Tôn Ngọc Long đi đến bên Liễu Kình Vũ và Tôn Khởi Mộng, tiến lên trước một tay túm lấy vai Tôn Khởi Mộng kéo giật lên, đẩy về phía sau, suýt chút nữa thì ngã.
Tôn Khởi Mộng sau khi đứng vững, nhất thời tức giận nói:
- Có thần kinh không, kéo tôi làm gì?
Nhưng khi nhìn thấy người kéo mình chính là cha mình Tôn Ngọc Long thì lông mày cô chau lại.
Tôn Ngọc Long vô cùng bực tức trừng trừng nhìn con gái mình, nói với giọng đầy tức giận :
- Đợi chút nữa tính sổ với con sau.
Nói rồi, Tôn Ngọc Long đến bên Liễu Kình Vũ, cười cười nói :
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, bây giờ anh thấy trong người như thế nào? Không bị thương nghiên trọng chứ? Anh yên tâm đi, tôi đem đến cả đoàn y bác sĩ, lập tức sẽ đưa anh đi cấp cứu bệnh viện. Anh yên tâm, Thị ủy và và Ủy ban nhân dân thị xã sẽ nỗ lực hết mình để đảm bảo an toàn cho anh.
Liễu Kình Vũ nhăn mặt nói:
- Bí thư Tôn, ông có thể để bác sỹ mau mau tới không, tôi đang bị thương mà.
Tôn Ngọc Long lúc này mới thấy mình thể hiện hơi quá, vội vàng tránh người ra một bên nói với các bác sĩ ở phía sau :
- Nhanh lên, mau nhanh chóng sơ cứu vết thương cho đồng chí Liễu Kình Vũ rồi lập tức đưa tới bệnh viện cấp cứu.
Các bác sĩ nhanh chóng chạy tới, lấy ra cồn chuyên dụng, bông băng xử lý qua vết thương cho Liễu Kình Vũ rồi nhấc Liễu Kình Vũ lên cáng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, thấy Liễu Kình Vũ sắp rời đi, Tôn Khởi Mộng cũng lập tức muốn đi theo. Tuy nhiên, cô bị Tôn Ngọc Long lôi lại:
- Tôn Khởi Mộng, con đi đâu ?
Tôn Khởi Mộng lạnh lùng nhìn Tôn Ngọc Long nói:
- Con đi đến bệnh viện với Liễu Kình Vũ.
Tôn Ngọc Long giận giữ nói: - Đi bệnh viện? Con quan hệ gì với Liễu Kình Vũ? Đi theo làm gì ?
Tôn Khởi Mộng đáp trả:
- Liễu Kình Vũ là bạn con, con đến bệnh viện với bạn con thì can hệ gì tới cha.
Nói rồi, bật dậy lại định đi, nhưng lại bị Tôn Ngọc Long kéo lại.
- Tôn Khởi Mộng, con đứng lại cho cha.
Lần này Tôn Ngọc Long thật sự có chút tức giận, khi lôi Tôn Khởi Mộng có hơi quá tay khiến cô ngã nhào xuống đất.
Cú ngã này đã chọc ngòi cơn giận dữ của Tôn Khởi Mộng, cô đứng phắt dậy, nói với Tôn Ngọc Long bằng ánh mắt vô cùng xa lạ:
- Tôn Ngọc Long! Ông đừng nghĩ là cha tôi là có thể can thiệp quá đáng. Tôi cho ông hay, tôi đã qua cái tuổi 18, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân mình rồi, chuyện của tôi không cần ông can thiệp nữa. Tôi cũng không phải là đám thuộc hạ trên quan trường kia của ông, không cần phải khom lưng quỳ gối trước mặt ông. Nhìn đám mặt mũi nhăn nhúm của các ông, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Nói xong,Tôn Khởi Mộng lại sải bước tới chỗ Liễu Kình Vũ.
Lúc đó, vì người vào quán cà phê quá đông, hiện trường hơi hỗn loạn cho nên cáng của Liễu Kình Vũ vẫn chưa ra ngoài được, nên những gì hai cha con họ nói với nhau đều lọt vào tai Liễu Kình Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ biết Tôn Khởi Mộng lại là con gái của Tôn Ngọc Long thì ngạc nhiên đến hai con mắt như muốn lồi ra. Dù có thế nào hắn cũng không ngờ rằng lão tham quan này lại có một cô con gái xinh đẹp và biết điều đến thế. Và điều hắn càng chẳng ngờ đến là dường như giữa hai cha họ có chút bất hòa, thậm chí Tôn Khởi Mộng còn không ưa Tôn Ngọc Long. Tuy nhiên điều thật sự khiến Liễu Kình Vũ ngạc nhiên là nghề nghiệp của Tôn Khởi Mộng. Bình thường con gái của một người có địa vị như Tôn Ngọc Long thì hầu hết đều có chân trên quan trường
hay trên thương trường, nhưng Tôn Khởi Mộng lại là một tiếp viên hàng không lúc nào cũng phải giữ nụ cười trên môi với bất kỳ ai.
Sau khi Tôn Khởi Mộng dứt lời, xung quanh vô cùng im ắng, đến hai bác sỹ khiêng cáng cho Liễu Kình Vũ cũng bỗng dừng bước. Không ai dám nghĩ con gái của Bí thư thị uỷ lại dám đối xử với cha mình như thế. Mà Tôn Ngọc Long lại nổi tiếng mạnh mẽ, cứng rắn ở thị xã phố Đông Giang. Trong tích tắc, mọi con mắt ở xung quanh đều đổ dồn về phía Tôn Ngọc Long.
Dưới bao ánh mắt của mọi người xung quanh, Tôn Ngọc Long bỗng chốc cảm thấy khuôn mặt nóng lên bừng bừng, máu nóng dồn lên. Y cảm thấy sự uy nghiêm và danh dự của mình bị thách thức. Cần nhớ rằng ở cái thị xã Đông Giang này từ trước tới giờ chưa ai từng dám đối xử với y như vậy, dù cho là con gái của mình đi nữa cũng không được. Nhất là trước con mắt của bao người thế này, y quyết không thể để kẻ khác thấy sự yếu đuối của mình, nếu không sau này sẽ thu phục người khác như thế nào. Cho nên, Tôn Ngọc Long không do dự vung về phía khuôn mặt của Tôn Khởi Mộng giáng cho một cái tát đầy tức giận:
- Đồ con gái láo xược, cuốn xéo về nhà ngay, rồi xem tao sẽ cho mày một bài học thế nào.
Nếu như là người bình thường, trong tình huống này sẽ cong đuôi chạy đi rồi, đặc biệt là những người giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt sẽ biết ngay sự phẫn nộ của Tôn Ngọc Long lúc này.
Nhưng Tôn Khởi Mộng không phải là người bình thường, cô chính vì không ưa những việc Tôn Ngọc Long làm, cho nên khi vừa đỗ đại học dường như đã đoạn tuyệt với Tôn Ngọc Long. Cho dù
ngày lễ ngày tết vẫn về nhà nhưng hầu như cũng chẳng nói chuyện với Tôn Ngọc Long, chỉ dăm ba câu với bà mẹ rồi đi ngay, cũng không ở chung một mái nhà.
Cho dù vậy, nhưng trong đáy lòng Tôn Khởi Mộng vẫn còn nghĩ tới chút tình cha con với Tôn Ngọc Long, nếu không cũng không trở về làm gì.
Tuy nhiên cái tát của Tôn Ngọc Long cuối cùng cũng khiến Tôn Khởi Mộng tỉnh ra, với chí thông minh của mình tự nhiên cô sẽ hiểu ra tâm tư cũng như suy nghĩ của Tôn Ngọc Long, như những gì Tôn Ngọc Long đang biểu hiện thì danh dự và uy quyền của y quan trọng hơn rất nhiều lần so với danh dự và hạnh phúc của con gái mình.
Lúc này, ánh mắt của Tôn Khởi Mộng lộ ra đầy vẻ đau thương, đầy vẻ thất vọng, lạnh lùng nhìn Tôn Ngọc Long trầm giọng nói:
- Tôn Ngọc Long, kể từ cái tát này của ông hôm nay, tình nghĩa cha con giữa tôi và ông ân đoạn nghĩa tuyệt, Kể từ nay về sau, Tôn gia các ông tôi sẽ mãi không vào một bước, mà ông cũng sẽ không còn tư cách gì để can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
Nói xong, Tôn Khởi Mộng đi thẳng về phía cáng của Liễu Kình Vũ, mặt lạnh lùng quay lại nói với Tôn Ngọc Long :
- Tôn Ngọc Long, ông biết không ? Ông coi tôi cũng chẳng bằng người ngoài, ông có biết tại sao Liễu Kình Vũ bị thương không? Là vì tôi, nếu không vì bảo vệ tôi thì một vết thương cũng không phải chịu, còn ông thì sao?
Nói xong, Tôn Khởi Mộng nói với hai vị bác sỹ khiêng cán:
- Đi mau thôi, Liễu Kình Vũ đã bị trúng đạn hai mươi phút rồi, cần phẫu thuật sớm.
Các bác sỹ cấp cứu hôm nay đều là người của bệnh viện Nhân dân số 1. Mọi người rất quen thuộc Tôn Khởi Mộng, vốn là vị nữ thần trong mắt các bác sỹ nam của bệnh viện Nhân dân số 1. Hơn nữa, quan hệ của Tôn Khởi Mộng với y tá ở đây rất tốt, chỉ là lúc trước bọn họ không biết thân phận thật của Tôn Khởi Mộng. Lúc này, khi thấy Tôn Khởi Mộng đối xử với sếp lớn của Thị ủy thị xã Đông Giang như vậy thì trong lòng tuy có nhiều cách nghĩ khác nhau, nhưng đa phần đều là khâm phục Tôn Khởi Mộng, thế là không chần chừ khiêng Liễu Kình Vũ chạy về phía ngoài theo lời Tôn Khởi Mộng.
Lúc này, Tôn Ngọc Long đờ người ra, nhất là những lời cuối cùng của Tôn Khởi Mộng như đâm một nhát vào tim y.
Y có nghĩ cả ngàn lần cũng không ngờ Liễu Kình Vũ bị thương có liên quan đến con gái y, lại càng không ngờ rằng Liễu Kình Vũ vì bảo vệ con gái y mà bị thương. Điều này khiến y có hơi ngạc nhiên.
Tôn Ngọc Long là một kẻ đa nghi, sau khi nghĩ đến điểm này, trong lòng y lại càng dâng lên một mối nghi lớn: “Tại sao Liễu Kình Vũ lại tìm cách tiếp cận con gái của mình? Hắn thật coi trọng tài sắc của con gái mình hay là muốn thông qua con gái mình để lật đổ mình? Có phải Liễu Kình Vũ muốn lợi dụng con gái mình?”
Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long gần như bỏ qua những lời nói đầy thất vọng và tuyệt vọng của Tôn Khởi Mộng vừa rồi. Y nghĩ rằng, cho dù Tôn Khởi Mộng có nói gì thì vẫn là con gái mình, thế nào cũng phải nghe mình chi phối, làm sao phản lại máu thịt của mình được. Tuy nhiên, giữa Liễu Kình Vũ và Tôn Khởi Mộng, quen nhau khi nào, làm sao mà quen, chúng nó hôm nay đến đây làm gì, Liễu Kình Vũ bị thương có nằm trong kế hoạch tinh vi của hắn hay không hay là một bước chuẩn bị để lấy lòng Khởi Mộng.
Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Tôn Ngọc Long, y lập tức gọi Trưởng phòng công an thị xã Trần Chí Hoành, nói :
- Lão Trần, anh mau điều tra xem, Liễu Kình Vũ và con gái tôi quen nhau từ bao giờ và bao lâu rồi?
Trần Chí Hoành sau khi nghe xong liền vội vàng gật đầu:
- Được, được. Bí thư Tôn, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ điều tra ra sớm.
Theo đoàn người đi ra bệnh viện, Tôn Ngọc Long thấy con gái mình theo cáng của Liễu Kình Vũ lên xe cứu thương, ánh mắt sắc lạnh nhìn Liễu Kình Vũ thầm nghĩ: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, cho dù lần này mày có dùng thủ đoạn gì thì cũng không để cho mày đắc ý. Tao cả đời bắt chim ưng, há lại để con chim nhỏ như mày mổ vào mắt sao”.
Xe cứu thương vừa đến bệnh viện Nhân dân số 1, Liễu Kình Vũ lập tức được đưa vào phòng mổ cấp cứu.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, suốt một tiếng rưỡi trôi qua, đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng như cũ.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, Tôn Khởi Mộng đứng không nhúc nhích bên cửa phòng, âm thầm chờ đợi.
Cho đến giờ phút này, Tôn Khởi Mộng mới cảm nhận được nhân cách vĩ đại của Liễu Kình Vũ trong giây phút hắn đỡ đạn cho mình. Cô tìm thấy ở con người Liễu Kình Vũ sự quan tâm và lo lắng, cô tìm thấy cảm giác an toàn mà cha mẹ không thể nào đem lại được. Nếu như trước đây cô nghĩ Liễu Kình Vũ là một con người cao ngạo, không chịu thua bao giờ khiến cô muốn chinh phục, nhưng hiện tại cô bỗng cảm thấy Liễu Kình Vũ đáng là người mà cô trân trọng, giữ gìn và chờ đợi, là một người đàn ông đáng để cho cô yêu thương, chăm sóc cả đời này. Bởi vì người đàn ông này sẽ tuyệt đối không bao giờ để người phụ nữ bị thương.
Lúc này, một chiếc xe phóng vụt đến và phanh gấp trong bãi xe của bệnh viện, một cô gái xinh đẹp tóc rối bù, hơi thở gấp gáp, vội vã đếp chìa khoá cũng không kịp rút, lao ra khỏi xe, chạy thẳng về phía phòng phẫu thuật của bệnh viện.