Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

- Vậy đồng chí Nghiêm Vệ Đông, ông cho rằng đối với những tài liệu này chúng ta nên làm như thế nào?

Nghiêm Vệ Đông nói:

- Tôi thấy chúng ta nên gửi những tài liệu này trực tiếp về thị trấn Hắc Môi, để cho bộ máy trấn ủy của thị trấn Hắc Môi tiến hành điều tra một chút, đem lại công bằng cho những người dân này. Như thế là được rồi. Hơn nữa nhiều khi, thị xã Đông Giang chúng ta đều làm như thế này. Tôi cho là chúng ta nên tiếp tục loại phương thức làm việc như trước kia, bởi vì sự thật đã chứng minh đây là một phương thức xử lý hiệu quả.

Nghiêm Vệ Đông vừa mới nói xong, Ủy ban thường vụ Ủy ban Kỷ luật Diệp Kiến Quần trầm giọng nói:

- Ừ,cách nói của Phó chủ nhiệm Nghiêm tôi cũng đồng ý một phần. Phó chủ nhiệm Nghiêm nói không sai, tính chân thực của những tài liệu này cần phải được được xác định. Nhưng tôi cho rằng, chính là vì những tài liệu này chân thật hay không vẫn còn tồn tại nghi vấn, Ủy ban kỉ luật chúng ta mới nên phái tổ điều tra xuống điều tra một chút việc này. Nếu chứng minh được những tài liệu này là chân thật, điều này cho thấy một số cán bộ của thị trấn Hắc Môi là rất quá đáng, chúng ta nhất định phải kiên quyết xử lý. Nếu chứng minh được những tài liệu này là giả dối, chúng ta cũng có thể vì các đồng chí thị trấn Hắc Môi rửa sạch oan tình, cho mọi người một lời giải thích.

Diệp Kiến Quần nói xong, Nghiêm Vệ Đông lúc ấy trong lòng run lên. Y ngàn vạn lần không ngờ , Liễu Kình Vũ vừa mới tới Ủy ban kỷ luật chưa được hai tháng, không ngờ lôi kéo được sự ủng hộ của Ủy viên thường vụ Ủy ban kỷ luật, điều này khiến cho y vô cùng khiếp sợ.

Diệp Kiến Quần nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức gật gật đầu nói:

- Ừ, ý kiến của đồng chí Diệp Kiến Quần rất hay. Hôm nay tôi mời mọi người đến đây cũng chính là muốn cùng mọi người thảo luận một chút về việc này. Tôi cho rằng những tài liệu này của dân chúng về độ chân thật còn tồn tại một số nghi vấn, cho nên chúng ta nhất định phải triển khai điều tra. Tôi có một đề nghị, mọi người hãy thảo luận một chút. Đề nghị của tôi là thị xã Đông Giang chúng ta phái ra hai tổ xuống điều tra, mỗi tổ gồm ba người, đối chứng và triển khai điều tra đối với tám vấn đề mà người dân phản ánh. Mọi người xem xem hai tổ điều tra này nên phái người cấp bậc nào?


Liễu Kình Vũ nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Vệ Đông.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ vô cùng kiên định.

Nghiêm Vệ Đông vừa thấy, liền biết hôm nay muốn ngăn cản Liễu Kình Vũ phái ra hai tổ xuống điều tra trên cơ bản không có khả năng rồi. Cho nên, Nghiêm Vệ Đông đảo mắt, kế chạy lên não, y lập tức lớn tiếng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, tôi cho rằng nếu muốn phái người thì cấp bậc không thể quá thấp, dù sao Bí thư thị trấn Hắc Môi Ủy viên thường vụ thị ủy, nếu như cấp bậc thấp chỉ sợ không dễ làm việc. Cho nên tôi cho rằng, Tổ trưởng của tổ thứ nhất có thể cho Trịnh Bác Phương tới đảm nhiệm. Trong sự kiện Diệu Thúy Hoa lần trước, tôi tin tưởng biểu hiện của anh ta, Chủ nhiệm Liễu hẳn là cũng để trong mắt rồi. Về phần ứng cử viên Tổ trưởng tổ thứ hai, tôi đề nghị do đồng chí Mao Lập Cường tới đảm nhiệm. Kinh nghiệm xử lý án của anh ta vô cùng phong phú, có thể đảm đương được việc lớn.

Nghiêm Vệ Đông nói xong, nét mặt tươi cười nhìn về phía Liễu Kình Vũ.

Mao Lập Cường ở bên trong Uỷ ban Kỷ luật phần lớn thời gian đều rất ít nói và phát biểu, nhưng trên thực tế, anh ta là người của Phó bí thư thị ủy Cảnh Lập Sinh, mà Cảnh Lập Sinh lại là tuyến dưới của Tôn Ngọc Long. Nghiêm Vệ Đông sở dĩ đề nghị hai người kia là bởi vì y cho rằng Liễu Kình Vũ nếu đồng ý bất kỳ người nào trong hai người này thì tương đương với tay chân thân tín của mình có trong tổ điều tra, thị trấn Hắc Môi bên kia có động tĩnh gì y đều sẽ biết. Nếu Liễu Kình Vũ cự tuyệt bất cứ người nào trong số bọn họ, sẽ làm tăng sự bài xích của họ đối với Liễu Kình Vũ, làm cho bọn họ càng muốn dựa vào mình. Nhất là Trịnh Bác Phương, hiện tại đã bắt đầu báo cáo với mình đủ loại tin tức, ý đồ dựa vào mình càng ngày càng rõ ràng.

Về phần Mao Lập Cường, bình thường nói lý ra chính là đồng minh đáng tin của mình, chẳng qua bình thường không biểu hiện ra thôi.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Nghiêm Vệ Đông nói, trên mặt lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, ánh mắt do dự nhìn hai người Trịnh Bác Phương và Mao Lập Cường, cuối cùng mới lộ ra một dáng vẻ hạ quyết tâm nói:

- Được, vậy cứ dựa theo ý kiến của đồng chí Nghiêm Vệ Đông mà làm. Từ bây giờ, hai người có thể bắt đầu chính thức triển khai hành động. Tôi ngày mai cũng sẽ đích thân đi tới thị trấn Hắc Môi để tiến hành điều tra nghiên cứu. Tôi muốn xem xem, thị trấn Hắc Môi rốt cuộc là bộ dạng gì, vì sao thị trấn Hắc Môi luôn xuất hiện đủ loại tình huống phức tạp, vì sao lợi ích của dân chúng ở thị trấn Hắc Môi luôn bị tổn hại?


Nói xong, Liễu Kình Vũ vỗ bàn một cái:

- Được rồi, tan họp.

Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Lúc rời đi, trên mặt của Liễu Kình Vũ dường như còn mang theo một tia phẫn nộ.

Nhìn thấy nét mặt của Liễu Kình Vũ như vậy, trong lòng Nghiêm Vệ Đông cảm thấy thoải mái. Y biết rằng, Liễu Kình Vũ sở dĩ sẽ có thái độ như vậy là do chính mình gài bẫy đấy. Liễu Kình Vũ căn bản không thể thoát khỏi cái bẫy ngôn ngữ do chính mình thiết lập, chỉ có thể bẻ gãy răng nanh rồi nuốt vào trong bụng. Hắn có thể cao hứng mới là lạ.

Nghiêm Vệ Đông chắp tay sau lưng bước từng bước thư thả, dáng vẻ đắc ý trở lại văn phòng. Còn Liễu Kình Vũ thì lại hùng hùng hổ hổ, dáng vẻ rất thảm hại trở lại phòng làm việc của hắn.

Nhưng mà, đợi sau khi ngồi ở trên ghế làm việc, sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức liền biến thành một vẻ mặt khác. Hắn cười, cười vô cùng đắc ý, vừa cười vừa thì thào lẩm bẩm: "Nghiêm Vệ Đông à Nghiêm Vệ Đông, chỉ sợ ông bây giờ trong lòng đang vụng trộm cười. Vậy ông cứ cười đi, một ngày nào đó ông sẽ phải khóc đó”.

Trở lại văn phòng, Liễu Kình Vũ vẫn bận rộn đến khoảng 8h tối mới đứng dậy xuống lầu, đi bộ ra khỏi trụ sở Ủy ban Kỷ luật thị xã, hướng về phía nhà khách Thị ủy.

Do nhà khách Thị ủy cách Ủy ban Kỷ luật thị xã cũng không xa, cho nên hiện tại Liễu Kình Vũ đi làm bình thường đều là đi bộ, như vậy vừa có thể rèn luyện thân thể vừa có thể xem xét một số phong thổ ven đường, hiểu biết hơn một số vấn đề của thị xã Đông Giang.


Sắc trời sớm đã đen lại, toàn bộ thị xã Đông Giang nhà nhà sớm đã thắp đèn.

Đèn đường hai bên đường sáng rõ, Liễu Kình Vũ không nhanh không chậm bước đi trên vỉa hè, vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường.

Nhưng mà, vừa lúc đó, một chiếc Santana đột nhiên từ đường cái phía sau lao lên vỉa hè Liễu Kình Vũ đang đi bộ, điên cuồng phóng tới phía hắn.

Tuy phần lớn sự chú ý của Liễu Kình Vũ đều dành cho phong cảnh hai bên đường, nhưng hắn là một người đầy kinh nghiệm sa trường, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy một mối nguy hiểm lớn đang từ phía sau lao đến, nhất là khi hắn nghe được thanh âm của mô tơ ầm ầm, lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn. Hắn lập tức chạy nhanh, phi lên bậc thang ven lối đi bộ, sau đó nhảy lên một bồn cây ngô đồng cao chừng 30cm. Lúc này, chiếc Santana kia dừng lại ngay chỗ bậc thang bên cạnh Liễu Kình Vũ. Bởi vì bậc thang cao chừng 20cm, ô tô không dễ dàng lao lên, hơn nữa Liễu Kình Vũ lại nhảy lên trên bồn cây, ô tô lại càng không thể đụng đến.

Cửa kính ô tô từ từ hạ xuống, một con dao rựa sáng loáng vung ra từ bên trong cửa, sau đó một tên lưu manh đội mũ và đeo kính đen che nửa khuôn mặt, dùng con dao rựa chỉ chỉ Liễu Kình Vũ, hung hãn nói:

- Liễu Kình Vũ, đại ca của chúng tao bảo tao cảnh cáo mày một tiếng, mày nếu muốn yên ổn ở thị xã Đông Giang này, tốt nhất không nên nhúng tay vào việc của thị trấn Hắc Môi, nếu không sẽ cho mày chết không có chỗ chôn. Hôm nay chỉ là cảnh cáo nho nhỏ đối với mày, nếu mày còn muốn nhúng tay vào việc của thị trấn Hắc Môi, vậy thì về sau mày sẽ bị đâm chết đấy.

Nói xong, ô tô mạnh mẽ giẫm chân ga, biến mất trong bóng tối mờ mịt. Chiếc Santana kia hẳn là không có giấy phép đấy.

Liễu Kình Vũ từ trên bồn cây ngô đồng nhảy xuống, nhìn hướng ô tô đang biến mất, sắc mặt có vẻ vô cùng âm trầm. Hắn mặc dù biết thế lực hủ bại thị xã Đông Giang vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại thật không ngờ, đối phương sẽ áp dụng thủ đoạn cực đoan như vậy để uy hiếp chính mình. Đây quả thực là coi trời bằng vung rồi. Mình là ai chứ, chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, Ủy viên thường vụ Thị ủy, bây giờ lại uy hiếp chính mình, không muốn mình nhúng tay vào việc thị trấn Hắc Môi, thực sự là có bối cảnh lớn rồi. Đây quả thực là không thèm để ý đến quốc pháp mà.

Trên đường đi về, tâm tình của Liễu Kình Vũ có vẻ trầm trọng hơn nhiều. Hắn biết rằng, thế cục thị xã Đông Giang ác liệt hơn nhiều so với mình tưởng tượng.

Vừa đi vừa nghĩ, Liễu Kình Vũ vừa lấy điện thoại di động ra bấm số của Ủy viên thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy kiêm Trưởng phòng công an Trần Chí Hoành:


- Bí thư Trần, tôi muốn phản ánh với ông một việc. Là như thế này, khi tôi đang đi trên đường, thiếu chút nữa là bị người khác đột nhiên đâm chết. Đối phương uy hiếp tôi, nói nếu tôi còn dám nhúng tay vào việc của thị trấn Hắc Môi thì sẽ khiến tôi chết không có chỗ chôn. Bí thư Trần, vấn đề trị an của thị xã Đông Giang chúng ta rất có vấn đề. Những người này rốt cuộc là ai phái tới? Lá gan cũng quá to rồi. Hy vọng Phòng Công an thị xã các ông có thể mau chóng phá án.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, Trần Chí Hoành sắc mặt tức giận đến mức thoắt đỏ thoắt trắng, muốn phát hỏa lại không phát ra được.

Ông ta dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được là ai làm chuyện này, nhưng ông ta tức giận là thái độ của Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ này thật sự là quá kiêu ngạo rồi, cũng dám dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với mình. Nghĩ đến đây, Trần Chí Hoành trực tiếp đem vấn đề của Liễu Kình Vũ phản ánh đặt ở sau đầu, trong lòng tự nhủ nếu muốn ông đây phá án, đợi ông đây tâm tình tốt rồi nói sau.

Trong lòng Liễu Kình Vũ mang theo lửa giận quay trở về Nhà khách thị ủy. Hắn mở cửa phòng, bật TV, nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm TV nhưng trong đầu lại rơi vào trầm tư.

Tên mang dao này là ai phái tới đây? Gã tại sao phải làm như vậy? Bọn họ bước tiếp theo sẽ lấy thủ đoạn gì để đối phó với mình? Mình nên ứng phó như thế nào?

Vừa lúc đó, TV đột nhiên lập tức tối sầm, đèn phòng bếp cũng bị tắt. Cả gian phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Liễu Kình Vũ đứng dậy thử bật lại đèn và mở thiết bị đồ điện, không ngờ tất cả đều không có phản ứng.

Chẳng lẽ là bị cúp điện? Nhà khách Thị ủy không ngờ cũng mất điện. Điều này cũng quá trùng hợp đi.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ ra khỏi phòng, mở cửa phòng ra nhìn hành lang. Hắn thấy ngọn đèn của hành lang sáng rõ, trong các căn phòng khác cũng có tiếng TV truyền ra. Rất hiển nhiên, chỉ có gian phòng của mình không có điện rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận