Trong lúc nói chuyện, Thẩm lão thất ngữ khí đầy vẻ nghi ngờ.
Sau khi Tôn Ngọc Long nghe thấy Thẩm lão thất chất vấn, khi đó liền tỉnh hẳn. Thân là đại lão của Đông Giang, y quá rõ quan hệ giữa y và Thẩm lão thất, nếu Thẩm lão thất thật sự rơi vào lưới, đối với mình mà nói tuyệt đối là con dao hai lưỡi, giúp mình giải quyết một mối họa lớn, cũng chôn xuống một quả bom hẹn giờ. Một khi Thẩm lão thất lộ ra những việc mà ông ta biết, đối với mình mà nói tuyệt đối là đòn trí mạng.
Cho nên, quan hệ giữa hai người hiện tại giống như châu chấu trên cùng một sợi thừng, vinh cùng vinh, tổn cùng tổn.
Tuy bình thường y trước mặt Thẩm lão thất cao cao tại thượng, ngạo mạn vô cùng, nhưng thực sự tới thời khắc tồn vong, y vẫn phải có chút kiêng kị.
- Thẩm lão thất, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh nói rõ cho tôi xem, hiện tại tôi còn đang mơ hồ.
Tôn Ngọc Long cũng không dám phủ nhận hoàn toàn, trực tiếp tỏ ra mình không biết chút gì về chuyện này.
Nghe thấy Tôn Ngọc Long nói vậy, Thẩm lão thất trong lòng an tâm một chút, lập tức vô cùng lo lắng kể lại tình hình cho Tôn Ngọc Long, đặc biệt là đề cập tới việc hiện tại người anh em tốt Thẩm lão cửu của mình đã bị phía công an bắt, sinh tử không rõ, hy vọng Tôn Ngọc Long có thể nghĩ cách giúp mình cứu người anh em này ra trước.
Tôn Ngọc Long nghe xong trầm giọng nói:
- Thẩm lão thất, tôi tin hẳn anh đã nhận được tin, đại bộ phận lực lượng cảnh sát của thị xã Đông Giang chúng tôi đã tới thành phố Thương Sơn hỗ trợ huyện Phủ Viễn tiến hành vây bắt kẻ xấu rồi, hiện tại sao có thể có cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở thị xã Đông Giang chúng ta, còn hành động với quy mô lớn như vậy?
Thẩm lão thất cười khổ nói:
- Bí thư Tôn, tất cả chúng ta đều bị lừa. Lần này tên Trưởng phòng Lý Vân Bằng mới nhậm chức kia dẫn đám người đi e rằng chỉ là một kế qua mặt. Nhưng trên thực tế, chỉ có một bộ phận của họ dời đi, theo tin tôi nhận được, trong lần hành động này vẫn có rất nhiều công an thị xã Đông Giang tham gia, cũng có không ít công an lạ mặt. Những người này hẳn là điều từ thành phố khác tới, hiện tại tôi cơ bản đã có thể khẳng định, lần hành động này tuyệt đối là hành động có kế hoạch chu đáo nhằm vào tập đoàn Thất Tinh chúng tôi.
Bí thư Tôn, không giấu gì ông, vì hành động lần này quá bất ngờ, phần lớn sản nghiệp của tôi ở thị xã Đông Giang đã bị niêm phong rồi, tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng. Hơn nữa tài khoản ngân hàng của tôi cũng đã bị đóng băng, hy vọng ông có thể lấy lại công bằng cho tôi. Dù sao tôi cũng là Uỷ viên mặt trận tổ quốc thị xã Đông Giang, lần này bọn Lý Vân Bằng thuần túy là có ý chỉnh người khác.
Sau khi nghe Thẩm lão thất nói xong, trong lòng Tôn Ngọc Long rùng mình.
Nếu nói trước đây y chỉ cảnh giác với Lý Vân Bằng, thì hiện tại y đã thêm vài phần kiêng kị.
Không thể không nói, lần này Lý Vân Bằng bày ra kế hành động bất ngờ khiến y cảm thấy quá ngạc nhiên. Y không thể hiểu được, rõ ràng là một hành động liên thành phố do Sở công an tỉnh chỉ huy sao lại thành ra chuyện hiện tại Lý Vân Bằng làm việc không theo chỉ thị của Sở công an.
Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long lấy điện thoại di động ra bấm số của một người bạn có chức vụ quan trọng trong Sở công an Tỉnh:
- Lão Vương, đêm hôm khuya khoắt quấy rầy thật ngại quá, tuy nhiên có việc này nhất định phải tìm hiểu một chút.
- Ngọc Long à, rốt cuộc là chuyện gì, không ngờ lại khiến anh gọi điện cho tôi vào lúc này.
Lão Vương có vẻ bối rối.
Tôn Ngọc Long nói:
- Là như vậy, đêm qua có phải Sở công an tỉnh tổ chức hành động bắt cướp ở huyện Phủ Viễn thành phố Thương Sơn không?
Lão Vương thoáng nghĩ ngợi, lúc này mới gật đầu:
- Ừ, đúng là tôi từng nghe nói chuyện này, hơn nữa lần này tới huyện Phủ Viễn không chỉ là thị xã Đông Giang các anh, còn có cả ba thành phố cấp địa lân cận ra tay, cũng phải lên tới sáu, bảy trăm người. Nghe nói bên phía huyện Phủ Viễn có vụ án liên quan tới súng, thế lực hắc ám rất kiêu ngạo, Sở công an tỉnh quyết định thống nhất bố trí, tập trung tấn công, lẽ nào có vấn đề sao?
Tôn Ngọc Long nghe xong lại sửng sốt, lần này y có chút hồ đồ rồi. Vì y biết lão Vương tuyệt đối sẽ không lừa mình, như vậy chẳng có lợi gì cho ông ta. Nói cách khác lần này Lý Vân Bằng dẫn người tới huyện Phủ Viễn không có bất kì vấn đề gì. Nhưng, Thẩm lão thất lại nghe nói hệ thống công an thị xã Đông Giang có người tham gia hành động nhằm vào tập đoàn Thất Tinh, hơn nữa mình lại không biết gì, bên trong chắc chắn có vấn đề.
Nhất thời, Tôn Ngọc Long rơi vào trầm tư. Y càng nghĩ càng hồ đồ, toàn bộ cục diện giống như một tấm lưới lớn khó phân biệt, khiến y không nhìn ra cửa ra ở nơi nào.
Tôn Ngọc Long lại bấm điện thoại gọi cho Thẩm lão thất, nói lại những gì mình biết. Sau khi nghe xong, Thẩm lão thất cau mày:
- Xem ra Lý Vân Bằng dẫn người đi đúng là không sai. Chỉ là ông ta hẳn vẫn sắp xếp một vài thủ hạ ở thị xã Đông Giang, điều này chứng tỏ Lý Vân Bằng này rất lợi hại. Mới tới thị xã Đông Giang không được bao lâu đã lôi kéo được nhiều người như vậy. Bí thư Tôn, đối với Lý Vân Bằng này ông phải có phòng bị, một khi để ông ta nắm hoàn toàn hệ thống công an thị xã Đông Giang, e rằng sau này chúng ta sẽ rất phiền toái.
Tuy nhiên còn may hôm nay họ chỉ nhằm vào những cơ quan trọng yếu ở thị xã Đông Giang của tập đoàn Thất tinh, chứ không ra tay với phía thị trấn Hắc Môi, đây cũng là chỗ họ tính sơ suất. Họ căn bản không ngờ, mấy thứ đó chỉ là đồ ngụy trang cho tập đoàn Thất Tinh mà thôi. Mặc dù trong đó có không ít lợi ích, nhưng những lợi ích đó so với lợi ích của thị trấn Hắc Môi tuyệt đối không cùng đẳng cấp. Hiện tại tôi lập tức tới thị trấn Hắc Môi chỉ huy trấn thủ, nhất định phải bảo vệ lợi ích ở thị trấn Hắc Môi của chúng ta không bị ảnh hưởng của thế lực bên ngoài.
Tôn Ngọc Long gật gật đầu:
- Ừ, anh nói không sai. Thị trấn Hắc Môi mới là trung tâm lợi ích của chúng ta, chỉ cần nắm trong tay Hắc Môi trấn, chúng ta không e ngại bất cứ khiêu khích gì, chỉ cần trong tay chúng ta có tiền, là có thể hô mưa gọi gió, sớm muộn gì tôi cũng khiến Lý Vân Bằng xám ngoét biến đi khỏi thị xã Đông Giang chúng ta.
Sau khi cúp máy, Thẩm lão thất lập tức đón xe vô cùng lo lắng chạy tới thị trấn Hắc Môi.
Nhưng Thẩm lão thất tuyệt đối không ngờ, cùng lúc gã tới thị trấn Hắc Môi, Lý Vân Bằng cũng đang hành động.
Sau khi tất cả nhân viên cảnh sát thị xã Đông Giang tập trung ở đầu đường cao tốc, trước tiên Lý Vân Bằng sắp xếp mấy cái xe buýt cho toàn bộ cảnh sát lên xe. Phía sau xe buýt, còn cả mấy chiếc xe ô tô vận chuyển chuyên dụng, cho tất cả xe cảnh sát mang tới lên xe chuyên dụng, đội người lúc này mới trùng trùng điệp điệp lên khỏi đường cao tốc. Lý Vân Bằng mệnh lệnh cấp dưới thu lại tất cả công cụ truyền tin của nhân viên cảnh sát trên mỗi chiếc xe buýt, rồi lãnh đạo phụ trách của mỗi chiếc xe nhắc lại các điều lệ kỷ luật đặc biệt là kỷ luật bảo mật một lần nữa.
Khi xe buýt chạy tới ven thị xã Đông Giang, đột nhiên thay đổi hướng, lái về phía một lối ra, mà lối này nhằm hướng thị trấn Hải Phong thị xã Đông Giang, cách thị trấn Hắc Môi chừng 15km.
Khi xe buýt lái đi, sắc mặt nhiều cảnh sát đều thay đổi.
Bọn họ ý thức được, e rằng hành động lần này không nhằm vào huyện Phủ Viễn, mà là nhằm vào thị trấn Hắc Môi. Bọn họ định lấy di động ra liên lạc với bên ngoài, nhưng phương tiện liên lạc trong tay họ đều đã bị thu lại, chỉ có thế lo lắng suông. Lúc này, có mấy cảnh sát khá thông minh, bọn họ cho rằng điện thoại mình dấu không cho người khác biết, lúc bọn họ ý thức được, lập tức lấy điện thoại ra định báo tin, nhưng bọn họ không ngờ, họ vừa lấy điện thoại ra, toàn bộ xe không có chút sóng nào. Mà vào lúc này, đột nhiên có người trực tiếp đi về phía họ, thu giữ điện thoại của họ, đồng thời tuyên bố xử lý cảnh cáo nghiêm trọng đối với những người này, hơn nữa sẽ nghiên cứu kĩ hơn ý kiến xử lý đối với những người này trên hội nghị Đảng ủy sắp tới, bao gồm khai trừ khỏi Đảng hoặc công chức.
Lúc này, mánh khóe tàn nhẫn của Lý Vân Bằng trực tiếp làm chấn động rất nhiều người muốn truyền tin ra bên ngoài. Dù sao Lý Vân Bằng cũng là Chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật, Trưởng phòng Công an, có quyền lực rất lớn trong hệ thống công an, nếu thật sự nói khai trừ mấy người phạm lỗi nghiêm trọng chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói. Mặc dù báo tin với Tôn Ngọc Long có thể được Tôn Ngọc Long nâng đỡ, nhưng nếu vì thế mà mất việc thì thật không đáng. Bọn họ cũng phải nghĩ thật kĩ.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Lý Vân Bằng, toàn bộ đội xe đi nhanh trong bóng tối đen như mực, cuối cùng chạy tới thị trấn Hắc Môi.
Lúc này đã là 3h30’ sáng, dân chúng trong thôn xung quanh thị trấn Hắc Môi đã ngủ say từ lâu, chỉ có mấy chốn ăn chơi thì vẫn sáng đèn, bên trong đầy rẫy cảnh hoan lạc đồi trụy.
Sau khi toàn bộ đoàn xe tới thị trấn Hắc Môi, Lý Vân Bằng lập tức lấy di động ra bấm một số điện thoại. Rất nhanh, một cảnh tượng khiến nhân viên cảnh sát thị xã Đông Giang khiếp sợ. Trong bóng đêm, mười mấy chiếc xe cảnh sát đột nhiên chạy nhanh từ bóng tối ra, lặng yên không tiếng động lao tới các địa điểm quan trọng của thị trấn Hắc Môi.
Cùng lúc đó, Lý Vân Bằng lập tức chỉ huy mấy Phó phòng mới nhậm chức và người phụ trách của phòng ban quan trọng dẫn đội tới những câu lạc bộ khác nhau tiến hành bắt giữ, còn đặc biệt sắp xếp một vài nhân viên trấn giữ những đường giao thông quan trọng, phòng một số người chạy trốn.
Thiên la địa võng đã giăng, hành động bắt giữ chính thức bắt đầu.
Vận may của Thẩm lão thất cũng không tệ, gã vừa lái xe vào thị trấn Hắc Môi không lâu, liền thấy từng chiếc xe cảnh sát xông ra từ phố lớn phố nhỏ, gã vội lái xe vào một ngõ vắng rồi bỏ xe chạy bộ. Bởi vì khi gã đi vào liền phát hiện đã có xe cảnh sát đứng chắn lối đi, muốn lái xe vào cơ bản là điều không thể.
Năm giờ sáng, Lý Vân Bằng bấm điện thoại gọi Liễu Kình Vũ:
- Chủ nhiệm Liễu, theo bố trí như đã bàn với anh, chúng tôi hoàn toàn giăng lưới bắt được đám kẻ xấu ở thị trấn Hắc Môi, niêm phong nhiều mỏ than, câu lạc bộ giải trí mà họ khống chế. Hơn nữa chúng tôi còn phát hiện ra xe của Thẩm lão thất lẩn trốn từ thị xã Đông Giang. Theo giám định của chuyên gia hình sự của chúng ta, Thẩm lão thất đã đến thị trấn Hắc Môi, đã phát hiện hành động của chúng ta và đã trốn đi. Hiện tại tôi đang tổ chức lực lượng âm thầm vây bắt.
cho tôi một tiếng?
ine]>