Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ vừa mới rời Thị xã Đông Giang, Tôn Ngọc Long đã nhận được tin tức.

Chuyện này Trưởng phòng Công an Trần Chí Hoành hồi báo cho Tôn Ngọc Long.

Sau khi báo cáo xong, Trần Chí Hoành nói:

- Tên nhãi Liễu Kình Vũ này rốt cục đang giở trò gì, sao đột nhiên lại tới thị trấn Hắc Môi. Cách làm như vậy thật khiến người ta không nghĩ ra, có cần tôi phái người theo dõi hắn không?

Tôn Ngọc Long cười nói:

- Chí Hoành à, phái người theo dõi thì không cần, tên Liễu Kình Vũ này quả thật vô cùng xảo quyệt, mục đích của hắn cũng chỉ là mê hoặc chúng ta thôi, kể cả bắt Phạm Chí Quân, cũng rất có thể chỉ là một viên đạn khói của hắn. Mục đích thật sự của hắn vẫn là thị trấn Hắc Môi. Nhưng hắn không biết rằng, có là hồ ly giảo hoạt, cũng trốn không thoát được họng súng của người thợ săn giỏi. Chúng ta cũng đâu có ngu ngốc, thị trấn Hắc Môi bên kia cũng sớm đã chuẩn bị thiên la địa võng đón tiếp hắn rồi, chỉ đợi hắn mặc câu thôi. Hắn không đi thì thôi, chỉ cần đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng quay trở về.

Nghe Tôn Ngọc Long nói như vậy, Trần Chí Hoành an tâm. Bởi vì ông ta hiểu rõ, Tôn Ngọc long ở thị trấn Hắc Môi rất có uy tín, hầu như các nhân vật quan trọng của thị trấn Hắc Môi đều là người của y.

Liễu Kình Vũ lần này lên đường tới thị trấn Hắc Môi, động tác tương đối lớn. Đầu tiên hắn thông báo cho Phó chánh Văn phòng Ủy ban kỷ luật Lưu Á Châu, nói cho y biết mình sẽ đưa Ôn Hữu Sơn và Vương Hải Bằng đi tới thị trấn Hắc Môi, để cho Lưu Á Châu trong thời gian mình ở thị trấn Hắc Môi có thể làm tốt công tác quản lý văn phòng Ủy ban kỷ luật bên này. Sau đó, còn điều động hai nhân viên chuyên môn từ Phòng giám sát thứ nhất và thứ hai đi theo.

Một nhóm bảy người ngồi trên một chiếc minibus chậm rãi chạy tới thị trấn Hắc Môi.

Khi tới trấn Hắc Môi, tài xế Trần Đông Cường hỏi:

- Chủ nhiệm Liễu, chúng ta bây giờ đi thẳng tới trụ sở UBND thị trấn Hắc Môi hay đi đâu?

Liễu Kình Vũ cười nói:

- Như vậy đi, trước tiên anh lái xe chạy vòng một lượt quanh thị trấn Hắc Môi, xem cuộc sống của người dân trong thôn thế nào.


Khi Liễu kình Vũ bọn hắn lái xe đi vòng quanh, trong trụ sở UBND thị trấn Hắc Môi, tất cả lãnh đạo đều bắt đầu lo lắng.

Thỉnh thoảng có một vài nhóm tình báo ngầm ở các thôn xóm báo cáo với Chủ tịch thị trấn Hắc Môi – Chu Đông Hoa, tất cả mọi động tác của đám người Liễu Kình Vũ đều được hồi báo lại.

Đám người Liễu Kình Vũ một mạch đi tới, lái xe Trần Đông Cường đột nhiên nói:

- Chủ nhiệm Liễu, tôi có cảm giác giống như có người đang nhìn chằm chằm chúng ta.

Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:

- Không sao, nhìn chằm chằm thì nhìn chằm chằm, chúng ta và bọn họ cũng đều quen rồi.

Sau khi đi vài vòng quanh thôn, Liễu Kĩnh Vũ đột nhiên nói:

- Được rồi, cũng muộn rồi, chúng ta đi thẳng tới trụ sở UBND đi.

Trần Đông Cường và những người khác tất cả đều sửng sốt, không hiểu Liễu Kình Vũ làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì. Tuy nhiên Trần Đông Cường xuất thân làm lính, lập tức chấp hành chỉ thị của Liễu Kình Vũ, lái xe thẳng tới trụ sở ủy ban thị trấn.

Tới ngoài đại viên ủy ban trấn, Liễu Kình Vũ nói với mọi người:

- Đồng chí Ôn Hữu Sơn, ông cùng bốn đồng chí của Phòng giám sát đi kiểm tra một chút quan chức của thị trấn Hắc Môi này thái độ đối xử với dân chúng thế nào, xem quan chức thị trấn Hắc Môi có tồn tại hành vi vi phạm kỷ luật không. Bất cứ khi nào phát hiện được gì phải lập tức báo cáo, chúng ta có thể tùy cơ xử lý. Bất luận dính đến ai, một khi xâm phạm lợi ích của người dân, chúng ta tuyệt đối không nương tay. Đồng chí Vương Hải Bằng theo tôi vào trong ủy ban thị trấn một chút xem xét tình hình.

Vương Hải Bằng gật đầu, lập tức đi theo bên cạnh Liễu Kình Vũ.


Hai bên rất nhanh chia tay bên ngoài đại viện UBND thị trấn, Liễu Kình Vũ cùng Vương Hải Bằng đi thẳng vào trong tòa nhà.

Thật ra, lúc ô tô của Liễu Kình Vũ dừng ở ngoài trụ sở ủy ban thị trấn, Bí thư đảng ủy thị trấn Vu Khánh Sinh, Chủ tịch thị trấn Chu Đông Hoa đã có được thông tin. Hai người đang đứng ở trước cửa sổ phòng làm việc của Vu Khánh Sinh, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của đám người Liễu Kình Vũ.

Chu Đông Hoa nói:

- Bí thư Vu, chúng ta có phải xuống nghênh đón một chút không?

Vu Khánh Sinh khoát tay nói:

- Không cần, nếu bây giờ chúng ta xuống ngay, chẳng phải khiến Liễu Kình Vũ hiểu chúng ta biết hắn tới sao, nói vậy, chuyện chúng ta theo dõi hắn cũng sẽ bị bại lộ.

Chu Đông Hoa gật gật đầu.

Vừa lúc đó, điện thoại ở văn phòng Vu Khánh Sinh vang lên.

Điện thoại phòng trực ban bảo vệ gọi tới. Sau khi nghe điện thoại xong, Vu Khánh Sinh lúc này mới cười nói:

- Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể đi xuống, ngoài ra thông báo cho các ủy viên thường vụ khác cũng xuống nghênh đón.

Liễu Kình Vũ không ngờ vô cùng quy củ thông qua thông báo của bảo vệ phòng trực ban, thật là không ngờ. Không biết thằng nhãi Liễu Kình Vũ rốt cục đang chơi trò gì.


Rất nhanh, các ủy viên thường vụ của thị trấn Hắc Môi dưới sự chỉ đạo của đám người Chu Đông Hoa, Vu Khánh Sinh chậm rãi đi vào cửa lớn của ủy ban thị trấn, vẻ mặt niềm nở hướng về phía Liễu Kình Vũ.

Vu Khánh Sinh vẻ mặt tươi cười chủ động giơ tay nói:

- Chủ nhiệm Liễu, chào ngài, thật không ngờ ngài lại đột nhiên tới thị trấn Hắc Môi chúng tôi thị sát. Chúng tôi nghênh đón chậm, xin ngài lượng thứ.

Liễu Kình Vũ cũng vẻ mặt tươi cười và nắm tay đối phương nói:

- Không sao, không sao, chính là trách tôi khách không mời mà tới, tôi lần này tới chủ yếu là điều tra một số vụ án oan của người dân thị trấn Hắc Môn các anh.

Vu Khánh Sinh cười nói:

- Vậy ư, hoan nghênh, hoan nghênh. Chủ nhiệm Liễu có thể trong lúc trăm công nghìn việc vẫn chú ý tới sự tình của thị trấn Hắc Môi chúng tôi, thân là Bí thư đảng ủy thị trấn Hắc Môi, tôi cảm thấy vô cùng cảm kích, cảm ơn tất cả những gì ngài làm cho trấn Hắc Môi chúng tôi. Chủ nhiệm Liễu, không biết ngài dự tính tiến hành điều tra thế nào, ngài và Phó chủ nhiệm Vương tới thôi sao?

Liễu Kình Vũ cười lắc đầu nói:

- Không phải vậy, lần này chúng tới có bảy người và một tài xế, chia làm hai tổ kiểm tra. Đồng chí Ôn Hữu Sơn và bốn đồng chí khác đi xuống các thôn tiến hành xem xét, tôi cùng đồng chí Vương Hải Bằng phụ trách tiến hành xem xét ở ủy ban thị trấn các anh.

- Được, được, không vấn đề, chúng tôi sẽ dốc sức phối hợp.

Vu Khánh Sinh lúc nói chuyện có vẻ vô cùng rộng lượng, không chút khó xử với ý tứ của Liễu Kình Vũ. Ông ta hiểu rằng chơi đùa với loại người như Liễu Kình Vũ rất khó, bởi vì Liễu Kình Vũ không sợ nhất là thủ đoạn cứng rắn. Anh càng cứng rắn hắn càng cứng rắn, anh càng chơi êm dịu, trái lại hắn càng không dễ tìm ra cơ hội hạ thủ.

Liễu kình Vũ nắm tay của Vu Khánh Sinh dùng sức nói:

- Ừ, đồng chí Vu Khánh Sinh, xem ra anh vô cùng tin tưởng đối với công tác của thị trấn Hắc Môi nhỉ? Điểm này tốt lắm. Như vậy đi, anh đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng không khách khí, phiền anh thông báo cho tất cả các đồng chí của Ủy ban trấn, tôi cho phép UBND thị trấn Hắc Môi tạm thời đóng cửa, mỗi ngày buổi sáng tìm hai người, buổi chiều hai người tiến hành nói chuyện, lắng nghe một chút suy nghĩ của mọi người, để có thể hiểu rõ hơn về tình hình mọi mặt của thị trấn Hắc Môi.

Nghe được lời này của Liễu Kình Vũ, Vu Khánh Sinh thiếu chút nữa muốn tự tát mình một cái. Ông ta vạn lần không ngờ, mình vừa mới khách khí với Liễu Kình Vũ một chút, vậy mà hắn một chút khách sáo cũng không có, được đằng chân lân đằng đầu, trực tiếp đưa ra yêu cầu muốn tìm cán bộ nói chuyện.


Nhưng ông ta hiểu rằng, nếu Liễu Kình Vũ đã nói như vậy, mình muốn từ chối cũng là không thể nào, ông ta đảo mắt nói:

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chủ nhiệm Liễu, tôi sẽ nói với mọi người. Nhưng Chủ nhiệm Liễu, tôi cũng phải nói với ngài một yêu cầu, bởi vì công việc của thị trấn Hắc Môi chúng tôi rất nặng nề, cho nên không thể nói chuyện với ngài lâu được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới công việc, tôi sẽ không có cách nào giải thích với dân chúng của thị trấn Hắc Môi.

Liễu Kình Vũ cười gật đầu nói:

- Ừ, tôi và mỗi người nói chuyện sẽ không quá một tiếng.

Liễu Kình Vũ vừa nói như vậy, Vu Khánh Sinh cũng yên lòng. Ông ta tin rằng, chỉ cần mình dặn dò một chút, tin rằng những cán bộ quần chúng của trấn Hắc Môi sẽ không có ai tiết lộ bất kỳ tình hình thực tế cho Liễu Kình Vũ, còn những người bình thường không giỏi kín miệng, ông ta sẽ loại bỏ hết, như vậy Liễu Kình Vũ cũng không có cách nào rồi.

Sau đó, mọi người thị trấn Hắc Môi vây quanh Liễu Kình Vũ đi tới phòng họp, cử hành nghi thức hoan nghênh ngắn gọn, cũng mời Liễu Kình Vũ phát biểu. Lúc này, Liễu Kình Vũ phát biểu rất đúng quy củ, không có bất kỳ điểm nào quả phận, rất nể mặt Vu Khánh Sinh.

Kế tiếp, Liễu Kình Vũ chính thức ở lại trụ sở UBND thị trấn Hắc Môi, mỗi ngày tìm bốn người, mỗi người một chức vụ khác nhau nói chuyện. Lúc mới bắt đầu, Vu Khánh Sinh còn không có cảm giác gì, nhưng cuộc nói chuyện được tiến hành tới buổi chiều ngày thứ hai, sau khi Vu Khánh Sinh nghe được Liễu Kình Vũ nói với những người kia, sắc mặt trầm xuống.

Nguyên nhân rất đơn giản, vừa mới bắt đầu, nội dung cuộc nói chuyện của Liễu Kình Vũ và những cán bộ đó vô cùng do hiểu, chỉ là tùy tiện tâm sự, nhưng càng về sau cuộc nói chuyện, Liễu Kình Vũ càng đề cập vấn đề sâu hơn. Tuy mỗi vấn đề chỉ đề cập một chút, nhưng loại biến đổi tỉ mỉ này lại làm cho Vu Khánh Sinh vô cùng lo lắng. Ông ta bắt đầu suy nghĩ, Liễu Kình Vũ đang dùng thủ đoạn chơi nước nóng luộc ếch. Nếu Liễu Kình Vũ tiếp tục tiến hành những cuộc nói chuyện như vậy, rất có thể các cán bộ tiếp sau áp lực trong lòng sẽ càng lớn, mà Liễu Kình Vũ lựa chọn thời điểm nói chuyện, đối tượng nói chuyện dường như rất có sách lược.

Ngay từ đầu hắn tiến hành nói chuyện phần lớn đều là cán bộ cấp phó phòng, mà những cán bộ đó phần lớn đều là người của mình hoặc Chu Đông Hoa. Đến những người sau thì chức vụ tuy không cao, nhưng vị trí lại quan trọng. Hơn nữa những người này với mình và Chu Đông Hoa quan hệ cũng không thân thiết.

Tới buổi sáng ngày thứ ba, Liễu Kình Vũ nói chuyện xong, Vu Khánh Sinh hoàn toàn lo lắng. Bởi vì sau khi nói chuyện với hai nhân viên vừa được Liễu Kình Vũ mời đến, ông ta đột nhiên phát hiện chủ đề của Liễu Kình Vũ đã bắt đầu đi sâu vào các lĩnh vực liên quan. Tuy rằng câu trả lời của hai người đó coi như đúng quy định, nhưng ai có thể bảo đảm bọn họ nói thật. Bọn họ không phải sẽ tiết lộ bí mật với Liễu Kình Vũ chứ, tất cả những điều đó không thể nói trước.

Vu Khánh Sinh lo lắng.

Ông ta bắt đầu tự hỏi: “Liễu Kình Vũ rốt cuộc muốn ở lại thị trấn Hắc Môi bao lâu? Làm thế nào mới có thể tiễn hắn đi, tuyệt đối không thể để hắn ở lại thị trấn Hắc Môi được”.

Tên nhãi Liễu Kình Vũ này thật sự quá nguy hiểm.

----------oOo----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận