn người. Y không ngờ, Liễu Kình Vũ lại bày tỏ mục đích của mình rõ ràng đến vậy. Điều này khiến những điều Cố Giai Vĩ dặn dò y chuẩn bị tan thành mây khói.
Y biết rõ, hai việc mà Liễu Kình Vũ nói y không có cách nào làm chủ.
Lâm Kiệt thoáng do dự, hướng về phía Liễu Kình Vũ nói: - Chủ tịch quận Liễu, xin lỗi, hai việc mà ngài nói đều không nằm trong quyền hạn của tôi. Tôi chỉ phụ trách tiếp đãi các ngài, giúp các ngài sắp xếp bữa trưa.
Liễu Kình Vũ trầm giọng: - Nếu anh đã không thể quyết định, vậy tìm người có thể quyết định tới đây. Nói tới đây, Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ; - Đến bây giờ, chúng tôi đã đứng ngoài cổng nhà máy đợi các anh mười phút rồi. Nếu trong vòng năm phút tới không thấy người phụ trách tới, hậu quả nhà máy các anh tự gánh chịu.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không nói thêm gì nữa, mà lạnh lùng nhìn về phía xa.
Nghe giọng điệu tức giận của Liễu Kình Vũ, Lâm Kiệt không dám chậm trễ, lập tức bước ra xa 30m, rút điện thoại gọi cho Cố Giai Vĩ, truyền đạt lại những lời của Liễu Kình Vũ.
Lúc này, Thái Lượng đang đứng bên cạnh Cố Giai Vĩ. Nghe thấy Lâm Kiệt báo cáo, lão trầm mặt: - Thật không ngờ tên Liễu Kình Vũ này lại khó chơi đến vậy. Xem ra chúng ta phải đích thân đi gặp tên Liễu Kình Vũ này rồi.
Cố Giai Vĩ gật đầu: - Đúng vậy. Tên Liễu Kình Vũ này không dễ chơi. Trò chuyện với hắn chúng ta phải cẩn thận. Tổng giám đốc Thái, anh xem có phải báo cáo việc này với ông chủ không?
Thái Lượng gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho Hàn Bồi Khôn: - Sếp Hàn, Liễu Kình Vũ Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao đến nhà máy của chúng ta. Hắn còn lấy một số mẫu nước thải của nhà máy, nói phải đến phòng thí nghiệm của nhà máy làm kiểm tra COD. Còn nói phải tiến hành kiểm tra các phương diện hoạt động của nhà máy. Tôi nghi ngờ tên Liễu Kình Vũ này muốn giở trò với chúng ta.
Hàn Bồi Khôn là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, đang mặc bộ quần áo Tây Armani. Nhận được điện thoại của Armani, sắc mặt y bỗng trầm xuống, giận dữ nói: - Tuyệt đối không được để hắn hoàn thành mục đích của mình. Ông ứng phó với hắn trước. Bên này tôi lập tức gọi điện thoại nhờ quan hệ trong thành phố để trị hắn. Bà nó, dám động đến nhà máy của ông mày sao? Mày muốn làm loạn à.