Đỉnh Cao Quyền Lực

Triệu Kim Phượng ánh mắt hoảng loạn nhìn bốn phía, dường như muốn tìm kiếm vài ám hiệu và sự xoa dịu. Tuy nhiên, không giống những lần trước đây, lần thẩm vấn này diễn ra trong một căn phòng kép kín, độc lập, cô ta phải đối diện với gương mặt lạnh như tờ của Trưởng phòng giám sát số 1 của Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang.

Tang Bân là một người rất có năng lực, từ tâm trạng và cử chỉ hoảng loạn của Triệu Kim Phượng đã phát hiện thấy nhiều điểm nghi vấn.

Tang Bân lập tức truy vấn hàng loạt câu hỏi trong danh sách liệt kê, giữa mỗi câu hỏi chỉ để cách cho Triệu Kim Phượng một khoảng thời gian rất ngắn. Ép cho Triệu Kim Phượng không thể không dựa vào bản năng để trả lời. Thế là, trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Kim Phượng đã không thể không trả lời một loạt các câu hỏi.

Sau đó, Tang Bân lại tiếp tục theo quy trình, tiếp tục thẩm vấn liên tiếp lần 2 và lần 3. Loạt câu hỏi phía trước Triệu Kim Phượng trả lời rất trôi chảy, không hề có chỗ nào sơ hở, nhưng đến loạt câu hỏi chi tiết về sau do Liễu Kình Vũ đặt ra, phát hiện thấy Triệu Kim Phượng trong các câu trả lời này có nhiều chỗ ba phiên bản không giống nhau.Từ đó, Tang Bân phán đoán là Triệu kim Phương đang nói dối.

Lúc này, Tang Bân không khỏi vô cùng khâm phục việc Liễu Kình Vũ đã vạch ra những câu hỏi này. Tuy không xuất thân từ môi trường Hệ thống kiểm tra kỷ luật, nhưng con người này thật là không đơn giản. Dường như mọi kỹ năng kỹ xảo của ngành kiểm tra kỷ luật đã được áp dụng vào lần thẩm vấn lần này, có thể nói là vô cùng hiệu quả. Cho dù là để một lão làng như mình, một người kinh nghiệm hai mươi mấy năm trong hệ thống kiểm tra kỷ luật, lên kế hoạch thẩm vấn lần này cũng e rằng không làm tốt hơn bộ quy trình của Liễu Kình Vũ.

Sau đó, Liễu Kình Vũ thông qua màn hình camera, quan sát tình hình thẩm vấn tại hai buồng thẩm tra khác nhau của hai Tổ tuần tra còn lại. Chỉ sau khi lần thẩm tra thứ nhất khép lại, đầu óc Liễu Kình Vũ mới giãn ra đôi chút, cũng là do lần đầu phá án có dấu hiệu tiến triển tốt. Tuy nhiên, đó cũng là lúc trong lòng hắn cảm thấy vô cùng nặng nề, vì hắn hiểu rất rõ, tiến độ phá án nhanh chóng này cũng có nghĩa là rất có thể đây là một vụ án oan sai.

Bởi vì cho tới bây giờ, trong lúc ba Tổ tuần tra đang trong quá trình điều tra, rất nhiều người làm chứng đều xuất hiện tình trạng cùng một câu hỏi lại có nhiều phiên bản trả lời khác nhau. Hơn nữa, ở nhiều câu hỏi chi tiết thì lời làm chứng của nhiều nhân vật chủ chốt như tòa án nhân dân thị trấn Hắc Môi hay các bác sỹ giám định cho gia đình Triệu Kim Phượng...hoàn toàn không khớp nhau.

Sau khi Liễu Kình Vũ nhận được bản ghi chép thẩm vấn của ba Tổ trưởng nộp lên, tạm thời cho nhân viên ba đội điều tra tạm nghỉ ít phút, còn hắn thì lấy bút ra bắt đầu đối chiếu. Chủ yếu là đối chiếu giữa Triệu Kim Phượng với bác sỹ Cố Hướng Vĩ là người phụ trách chính ký giấy giám định cuối cùng cho Triệu Kim Phượng. Cuối cùng phát hiện thấy hai người này ở những tình tiết chủ chốt có nhiều điểm không khớp nhau nghiêm trọng.


Sau khi rà soát xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp tới phòng thẩm vấn do Diêu Kiếm Phong phụ trách, cũng là tới phòng bác sỹ Cố Hướng Vĩ, người phụ trách giám định cho Triệu Kim Phượng.

Liễu Kình Vũ cùng với Diêu Kiếm Phong và Tần Phong ngồi cùng bàn thẩm vấn trước mặt Cố Hướng Vĩ.

Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ cười nói với Cố Hướng Vĩ:

- Chủ nhiệm Cố Hướng Vĩ, tôi xin giới thiệu, tôi là Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Thị xã Đông Giang. Lần này sở dĩ mời anh tới đây nói chuyện, chủ yếu là để tìm hiểu về tình hình vụ án Triệu Kim Phượng, vợ bí thư thôn Tam Thuỷ thị trấn Hắc Môi bị đánh tàn nhẫn. Tôi đã xem hết các hồ sơ của các đội điều tra khác điều tra vụ án này, phát hiện thấy hầu như đội nào cũng lấy kết quả giám định của anh phụ trách. Bây giờ, tôi hỏi anh một câu hỏi, anh cho rằng kết quả của anh giám định có công minh không?

Vừa mới bắt đầu , Liễu Kình Vũ đã không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề cốt lõi của vụ án, hơn nữa lại đề cập vấn đề hết sức thẳng thắn.

Cố Hướng Vĩ hiện là bác sĩ Chủ nhiệm Khoa của bệnh viện Nhân dân số 1, đã chuyển từ biên chế hành chính sự nghiệp lên biên chế cán bộ, sắp tới sẽ cạnh tranh vị trí Phó giám đốc bệnh viện, ông ta có tâm lý tương đối vững vàng.

Sau khi nghe xong câu hỏi của Liễu Kình Vũ, ông ta hơi căng thẳng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, về điểm này thì tôi có thể hoàn toàn nghiêm túc trả lời anh rằng kết quả giám định của tôi hoàn toàn chính xác và tin cậy.


Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói :

- Đồng chí Cố Hướng Vĩ, tôi rất thất vọng với câu trả lời của anh, vì tôi đã cho anh một cơ hội. Đồng chí Cố Hướng Vĩ, tôi nghiêm túc nhắc anh một lần nữa, theo quy định của pháp luật nước ta, trong tố tụng hình sự, nếu như là người làm chứng, người giám định, người ghi chép mà làm giả với âm mưu hãm hại hoặc che giấu tội chứng, có thể bị xử phạt tội danh làm chứng giả, có thể bị xử tù có thời hạn ba năm trở xuống hoặc tạm giam. Có tình tiết tăng nặng thì phạt tù ba đến bẩy năm. Nếu lương tâm anh trong sáng thì tự khắc không có vấn đề gì. Còn nếu như anh cho lời chứng giả trong trường hợp vụ án này thì hành vi này được coi là tình tiết tăng nặng. Tôi cho anh ba phút để nghĩ cho kĩ xem sẽ trả lời những câu hỏi sau đây của tôi như thế nào?

Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho anh. Nếu anh thành khẩn thì mọi hậu quả về sau còn có thể thay đổi, ít nhất là còn có thể tiến triển theo chiều hướng tốt. Còn nếu như anh vẫn kiên quyết tới cùng thì hậu quả có thể theo chiều hướng xấu nhất. Tôi được biết vợ hai của anh kém anh 15 tuổi, vừa trẻ vừa đẹp, chưa có việc làm. Hai người còn có một cậu con trai nhỏ rất đáng yêu. Nếu như anh để xảy ra chuyện gì ngoài mong muốn thì hai mẹ con họ sau này sẽ sống tiếp như thế nào ?

Liễu Kình Vũ nói xong bèn ngửa mặt tựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Toàn bộ bộ căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng thở của mọi người cũng trở lên rõ rệt.

Phòng này cách âm rất tốt. Mọi âm thanh ở ngoài không thể truyền vào bên trong, cả căn phòng lúc này chỉ có tiếng thở ra hít vào của bốn con người.

.


Khi mà Liễu Kình Vũ nói cho Cố Hướng Vĩ ba phút để suy nghĩ, Cố Hướng Vĩ vốn đã quyết đi đến cùng với quyết định của mình. Tuy nhiên khi nghe Liễu Kình Vũ nhắc đến vợ và con trai thì trong lòng Cố Hướng Vĩ bỗng nhiên thấy lo lắng.

Vì ông ta hiểu rất rõ, vợ và con ông ta có thể sống hạnh phúc là dựa vào vị trí bác sỹ Trưởng khoa hay Phó giám đốc bệnh viện kia. Ông ta cũng hiểu rất rõ cô vợ xinh đẹp của mình. Cô ta là một người rất mạnh mẽ, trước đây thì nằng nặc vác bụng bầu để đòi mình ly hôn vợ cũ để lấy cô ta. Cô ta rất coi trọng quyền lực và tiền bạc trong tay mình.

Nếu như mình thật sự không may vướng vào vòng lao lý thì vợ mình ngoài kia chưa chắc sẽ chịu khổ đợi mình. Trước đây, cô ta chỉ là một y tá nhỏ bé của bệnh viện, sau khi lấy mình thì không đi làm nữa, hơn nữa luôn tiêu tiền rất thoải mái, bản thân mình luôn tìm cách kiếm tiền cũng là để thoả mãn thói tiêu xài của cô ta.

Tuy Cố Hướng Vĩ trong lòng hơi lo lắng và hoang mang đôi chút, nhưng ngoài mặt thì lại giả bộ trầm tĩnh suy tư.

Tuy nhiên, Cố Hướng Vĩ biết rằng, vị Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật ngồi trước mặt ông ta đây, cho dù tuổi đời còn trẻ nhưng lại có nhãn quang vô cùng phi thường. Cố Hướng Vĩ dù ánh mắt hay trạng thái có thay đổi dù là nhỏ nhất cũng không qua được mắt Liễu Kình Vũ. Sau khi thấy biểu hiện của Cố Hướng Vĩ, Liễu Kình Vũ càng thêm nghi ngờ Cố Hướng Vĩ làm giả giấy tờ trong quá trình giám định.

Thời gian từng giây từng phút qua đi. Sắp hết ba phút, Liễu Kình Vũ từ từ mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Hướng Vĩ.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Cố Hướng Vĩ, ông ta bắt đầu căng thẳng rồi.

- Được rồi, hết thời gian, đồng chí Cố Hướng Vĩ, giờ tôi có mấy câu hỏi cho anh đây. Anh tạm thời có thể chưa trả lời ngay, đợi tôi hỏi xong một lượt, anh suy nghĩ kỹ rồi trả lời.

Thứ nhất tại sao cùng một câu hỏi ba lần anh trả lời lại khác nhau?


Nói rồi, Liễu Kình Vũ đưa cho Cố Hướng Vĩ tập tài liệu mà Liễu Kình Vũ đã lọc ra các câu hỏi không khớp, đồng thời, bật đoạn ghi âm Tần Phong thẩm vấn Cố Hướng Vĩ lên.

Làm xong những việc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:

- Thứ hai, đồng chí Cố Hướng Vĩ, tại sao trong các câu hỏi này, anh và Triệu Kim Phượng và chồng của cô ta là Bí thư chi bộ thôn Tam Thuỷ - Vương Hải Bình, ba người trả lời khác nhau một trời một vực ? Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy? Trong ba người ai là người nói dối? Tôi có thể nói thế này, nếu xác định được ai nói dối thì sẽ bị cáo buộc tội cho bằng chứng giả, mức án tôi vừa có giải thích cho anh rồi, còn lại anh tự suy nghĩ.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đưa cho Cố Hướng Vĩ xấp tài liệu có các câu hỏi đã được lọc ra từ trước, đồng thời bật đoạn ghi âm thẩm vấn của Tần phong, Tang Bân cũng như trả lời của các người khác để Cố Hướng Vĩ nghe cho rõ ràng.

Tiếp theo, Liễu Kình Vũ nhấn mạnh thêm lần nữa:

- Đồng chí Cố Hướng Vĩ, tôi cũng nhắc cho anh một chuyện. Trước mắt, trong vụ án Triệu Kim Phượng, các kết quả điều tra ba bên của Thị xã Đông Giang, thành phố Liêu Nguyên, tỉnh Bạch Vân đều lấy kết quả giám định của anh. Nếu như ba Tổ tuần tra của chúng tôi chủ động chứng minh được là anh nói dối thì danh dự của bọn họ để vào đâu? Cho nên đến lúc đó anh sẽ không chỉ đắc tội với một hai người mà là cả một đám người đó.

Nếu anh chủ động thừa nhận vấn đề của mình, thì mọi người chắc sẽ không làm khó anh, ít nhất là cũng không truy cứu nữa.

Đương nhiên là nếu anh thấy mình không có vấn đề gì, không gian dối gì, thì coi như những gì tôi vừa nói là mất công rồi, anh có thể như là không nghe thấy

Ngoài ra, tôi nói cho anh biết một sự thực, vụ án Triệu Kim Phượng này rất được đồng chí Hàn Nho Siêu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh quan tâm, cho nên đích thân giao cho tôi tự tay xử lý. Tôi có một thói quen là kiên quyết không để người lương thiện chịu thiệt thòi, kiên quyết không để lợi ích của người dân bị ảnh hưởng, mà tôi lại ghét nhất bị người khác lừa gạt, nếu như bị tôi tra ra thì không có gì để nói, phạt nặng nhất trở đi. Bây giờ cho anh một phút để suy nghĩ, hết một phút hãy cho tôi câu trả lời của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận