Đỉnh Cao Quyền Lực

Đại não của Ôn Hữu Sơn chìm trong suy nghĩ, qua khoảng 50 giây, ông ta mới khẽ cắn môi, âm thầm quyết định một việc, đó là sẽ gia nhập trận doanh.

Nhất định là phải đầu quân cho bằng được vào trận doanh của Liễu Kình Vũ, bởi vì nếu Liễu Kình Vũ đã chọn gọi điện thoại thông báo cho ông ta trước, rồi bảo ông ta báo lại cho những người khác, chứng tỏ ấn tượng đầu tiên của Liễu Kình Vũ về ông ta cũng không tệ lắm. Việc này đối với ông ta chính là một cơ hội.

Dù sao thì từ trước tới giờ, tuổi tác ông ta đã lớn rồi, lại là người cẩn thận chặt chẽ, không khéo nịnh nọt, cho nên nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nhịn mãi cho đến năm 50 tuổi mới lên được đến vị trí Phó chánh văn phòng, cũng chỉ vì cá tính riêng của bản thân mà uổng phí khoảng thời gian hơn 30 năm. Hiện tại con đường làm quan của ông ta cũng không còn hy vọng gì nhiều, cứ coi như là do ông ta lăn lộn kém, cũng không thể kém hơn so với hiện tại được nữa. Nếu như vì đầu quân vào chỗ của Liễu Kình Vũ mà có được nhiều thêm một tí cơ hội thăng tiến, trước tiên cũng đã thực hiện được giấc mơ của mình, vậy thì còn chần chừ gì mà không làm nữa.

Mình đã phải cẩn thận dè dặt mà sống hơn ba mươi năm rồi, cái cuộc sống khô khan nhàm chán này ông ta cũng đã chán ngấy rồi. Ông ta hy vọng mình vẫn còn có thể làm quan thêm vài năm nữa, mơ ước một chút, mặc kệ cho thành công hay thất bại, cũng có thể tưởng nhớ một chút về tuổi thanh xuân mình đã trải qua.

Đã quyết tâm như vậy, Ôn Hữu Sơn lập tức liền cầm điện thoại trên bàn gọi thông báo cho hai Phó chánh văn phòng khác là Lưu Á Châu, Vương Hải Bằng, bảo bọn họ đi đến phòng Liễu Kình Vũ họp.

Lưu Á Châu và Vương Hải Bằng sau khi nhận được thông báo của Ôn Hữu Sơn thì vô cùng sửng sốt, chính là vì do Ôn Hữu Sơn báo cho bọn họ biết.

Hai người bọn họ cũng không phải là đồ ngốc. Bọn họ hiểu rất rõ rằng, nếu như cái ghế Chánh văn phòng này mà trống, Liễu Kình Vũ chắc chắn sẽ đề bạt một vị Chánh văn phòng mới. Bọn họ ai cũng muốn cạnh tranh cái vị trí này, nhưng lại không biết phải dùng cách gì, bởi vì bọn họ hiểu rất rõ Liễu Kình Vũ này tuy mới chỉ vừa nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nhưng vô cùng cứng rắn, nếu dùng các biện pháp như đến các Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thì chưa chắc là có thể nắm được vị trí này. Nhất là chức Chánh văn phòng sẽ do Liễu Kình Vũ tự mình quyết định, người khác chưa chắc đã có thể nhúng tay vào. Cho dù là có thể nhúng tay vào thì Liễu Kình Vũ vẫn có thể gạt ra được.

Cho nên bọn họ tất cả đều tạm thời án binh bất động, tất cả đều muốn quan sát xem Liễu Kình Vũ sẽ làm gì với vị trí này.

Nhưng mà bọn họ đều được thông báo từ Ôn Hữu Sơn, việc này khiền cho tất cả bọn họ đều sinh ra cảm giác bất ổn.

Ba người sau khi tập trung tại văn phòng của Ôn Hữu Sơn, lập tức liền cùng nhau đi tới phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.


Sau khi gõ cửa phòng rồi bước vào, Liễu Kình Vũ liền cười nói:

- Ba vị ngồi chờ một chút, tôi cần xử lý hai phần văn kiện này trước, chút nữa có việc phải nhờ đến ba vị.

Liễu Kình Vũ nói xong liền cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện.

Ba người sau khi ngồi xuống, tâm trạng rất khác nhau. Ôn Hữu Sơn ngồi nửa mông trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc. Động tác của Vương Hải Bằng và Ôn Hữu Sơn gần như là giống nhau, còn Lưu Á Châu thì cả cơ thể dựa vào ghế sa lon, trên nét mặt có chút không kiên nhẫn.

Mãi 15 phút sau Liễu Kình Vũ mới xử lý xong hai phần văn kiện này, ba người kia vẫn ngồi yên lặng chờ đợi.

Bên trong phòng rất yên tĩnh, Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng vì ngồi thẳng lưng nên thắt lưng có chút hơi mỏi, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhất là Ôn Hữu Sơn, bởi vì ông ta lớn hơn so với Vương Hải Bằng và Lưu Á Châu đến mười tuổi, thân thể đã có phần mỏi mệt rồi, nhưng bất quá ông ta cũng chỉ thay đổi tư thế nghỉ ngơi một chút, sau đó lại thẳng lưng lên ngồi như trước.

Lưu Á Châu tuy là tuổi còn trẻ, nhưng cũng có phần thấy hơi mệt, y bất giác thay đổi tư thế từ hai chân chụm lại chuyển thành hai chân bắt chéo nhau, bởi vì ngồi tư thế này cơ thể cũng được thoải mái hơn rất nhiều.

Liễu Kình Vũ từ đầu đến cuối dường như vẫn không ngẩng đầu lên nhìn ba người, nhưng cả hai người Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng vẫn không dám lơ là, bởi vì bọn họ đều hiểu rất rõ, đây có thể là Liễu Kình Vũ đang thử thách chính mình.

Vừa lúc đó Liễu Kình Vũ khẽ ngẩng đầu lên nhìn ba người, lúc này hắn mới bỏ tài liệu trong tay xuống, đi ra ngồi xuống đối diện với ba người đang ngồi trên ghế salon, cơ thể dựa vào ghế cười nói:

- Ba vị, các người cũng đừng câu nệ như vậy, cứ thoải mái một chút đi, cứ ngồi dựa vào ghế giống tôi đi, cứ ngồi cho thoải mái một chút.


Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Lưu Á Châu hơi giật mình đổi lại tư thế, đem hai chân đang bắt chéo bỏ xuống, mà Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng thì cơ thể hơi nhích về phía sau một chút, nhưng lưng cũng không dựa hẳn vào ghế sô pha mà sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ.

Liễu Kình Vũ sau khi nhìn thấy động tác của ba người liền nói tiếp:

- Hôm nay tôi mời ba vị Phó chủ nhiệm đến chủ yếu là để tuyên bố một việc. Hiện giờ do Chánh văn phòng đã bị bãi chức rồi, cho nên chức vụ này hiện nay vẫn còn bỏ trống, vì để đảm bảo cho công việc, tôi dự định sẽ đề cử một trong ba người lên làm vị trí Chánh văn phòng. Nhưng do tôi vẫn chưa biết rõ được năng lực, tính cách và phẩm chất của cả ba người, cho nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi sẽ triển khai việc khảo sát năng lực của cả ba người trong vòng hai tháng. Sau 2 tháng, nếu tôi thấy ai thích hợp nhất với vị trí này, sẽ quyết định người đó lên giữ vị trí Chánh văn phòng, cấp bậc cũng sẽ được cất nhắc lên.

Trong hai tháng này, vị trí Chánh văn phòng tạm thời sẽ để trống, ba người các vị thay phiên chịu trách nhiệm đáp ứng công việc cho tôi, mồi người một tuần. Tuần đầu tiên sẽ do đồng chí Lưu Á Châu phụ trách, tuần thứ hai là đồng chí Ôn Hữu Sơn, tuần thứ ba sẽ do đồng chí Vương Hải Bằng phụ trách. Từ những việc này mà suy ra, đến sau khi chấm dứt hai tháng, tôi sẽ đưa ra lựa chọn cuối cùng. Hy vọng cả ba vị có thể đồng tâm hiệp lực, hoàn thành công việc của văn phòng Ủy ban Kỷ luật chúng ta, không biết là các vị có lòng tin hay không?

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói vậy, ba người gần như đồng thời ưỡn ngực lên, gần như là đồng thanh nói:

- Rất tin tưởng.

Nhất là người được Liễu Kình Vũ sắp xếp làm người đầu tiên phụ trách công việc Lưu Á Châu, giọng nói vang dội nhất, trên mặt tỏa ra cả ánh sáng màu hồng.

- Được, các vị đã tin tưởng như vậy, vậy thì mọi việc cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Lưu Á Châu ở lại một chút, còn hai vị kia có thể về trước được rồi.

Liễu Kình Vũ nói xong liền hướng về phía Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng cười cười.


Hai người lập tức đều biết điều mà đứng dậy cáo từ rời đi.

Sau khi Ôn Hữu Sơn rời khỏi phòng làm việc của Liễu Kình Vũ, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Trước đó lúc nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, ông ta còn tưởng rằng Liễu Kình Vũ đã vừa ý với mình rồi, trong lòng cảm thấy vô cùng hứng khởi, nhưng lại thật không ngờ, trong chớp mắt, liễu kình vũ lại sắp xếp Lưu Á Châu làm người đầu tiên sắp xếp công việc cho hắn. Việc này khiến cho Ôn Hữu Sơn trăm mối suy nghĩ, trong đó điều ông ta suy nghĩ nhiều nhất là phải chăng Liễu Kình Vũ vừa ý Lưu Á Châu nhất? Nếu không sao lại chỉ định Lưu Á Châu làm người đầu tiên phụ trách công việc cho hắn, hơn nữa Liễu Kình Vũ sắp xếp cũng rất có ý tứ, đem ông ta xếp thứ hai, không biết là có ý nghĩa sâu xa gì không.

Liễu Kình Vũ cũng không để ý đến việc Vương Hải Bằng và Ôn Hữu Sơn suy nghĩ thế nào, bởi vì lúc này, hắn vẫn đang giao phó công việc cho Lưu Á Châu.

- Đồng chí Á Châu, ở đây tôi có một phần văn kiện, chút nữa anh cầm đi photo lại, sau đó dán ở cửa phòng làm việc phía dưới lầu, hai bên trái phải mỗi bên một tấm, đồng thời sai người đi phát cho mỗi phòng một bản văn kiện photo, cho mỗi nhân viên trong văn phòng Ủy ban Kỷ luật một bản, để cho mọi người học tập một chút tinh thần của Hội nghị thường vụ Thị ủy lần này.

Nói xong Liễu Kình Vũ đứng dậy cầm lấy một phần văn kiện đưa cho Lưu Á Châu.

Lưu Á Châu cầm lấy văn kiện, trong lòng hết sức kích động. Bởi vì y thấy trong ánh mắt Liễu Kình Vũ đánh giá mình rất cao và cũng rất kỳ vọng vào mình.

Nhưng mà sau khi cầm được văn kiện, chỉ nhìn lướt qua tiêu đề, sắc mặt của Lưu Á Châu liền trở nên trắng bệch. Bởi vì đây chính là thông báo xử phạt việc có liên quan đến Phó chủ nhiệm Nghiêm Vệ Đông của Ủy ban Kỷ luật. Trên thông báo viết rất rõ ràng quyết định xử phạt Nghiêm Vệ Đông:

“Cảnh cáo nghiêm khắc trong nội bộ Đảng ủy, thông báo phê bình trong nội bộ Đảng ủy”.

Nhìn thấy phần văn kiện này, trong lòng Lưu Á Châu thấy có chút khổ sở và buồn bực, bởi vì y biết, phát đi phần văn kiện này chắc chắn sẽ đắc tội với rất nhiều người. Đắc tội nhiều nhất vẫn là Phó chủ nhiệm có thực lực mạnh mẽ nhất trong Ủy ban Kỷ luật, đây tuyệt đối là đánh thẳng vào mặt Nghiêm Vệ Đông. Lưu Á Châu tuyệt đối không thể ngờ được, Liễu Kình Vũ không biết là đang dùng thủ đoạn đùa bỡn gì, không ngờ lại có thể khiến cho Nghiêm Vệ Đông luôn luôn hô mưa gọi gió trong Ủy ban Kỷ luật phải chịu nhận xử phạt kỷ luật nặng nề như thế. Hơn nữa y hiểu rất rõ, Nghiêm Vệ Đông chính là người của Bí thư Thị ủy Tôn Ngọc Long.

Mà y trước kia vẫn lấy việc vuốt râu Tôn Ngọc Long làm chủ yếu, dù sao thì dựa vào đại thụ đón gió vẫn là tốt nhất.

Lưu Á Châu suy nghĩ như vậy, ngay lúc đó phản ứng có phần chậm chạp.

Liễu Kình Vũ cười nói với Lưu Á Châu:


- Làm sao thế, đồng chí Á Châu. Anh đang ở đây thẫn thờ gì thế? Phải chăng là có cảm giác việc này làm rất khó khăn, hay là để tôi bảo Vương Hải Bằng và Ôn Hữu Sơn đi làm vậy.

Tuy là Liễu Kình Vũ vừa cười vừa nói đó, nhưng ý nghĩa sâu xa trong lời nói là lại đang muốn dọa cho Lưu Á Châu giật mình.

Bởi vì Lưu Á Châu hiểu rất rõ, nếu Liễu Kình Vũ thật sự muốn đem chuyện này giao cho hai người kia làm, điều này cũng đồng nghĩa với việc y hoàn toàn mất đi cơ hội cạnh tranh vị trí Chánh văn phòng. Hậu quả này y tuyệt đối không muốn nghĩ đến. Bởi vì nguyên nhân trước kia chính y cũng hết lòng mà vuốt râu Nghiêm Vệ Đông, cho nên trong khi làm việc hơi có chút kiêu ngạo, bình thường cũng chén ép Vương Hải Bằng và Ôn Hữu Sơn khá gay gắt, thậm chí có lúc còn nhúng tay vào việc chủ quản bộ phận của hai người đó, nếu quả thật để cho bất cứ ai trèo được lên đầu y, như vậy thì cuộc sống của y khẳng định sẽ gặp nhiều khó khăn rồi.

Nghĩ đến đây, Lưu Á Châu vội vàng nói:

- Không có gì, không có gì, việc này tôi có thể làm rất tốt. Đối với tôi mà nói thì việc này chẳng có tí khó khăn nào cả.

Nụ cười của Liễu Kình Vũ lúc này mới hòa hoãn đi chút ít, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn:

- Được, tốt lắm, đồng chí Lưu Á Châu, tốt lắm. Năng lực làm việc của anh vẫn vô cùng mạnh mẽ…

Liễu Kình Vũ cũng không nói ra toàn bộ mà cũng chỉ nói lấp lửng một nửa. Nói xong, Liễu Kình Vũ liền đứng đậy trở về phía sau bàn làm việc, tiếp tục ngồi làm việc của mình, Lưu Á Châu thì đứng dậy cáo từ Liễu Kình Vũ rồi bước ra ngoài làm việc của mình.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Liễu Kình Vũ, Lưu Á Châu liền tự hỏi:

“Câu nói kia của Liễu Kình Vũ rốt cuộc là có ý gì, nói năng lực làm việc của mình là rất mạnh mẽ, vậy nửa câu sau là muốn nói gì?”

Ngay sau khi Lưu Á Châu rời khỏi văn phòng Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng dựa vào ghế bắt chéo hai chân, khóe miệng lộ ra một tia cười đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận