Đỉnh Cao Quyền Lực

Xem hết chỗ văn kiện, Liễu Kình Vũ vô cùng tức giận.

Hắn hung hăng vỗ bàn, chỉ vào Tôn Ngọc Long mà lớn tiếng:

– Tôn Ngọc Long, ông tự vỗ ngực mình mà hỏi bản thân đi. Trong ông còn có chút lương tâm nào không hả? Có còn một chút lương tâm không bị vấy đen nào không? Ông có xứng đáng đảm nhiệm chức Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang không hả?

Tôn Ngọc Long, ông chớ quên, ông là Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang, trọng trách mà ông gánh vác trên vai là gìn giữ lợi ích và hạnh phúc cho toàn bộ dân chúng trong thị xã, nhưng ông lại đi ký với doanh nghiệp nước ngoài cái điều ước bất bình đẳng, có hại cho đất nước. Lương tâm của ông có phải đã bị chó ăn mất rồi?

Tôn Ngọc Long, đây chính là mảnh đất 25km2, hơn nữa, mục tiêu của đối phương rõ ràng không chỉ là 25km2, bọn họ còn yêu cầu lấy mảnh đất đó làm trung tâm, dân chúng trong phạm vi 10km cũng phải di dời, ngoài ra trong 10 năm tiếp theo sẽ được tiếp tục sử dụng mà không phải bồi thường. Mặc dù sau này thị xã Đông Giang chúng ta nắm giữ 40% cổ phần của mảnh đất này, nhưng đừng quên, họ sử dụng mà không bồi thường, chỉ chi ra khoản giải phóng mặt bằng vài trăm triệu mà thôi.

Như vậy tôi muốn hỏi Tôn Ngọc Long ông một câu. Nếu sau khi họ bồi thường di dời, tiến hành khai thác mảnh đất này không đúng, vậy thì theo điều ước của họ, chẳng phải mảnh đất này đã bị hoang phí rồi ư? Hơn nữa, các thế lực khác đều có thể có quyền sử dụng mảnh đất này.

Tôn Ngọc Long, đầu óc ông có phải tiến hóa từ lừa lên không? Ông hãy tự xem đi, như vậy đối với thị xã Đông Giang chúng ta gần như không có ích lợi gì. Một điều ước có quá nhiều hạn chế như vậy mà ông lại muốn thông qua trong cuộc họp thường vụ này. Rốt cuộc ông có phải là Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang hay không?

Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt xám xịt, căm tức nhìn Tôn Ngọc Long, chỉ thiếu điều xông lên đánh y.

Tôn Ngọc Long nghe thấy những lời phê bình không hề nể nang của Liễu Kình Vũ cũng vô cùng tức giận, chỉ Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:

– Liễu Kình Vũ! Anh ngồi xuống cho tôi! Đây là cuộc họp thường vụ, không phải Ủy ban Kỷ luật của các anh, càng không phải nơi Liễu Kình Vũ anh uống rượu hò hét. Anh hãy thành thật một chút, phía dưới chúng ta đang biểu quyết về việc này, dùng cách dân chủ nhất xem rốt cuộc cái gì mới là ý dân.


Tôn Ngọc Long nói xong, giơ lá phiếu thứ nhất lên nói:

– Tôi đồng ý với phương án này.

Sau khi Tôn Ngọc Long nói xong, một số cán bộ như Phó chủ tịch thường trực Quản Nhữ Bình, Trưởng ban thư ký thị ủy Ngô Hoàn Vũ, Trưởng ban tổ chức Thị ủy Liêu Kính Đông, Bí thư Đảng ủy thị trấn Hắc Môi Vu Khánh Sinh cũng bỏ phiếu ủng hộ. Sau đó, Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương, Phó bí thư thị ủy Cảnh Lập Sinh, Trưởng ban Tuyên giáo Từ Kiến Vũ cũng bỏ phiếu ủng hộ. Số còn lại đều bỏ phiếu trắng, chỉ có Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:

– Tôi kiên quyết phản đối phương án này!

Liễu Kình Vũ nói xong, Tôn Ngọc Long cười lạnh nhìn hắn nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, vì số người ủng hộ vượt xa 7 người, theo như quy định của tổ chức, kết quả vượt quá 7 người là có hiệu lực. Bây giờ tôi tuyên bố, biểu quyết đã thông qua, chiều nay Chính quyền thị xã sẽ tổ chức ký kết hiệp định hợp tác chính thức với ba doanh nghiệp nước ngoài kia. Tôi tin rằng, sau khi hiệp định được ký kết, sự phát triển của thị xã Đông Giang chúng ta sẽ như trên một con tàu tốc hành. Tan họp đi!

Tôn Ngọc Long vừa nói xong, Liễu Kình Vũ liền vỗ bàn đứng dậy nói:

– Đồng chí Tôn Ngọc Long, xin chờ một chút rồi hãy tan họp. Ngay lúc này tôi sẽ điện thoại tố cáo với Ủy ban Kỷ luật tỉnh, tố cáo Tôn Ngọc Long nghi ngờ bán đứng lợi ích quốc gia.

Nghe những lời không ngờ đó của Liễu Kình Vũ, Tôn Ngọc Long vô cùng tức giận, bởi vì y đã bị Liễu Kình Vũ nói trúng tim đen, y cũng vỗ bàn quát:

– Liễu Kình Vũ, anh đừng có ngậm máu phun người! Quyết định này là quyết định tập thể của cả Ban thường vụ thị xã Đông Giang chúng ta…


– Quyết định của tập thể Thị ủy? Vậy tôi muốn hỏi Bí thư Tôn. Ông có từng giải thích với các Ủy viên thường vụ Thị ủy đang ngồi đây vì sao doanh nghiệp nước ngoài đó lại ký những hiệp định này với thị xã Đông Giang chúng ta chưa? Ông có từng nói với mọi người về trữ lượng tài nguyên metan hydrat rất lớn ở thị xã Đông Giang chưa? Giá trị của nguồn tài nguyên đó vượt xa hàng trăm tỉ, thậm chí còn hơn nữa. Đồng chí Tôn Ngọc Long, ông nói với mọi người chưa?

Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng những doanh nghiệp nước ngoài đó là nhà từ thiện à? Lẽ nào ông thật sự cho rằng tất cả những Ủy viên ngồi đây đều là những kẻ ngốc, không biết chuyện gì ư? Ông muốn che đậy chuyện này với mọi người đến bao giờ?

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua mọi người một cái rồi nói tiếp:

– Các vị Ủy viên thường vụ, mọi người nhất định phải hiểu rõ ràng chuyện này. Một khi hợp đồng đã được ký kết với đối phương sẽ trở thành một điều ước nhục nhã của đất nước, để lại tiếng xấu muôn đời, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng tương lai của thị xã Đông Giang chúng ta, dâng lợi ích của toàn thể dân chúng thị xã Đông Giang chúng ta lên cho người nước ngoài. Các vị đã đồng ý với bản hợp đồng này cũng sẽ có tên trong lịch sử nhục nhã đó, tên của các vị sẽ mang tiếng xấu muôn đời, người thân của các vị cũng sẽ mang tiếng xấu muôn đời, bị người khác phỉ nhổ.

Tôn Ngọc Long càng tức giận hơn:

– Liễu Kình Vũ, đủ rồi! Anh nghe những tin đồn đó ở đâu hả? Anh đừng có đem những tin đồn thất thiệt để mê hoặc lòng người.

Liễu Kình Vũ cười lạnh một tiếng:

– Tin đồn? Đồng chí Tôn Ngọc Long, tôi muốn hỏi ông. Đội thăm dò của tập đoàn Tân Nguyên và Sở năng lượng tỉnh rốt cuộc có khảo sát ở thị trấn Phủ Viễn trước khi ông và những người nước ngoài kia ký kết hợp đồng không? Tại sao những người nước ngoài đó cứ khăng khăng muốn có bằng được mảnh đất đó? Hơn nữa mảnh đất đó lại bao quanh khu vực mà tập đoàn Tân Nguyên đã thăm dò? Tại sao gần đây lại có rất nhiều người nước ngoài tìm đến thị xã Đông Giang chúng ta, tìm đến thị trấn Phủ Viễn? Lẽ nào thị xã Đông Giang chúng ta lại có sức hấp dẫn có thể thu hút người nước ngoài sao? Dựa vào cái gì mà họ lại đưa ra điều kiện đó?

Lần chất vấn này của Liễu Kình Vũ thật sự làm cho Tôn Ngọc Long không thể trả lời được.


Lúc này, Liễu Kình Vũ trực tiếp gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh Hàn Nho Siêu:

– Chủ nhiệm Hàn, lúc này tôi đang đứng trước mặt Tôn Ngọc Long, muốn tố cáo với ngài rằng Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang, đồng chí Tôn Ngọc Long đang bán đứng nghiêm trọng lợi ích của quốc gia và nhân dân. Ông ta thông qua việc thao túng biểu quyết trong hội nghị thường vụ, cuối cùng đã thông qua chuyện này. Nếu thật sự ký bản hợp đồng này với những người nước ngoài, vậy thì lợi ích của thị xã Đông Giang chúng tôi, thậm chí là cả tỉnh Bạch Vân sẽ giống như chắp tay dâng cho những người ngoại quốc đó.

Liễu Kình Vũ nói xong, cả phòng hội nghị đều chìm trong im lặng.

Các Ủy viên đang ngồi trong phòng hội nghị đều không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại tố cáo Tôn Ngọc Long ngay trước mặt y, tố cáo một cách sâu sắc, tố cáo triệt để, một chút nể mặt cũng không có.

Mọi người đều cho rằng hành động của Liễu Kình Vũ thật điên rồ.

Phải biết rằng, Tôn Ngọc Long là nhân vật số một của thị xã Đông Giang, Liễu Kình Vũ lại đem y ra tố cáo. Điều này thật là không thể ngờ, căn bản là không để ý đến quy tắc chốn quan trường. Hành động này thuộc loại vượt cấp báo cáo lên cấp trên. Hành vi của hắn là điều tối kỵ trong quan trường.

Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, đầu dây phía Hàn Nho Siêu im lặng một lát rồi nói:

– Liễu Kình Vũ, anh để điện thoại ở chế độ loa ngoài đi, tôi muốn nói mấy câu với các Ủy viên Thị ủy thị xã Đông Giang.

Liễu Kình Vũ gật đầu, lập tức chuyển điện thoại thành chế độ loa ngoài.

Hàn Nho Siêu nói:

– Đồng chí Tôn Ngọc Long, các vị Ủy viên thường trực Thị ủy thị xã Đông Giang, những lời vừa nãy của Liễu Kình Vũ tôi đã nghe thấy hết rồi. Như vậy đi, tôi quyết định ba việc. Thứ nhất, Thị xã Đông Giang lập tức dừng tất cả các công việc liên quan đến đất đai của thị trấn Phủ Viễn, cũng như của thị xã Đông Giang, tất cả đều phải để sau khi báo cáo lên Thành ủy thành phố Liêu Nguyên, sau khi báo cáo lên Tỉnh ủy phê chuẩn mới có thể tiến hành. Tôi sẽ lập tức báo cáo chuyện này với Tỉnh ủy.

Thứ hai, việc thị xã Đông Giang phát hiện tài nguyên metan hydrat, tôi tạm thời không có bất cứ bình luận gì, nhưng theo tin tức có được hiện nay, thị xã Đông Giang rất có khả năng tồn tại nguồn tài nguyên đó với trữ lượng rất lớn, vì vậy thị xã Đông Giang và các hạng mục liên quan đến đất đai đều phải tạm dừng, đợi sau khi chứng thực việc có hay không metan hydrat, Tỉnh ủy sẽ có chỉ thị cụ thể.


Thứ ba, đồng chí Tôn Ngọc Long cần phải chú ý hành vi của mình một chút. Anh nên rõ ràng một chút, anh là Bí thư Thị ủy thị xã Đông Giang, hết thảy những việc mà anh làm đều phải xuất phát từ lợi ích của thị xã Đông Giang, hành vi bán đứng lợi ích của quốc gia và lợi ích của nhân dân, Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều không thể tha thứ. Hy vọng anh có thể làm tốt.

Nói xong, Hàn Nho Siêu lập tức tắt máy. Đầu dây bên này, Tôn Ngọc Long và toàn bộ Ủy viên Thị ủy đều trợn tròn mắt, không ai ngờ rằng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh lại kêu dừng việc này, hơn nữa lại quả quyết, kiên định như thế, hơn nữa còn nói Tôn Ngọc Long qua điện thoại.

Rõ ràng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu cũng cho rằng thị xã Đông Giang có tài nguyên chất đốt. Mặc dù khi nói, ông ta không bộc lộ điều này, nhưng quyết định của ông ta đã thể hiện rõ. Tin tức này rất có thể là sự thật.

Lúc này, Chủ tịch UBND Đường Thiệu Cương đột nhiên nói:

– Bí thư Tôn, tôi cho rằng cuộc họp hôm nay coi như vô ích rồi, dù sao trước đây tôi cũng không biết chuyện tài nguyên metan hydrat này. Thái độ của tôi xây dựng trên cơ sở không có tài nguyên chất đốt đó. Nếu thật sự có chuyện này mà vẫn tiếp tục bản hợp đồng đó, thật sự là làm nhục đất nước!

Đương Thiệu Cương nói xong, quay lưng đi ra ngoài.

Theo sau, Phó bí thư Thị ủy Cảnh Lập Sinh, Trưởng ban tuyên giáo Từ Kiến Vũ lần lượt tỏ thái độ rằng cuộc họp hôm nay là vô ích, biểu quyết của mình cũng là dựa trên việc không biết về tài nguyên metan hydrat kia.

Sự việc đã rối đến mức này, Tôn Ngọc Long vô cùng buồn bực. Y không ngờ rằng, dưới sự phá rối của Liễu Kình Vũ, phương án gần như hoàn mỹ của mình lại thất bại hoàn toàn. Hơn nữa, việc tài nguyên metan hydrat ở thị xã Đông Giang sẽ rất có thể bị báo cáo lên Tỉnh ủy. Nếu thật sự như vậy, sợ rằng việc mình muốn đục nước béo cò sẽ khó khăn hơn gấp vạn lần.

Sau khi tan họp, Tôn Ngọc Long lập tức đến báo cáo sự việc với Lý Vạn Quân, sau đó là đến thương lượng với người bạn học cũ Ngô Lượng Khoan.

Ngô Lượng Khoan sau khi nghe Tôn Ngọc Long nói, nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng nở một nụ cười nham hiểm nói:

– Ngọc Long này, tôi nghĩ nên giao việc này cho những người nước ngoài đó, để họ tự đến đàm phán với Liễu Kình Vũ, có lẽ sẽ đạt được kết quả không ngờ tới. Bởi vì những người ngoại quốc đó, vì lợi ích lớn, việc gì cũng dám làm. Chúng ta phải dùng chiêu mượn dao giết người.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận