Đỉnh Cao Quyền Lực

Nhìn vẻ mặt Liễu Kình Vũ trầm tư, rồi lại ngẩng đầu lên tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía mình, Đường Kiến Quốc lập tức cười nói:
- Tiểu Liễu à, cậu không cần nhìn tôi như thế. Về chuyện ai đã gửi đoạn video này tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định là người này đối với cậu không hề có ác ý. Vậy nên tôi cũng không tiến hành điều tra .

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, cũng đồng ý với quan điểm này của Đường Kiến Quốc.

Lúc này, Đường Kiến Quốc nghiêm túc nói:
- Tiểu Liễu à, tôi thật sự muốn nhắc nhở cậu một chút, tuy rằng hiện giờ có Thành ủy và Tỉnh ủy chỉ thị khen thưởng cậu, nhưng cậu hiện tại đã từ cây con mọc thành rừng rồi, hẳn là cậu cũng không lạ gì câu “Cây cao đón gió lớn”, người nổi bật như cậu sau này sẽ không dễ sống đâu. Hơn nữa chuyện Tiết Văn Long bị hành hung, Thành ủy thậm chí là nhiều lãnh đạo tỉnh cũng đều đã biết. Những chuyện này đối với thanh danh của cậu ở bên ngoài mà nói cũng có thể là chuyện tốt, nhưng là chuyện xấu nhiều hơn. Lãnh đạo của cậu biết cậu vì lợi ích của người dân mà không ngần ngại mạo phạm cấp trên, nhưng cũng rất nhiều người lại thấy cậu không hề biết tự khống chế, thậm chí còn là người cao ngạo, tự cao tự đại, cho nên, một khi tới thời điểm quyết định sẽ có rất nhiều thế lực cản trở cậu. Tôi ở trên thành phố sẽ tận lực giúp cậu, nhưng cũng mong bình thường cậu khiêm tốn một chút, nhất định không được đem sự tình làm quá lên. Dù sao cậu cũng còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước, ngàn vạn lần không được vì sự căm phẫn nhất thời mà hủy đi tiền đồ của mình.

Nghe được những lời khuyên nhủ chân thành của Đường Kiến Quốc, Liễu Kình Vũ hết sức cảm động. Có điều hắn và cha hắn rất giống nhau, vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa trong quan niệm của hắn không hề có hai từ “thỏa hiệp”. Theo hắn, chỉ cần việc mình làm là đúng, chỉ cần là vì lợi ích của nhân dân thì hắn chẳng cần phải lo gì cả. Nhưng hắn cũng rất hiểu ý tốt của Đường Kiến Quốc, chân thành nói:
- Phó chủ tịch Đường, rất cảm ơn ngài vì đã nói với tôi những lời này. Tôi hiểu rồi.

Nhìn nét mặt của Liễu Kình Vũ, Đường Kiến Quốc biết Liễu Kình Vũ là người rất có chủ kiến nên cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa. Người trẻ tuổi chỉ có khi đụng phải vách tường mới có thể ngộ ra nhiều chuyện, chỉ có trải qua khó khăn mới thành tài, về quan điểm này Đường Kiến Quốc cũng có cái nhìn khá cởi mở, ông ta gật đầu nói:
- Được, cậu sau này nên chú ý nhiều hơn. Đúng rồi, nhắc cậu một chút, hiện tại toàn bộ bộ máy Huyện ủy huyện Cảnh Lâm đều bị xử lí, tuy rằng cậu không bị ảnh hưởng gì, nhưng bọn họ cũng biết rằng cậu đã lên Thành phố để xin khoản cứu trợ thiên tai, cho nên không thể loại trừ việc một số người sẽ đem chuyện Huyện ủy bị xử phạt đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, đến lúc đấy nhất định sẽ có người đến làm phiền cậu đấy. Tuy rằng lúc này tôi đã tạo ra cho cậu một chút thanh thế, nhưng dù sao khoảng cách giữa ở huyện và thành phố cũng rất xa, quan huyện không bằng hiện quản, nếu bọn họ cứ nhất định muốn gây khó dễ cho cậu, tôi cũng chẳng thể can thiệp được. Cho nên chính cậu cũng phải cẩn thận một chút, ở chốn quan trường, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ít hay nhiều thì những ông lớn đều thua ở mấy kẻ tiểu tốt nấp trong bóng tối đấy, với việc này cậu phải cảnh giác.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu.

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong xuôi, Đường Kiến Quốc lên xe trở về thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ cũng đi về Trụ sở Thị trấn. Với những lời dặn dò của Đường Kiến Quốc, Liễu Kình Vũ cũng rất đồng tình, hắn rất rõ việc hắn hai ngày trước ở Ủy ban nhân dân huyện hành hung Tiết Văn Long, y không ghi hận mới lạ, hơn nữa Tiết Văn Long ở Huyện ủy vốn là một tay che trời, y nhất định sẽ nghĩ cách tìm sơ hở của mình, chính mình phải cẩn thận phòng bị mới được. Nhất là đối với việc mình phải trăm cay ngàn đắng mới lấy được bốn triệu rưỡi vào quỹ ủng hộ nạn dân thiên tai, chính mình phải hết mực cẩn trọng, không thể để cho bất cứ kẻ nào nơi này động vào số tiền ấy, phải đảm bảo số tiền ấy chuyển được đến tay người dân, không thể thiếu một đồng. Chỉ có như vậy mới không làm mọi người thất vọng, không phụ sự tín nhiệm của mọi người, càng không phụ sự tín nhiệm của Phó Chủ tịch thành phố đối với mình, và không làm thất vọng chính bản thân mình nữa.

Một lời hứa của người đàn ông đáng giá nghìn vàng!

Thế nhưng Liễu Kình Vũ lại không biết thời điểm mà hắn vừa đi khỏi, tất cả mũi nhọn đã đều chĩa vào hắn, âm mưu nhằm vào khoản tiền lớn cứu trợ thiên tai kia đang được từ từ triển khai.

Văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn.

Chủ tịch huyện Tiết Văn Long ngồi tại vị trí của Thạch Trấn Cường, còn Thạch Trấn Cường thì ngồi đối diện ở vị trí dành cho cấp dưới.

Vẻ mặt Thạch Chấn Cường lo lắng nói:
- Chủ tịch huyện, tôi vừa nhận được tin của phòng Tài chính thị trấn, nói là phòng Tài chính huyện đã đem số tiền dư bốn triệu rưỡi chuyển tới thị trấn chúng tôi. Chủ tịch, tôi đoán sau khi Liễu Kình Vũ quay lại nhất định sẽ động vào số tiền kia. Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà trơ mắt nhìn hắn cầm khoản tiền kia muốn làm gì thì làm à? Ai có thể đứng ra bảo đảm hắn sẽ không làm trung gian mà kiếm tiền bỏ túi riêng, hay tham ô nhận hối lộ đây? Chủ tịch huyện, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản hắn mới được, nếu không là chúng ta có lỗi với người dân rồi.

Tiết Văn Long sau khi nghe xong, nghiêm túc gật đầu nói:
- Ừ, cậu nói không sai, hơn nữa số tiền này trước kia là Liễu Kình Vũ từ ở huyện, ở thành phố mà gộp vào mới được con số lớn như thế, nếu để tên Liễu Kình Vũ này chỉ bằng một cây bút và kí tên là có thể tùy ý sử dụng khoản tiền này là tuyệt đối không thể được. Vả lại mục đích cuối cùng của khoản tiền này vẫn là mua lương thực, rau quả và nhu yếu phẩm phục vụ cho cuộc sống của người dân, không thể làm qua loa được, lại càng không thể mất đi kiểm soát, chỉ có cách kiểm soát lại tất cả quyền lực mới có thể ngăn ngăn chặn tối đa hỗn loạn. Vậy nên đối với việc khoản tiền này sẽ được sử dụng như thế nào thì trên huyện đã sớm có quyết định. Tôi lần này đến đây ngoại trừ tham gia đại hội khen thưởng còn mangtheo phương án sử dụng khoản tiền này đã được Hội nghị thường vụ huyện ủy quyết định, đem khoản tiền này vào tầm kiểm soát chặt chẽ, phòng ngừa phát sinh chuyện xấu.

Nói xong, Tiết Văn Long lấy ra một văn kiện có dấu màu đỏ từ chiếc cặp mang theo bên mình. Trong văn kiện, điều thứ nhất viết rất rõ ràng: “Bất kỳ hạng mục hoặc dự án mua thực phẩm ở mức hai trăm ngàn trở lên, nhất đinh phải do huyện đấu thầu xử lí và thống nhất, tránh tình trạng các xã, thị trấn một mình quyết định, ngăn chặn tiêu cực”.

Thạch Chấn Cường đọc hết phần văn kiện này, hai mắt lập tức sáng bừng lên. Y ngay lập tức cảm nhận được uy lực của văn kiện này. Có văn kiện này, như vậy Liễu Kình Vũ của thị trấn Quan Sơn tuy rằng lấy được hơn năm triệu tệ để giúp nạn thiên tai, hắn có quyền kí tên trả tiền nhưng lại không được quyền quyết định các thương nghiệp cung ứng hàng hóa, bởi vì huyện đấu thầu xử lí tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao ra quyền lực này, hơn nữa trong nội bộ đấu thầu của Huyện rối rắm phức tạp, ai mà không muốn ở bên trong kiếm chén canh chứ. Đến lúc đó cho dù Liễu Kình Vũ có kiêu ngạo thế nào, hắn có thể đem từng người phụ trách xử lí đấu thàu hành hung một lượt sao? Hơn nữa chuyện này sau khi giao cho Huyện đấu thầu xử lí, căn bản Tiết Văn Long không cần tự ý ra mặt mà vẫn thực hiện được kế hoạch của mình. Y hoàn toàn có thể tránh ở phía sau mà khống chế đại cục. Liễu Kình Vũ đến lúc đó muốn nóng nảy cũng không được.

- Chủ tịch huyện, ngài thật quá lợi hại, bản văn kiện này được gửi tới không chừng Liễu Kình Vũ sẽ tức chết đấy.
Thạch Chấn Cường được một phen nịnh bợ.

Tiết Văn Long cười thâm hiểm, lạnh lùng nói:
- Hừ, Chấn Cường à, cậu thật sự cho rằng tôi phí bao nhiêu tâm huyết để được Hội nghị thường vụ thông qua văn kiện này chỉ là vì lo sợ một Liễu Kình Vũ bé nhỏ sao. Nếu thực sự cậu nghĩ như vậy thì tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp rồi.

Nghe Tiết Văn Long nói vậy, Thạch Chấn Cường vội vàng đáp lời:
- Hả? Đúng vậy. Chủ tịch Huyện, chẳng lẽ ngài làm ra văn kiện này, đằng sau nó còn mục đích khác lớn hơn sao? Ngài có thể chỉ điểm cho tôi một chút để tôi được mở rộng tầm mắt không?

Tiết Văn Long cười có chút đắc ý, nói:
- Đương nhiên, chúng ta làm quan thì phải đi một bước xem ba bước, thậm chí là năm bước, mười bước. Nếu không nhất định sẽ bị đối thủ ăn thịt đến xương cốt cũng chẳng còn. Tuy rằng ở huyện Liễu Kình Vũ có chỗ dựa vững chắc là Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức, tôi làm ra phần văn kiện này là muốn cướp đi quyền lực của Liễu Kình Vũ, nhưng hắn không thể nào ngờ tới kỳ thật tôi làm thế là còn vì mục đích cao hơn ở phía sau đấy. Hạ Chính Đức tuy rằng nắm bắt cơ hội rất giỏi, nhưng trình độ còn quá non nớt nên vẫn bị tôi áp chế sít sao phía sau đấy, từ đầu đến cuối không thể nắm trong tay đại cục ở huyện này. Thông qua văn kiện này, cướp đoạt quyền xác định thương nghiệp cung ứng vật phẩm của Liễu Kình Vũ chỉ là chiêu thứ nhất, mà chiêu thứ hai của tôi chính là cho Liễu Kình Vũ một chức danh tổ trưởng , để hắn là người đầu tiên kí tên trong văn kiện phụ trách xác định người nào cung ứng vật phẩm.

Nghe Tiết Văn Long nói như vậy, Thạch Chấn Cường khi ấy cũng có chút nóng nảy, vội vàng nói:
- Chủ tịch Huyện, chuyện này sao có thể được. Như vậy chẳng khác nào mang lại cho Liễu Kình Vũ quyền lực rất lớn sao, khiến hắn có thể ảnh hưởng đến việc ai có thể trúng thầu sao?

Tiết Văn Long cười ha hả nói:
- Không phải vậy, những gì cậu thấy chỉ là mặt ngoài của sự việc thôi. Ủy ban thẩm định và lựa chọn nhãn hiệu theo quy định phải có từ năm người trở lên, phải là số lẻ. Còn lần này tôi thành lập Ủy ban gồm bảy, mà trong 7 người này thì có đến 6 người tuyệt đối sẽ không nghe theo ý kiến của Liễu Kình Vũ. Như vậy cho dù Liễu Kình Vũ có quyền tổ trưởng, nhiều nhất thì cũng chỉ có 2 phiếu, như vậy 6 người kia liên hợp lại, Liễu Kình Vũ dù tồn tại hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

Lần này Thạch Chấn Cường càng không hiểu:
- Chủ tịch Huyện, như vậy Liễu Kình Vũ có làm tổ trưởng hay không cũng không có quan hệ gì ? Vậy ngài muốn hắn làm tổ trưởng để làm gì?

Tiết Văn Long lại ha hả cười, nói:
- Đương nhiên là không giống nhau rồi. Để Liễu Kình Vũ làm tổ trưởng là vì tôi còn chiêu thứ ba. Sau khi Liễu Kình Vũ làm tổ trưởng, chuyện xử lí đấu thầu và chọn thương hiệu đều do tổ trưởng chịu trách nhiệm. Nói cách khác, một khi nhà trúng thầu xuất hiện vấn đề, như vậy làm tổ trưởng phải gánh trách nhiệm rất lớn. Mà tôi đến lúc ấy chỉ cần cho người đi làm chút việc, làm cho những lương thực và rau quả bọn họ cung cấp có chất lượng không tốt, đến lúc đó người dân sẽ vô cùng phẫn nộ. Đến khi ấy, sẽ tìm ai đó đứng ra tố cáo , rồi Ủy ban Kỷ luật và các cơ quan liên quan lập tức phái ra tổ điều tra chuyên nghiệp, lúc đó có thể trực tiếp đem tất cả trách nhiệm đổ hết lên đầu Liễu Kình Vũ.

Từ đó, cho dù Liễu Kình Vũ có được lòng dân thì khẳng định dân chúng cũng sẽ phỉ nhổ hắn. Kế này là dựa vào lòng dân. Đây lại là một liên hoàn kế, mà chiêu thứ tư là do chính cậu chuẩn bị, khiến uy tín của Liễu Kình Vũ sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy vực. Sau khi hắn bị Huyện khống chế, cậu lập tức ra mặt, lên án, trách cứ các doanh nghiệp cung ứng lương thực, thậm chí là xử phạt, cuối cùng để bọn họ đổi hết vật phẩm thành hàng chất lượng tốt, cứ như vậy, uy danh của cậu sẽ rất nhanh vượt qua Liễu Kình Vũ, kể từ đó việc cậu cạnh tranh chức Phó chủ tịch huyện này có thể coi như là có kết quả rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui