Đỉnh Cao Quyền Lực

Rời khỏi phòng Tăng Hồng Đào, trong lòng Liễu Kình Vũ thoải mái hơn nhiều, những ấm ức cũng theo đó mà biến mất. Hành trình sắp tới đến Thụy Nguyên có nhiều thứ khiêu chiến cũng khiến cho hắn cảm thấy một áp lực vô hình. 

Thật ra, Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, mặc dù vừa rồi Tăng Hồng Đào không có đem chuyện ở huyện Thuỵ Nguyên nói hết cho hắn biết, nhưng có một điểm hắn có thể khẳng định, những vấn đề huyện Thuỵ Nguyên phức tạp hơn thị xã Đông Giang rất nhiều. Dù sao vấn đề tồn tại của Đông Giang cũng chỉ đơn nhất, chủ yếu chỉ là vấn đề tập đoàn lợi ích tuỳ ý cướp đoạt, đoạt đi quyền lợi chính đáng của nhân dân và quốc gia. Vấn đề này cách giải quyết cũng khá đơn giản, chỉ cần tìm nguồn gốc chính phát sinh ra, tìm được điểm yếu, thì vấn đề sẽ được giải quyết triệt để. 

Nhưng Thuỵ Nguyên lại không như vậy. Bởi lấy nông nghiệp làm chủ, quan hệ lợi ích phức tạp nhiểu, hơn nữa đối thủ và kẻ địch ẩn nấp rất nhiều. Hơn nữa ở Đông Giang mình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chỉ cần trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật làm tốt công việc là được. Nhưng ở Thuỵ Nguyên, bản thân phải nắm toàn cục, lại vừa phải phát triển kinh tế, khó khăn này so với Đông Giang thì ác liệt hơn nhiều. 

Trên đường đi, Liễu Kình Vũ luôn luôn suy nghĩ làm sao để đối phó thế cục Thuỵ Nguyên, đồng thời cũng không ngừng thông qua internet để tìm các loại tư liệu, để thâm nhập tìm hiểu nhiều hơn về Thuỵ Nguyên. 

Tuần kế tiếp, Liễu Kình Vũ tuy là đang trong thời gian nghỉ ngơi, nhưng lại luôn trong trạng thái bận rộn. Bởi vì trước mắt hắn phải quay về thành phố Yến Kinh, ở lại cùng ba mẹ và ông bà khoảng một ngày rưỡi. Trong ba ngày này, điện thoại của hắn không ngừng reo lên. Bạn bè biết tin hắn trở về Yến Kinh, mọi người đều gọi điện hẹn hắn đi uống rượu gặp mặt, nhưng hắn từ chối tất cả, bởi vì đã lâu lắm rồi, từ khi bước vào quan trường, đã rất lâu không ở bên ba mẹ và ông bà, làm trọn chữ hiếu, cho nên rất khó có cơ hội như lần này, hắn nhất định phải làm việc mà người con, người cháu phải làm, giữ trọn chữ hiếu. 

Cho đến ba ngày sau, Liễu Kình Vũ mới chính thức bắt đầu trạng thái cuộc sống của bản thân. 

Ngày thứ tư sau khi trở về thành phố Yến Kim, Liễu Kình Vũ và tiểu ma nữ Hàn Hương Di, Tiểu bàn tử Lưu Hằng, Hắc Tiểu Nhị, Hoàng Đức Quảng, Lục Chiêu, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân, những anh em tốt hẹn nhau tại tiệm ăn đồ nướng ở Thập Sát Hải, ngồi ở một vị trí gần cửa sổ. Liễu Kình Vũ ngồi vào vị trí sát cửa sổ nhất. 

Mấy người yêu cầu một bàn thịt nướng to, vừa uống bia, vừa nướng thịt, vừa nói chuyện, vô cùng thích thú. 

Trong bữa tiệc, Lưu Hằng nói:

– Lão đại, nghe nói vài ngày nữa là anh phải thay đổi công việc làm Bí thư tại một Huyện, rốt cuộc đó là Huyện nào? 

Liễu Kình Vũ nói:


– Là huyện Thuỵ Nguyên thành phố Nam Hoa, nhưng vẫn là thuộc tỉnh Bạch Vân. 

Tiểu bàn tử Lưu Hằng nghe đến tên huyện Thuỵ Nguyên, lập tức mở to mắt nói:

– Lão đại, anh thật sự đến huyện Thụy Nguyên thành phố Nam Hoa ư? 

Nhìn thấy vẻ mặt khoa trương của tên mập, Liễu Kình Vũ cũng khá sững sờ, nói:

– Không sai được, chẳng lẽ địa điểm làm việc mà tôi cũng nhớ nhầm sao? 

Vẻ mặt Tiểu bàn tử càng thêm khôi hài, gã nhìn Liễu Kình Vũ nói:

– Lão đại, anh còn nhớ lần trước anh trở về hẹn gặp mặt Mộ Dung Thiện Tuyết, gặp phải Đàm Kiệt, cái tên đã đập phá xe anh không? 

Trí nhớ của Liễu Kình Vũ vẫn tương đối tốt, Lưu Tiểu Bàn một nhắc nhở như vậy hắn lập tức nghĩ ra, có chút kinh ngạc nói:

– Tên của anh ta thì tôi không nhớ, nhưng con người anh ta thì không thể quên, tên nhãi đó rất kiêu ngạo đấy. 

Các cơ trên mặt Lưu Tiểu Bàn co lại, giống như đang đè nén ý cười bên trong, nói:

– Lão đại, anh nhớ là tốt. Em nói với anh, tên Đàm Kiệt này hiện nay đang ở huyện Thuỵ Nguyên kiếm không ít tiền đấy. Nghe nói thành phố Nam Hoa là thành phố nông nghiệp, mà huyện Thuỵ Nguyên lại là huyện nông nghiệp lớn, đất đai rất nhiều. Tên nhãi này mấy năm trước tại đây đã mở một công ty kinh doanh nông nghiệp, nghe nói lợi nhuận khổng lồ. Hiện nay tập đoàn chúng ta cũng đang làm về hạng mục nông nghiệp, em đã quyết định tạm thời chuyển Tổng bộ đến huyện Thuỵ Nguyên rồi. 


Liễu Kình Vũ lần này thật sự có chút ngây ngẩn cả người:

– Cậu nói tên nhãi Đàm Kiệt có công ty tại huyện Thuỵ Nguyên? 

Lưu Tiểu Bàn dùng sức gật đầu:

– Cực kỳ chính xác, không thể là giả được. Lão đại, lần này anh có thể thu thập tên nhãi ấy rồi. 

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Những mâu thuẫn trước đây đã qua rồi, chỉ cần anh ta tuân thủ pháp luật kinh doanh, thì tôi không cần đụng đến anh ta. 

Lưu Tiểu Bàn nói:

– Tuân theo luật pháp kinh doanh? Lão đại, anh có vẻ đề cao hắn rồi. Tên nhãi này mà tuân theo luật pháp thì e rằng trên đời không có ai vi phạm luật kinh doanh đâu. Em nói với anh, theo em được biết, huyện Thuỵ Nguyên là một huyện sản xuất hạt giống lớn, chiếm hơn một phần tư tổng lượng hạt giống tỉnh Bạch Vân, tổng kim ngạch chừng ba, bốn trăm triệu. Nếu tên nhãi này tuân thủ pháp luật, em cũng không cần đi Thuỵ Nguyên làm gì. Nhưng theo tin bí mật em biết được, tên nhãi này tại Thuỵ Nguyên của anh đang kinh doanh trái phép hạt giống đổi gen mà không có bất cứ văn kiện thông qua nào, dính đến cả ngô biến đổi gen, lúa biến đổi gen và nhiều loại hạt giống thực phẩm khác. 

Lão đại, anh không phải luôn nói với chúng em, làm nông nghiệp như em phải có lương tâm, lương tri, nhất quyết không được dính đến biến đổi gen, nhất là biến đổi gen hạt giống. Câu nói này em khắc sâu trong lòng, hơn nữa gần đây em có nghiên cứu nhiều tư liệu, đối với việc biến đổi gen cũng có hiểu rõ đôi chút. Cho nên, từ hai tháng trước đây em đã có quyết tâm đến Thuỵ Nguyên phá rối tên Đàm Kiệt ấy. Em phải dùng thủ đoạn thương nghiệp để loại bỏ hạt giống biến đổi gen ra khỏi thị trường, cũng xem như đã có chút cống hiến cho nhân dân Thuỵ Nguyên. 

Nghe được lời nói này của Lưu Tiểu Bàn, Liễu Kình Vũ rất kinh ngạc. Hắn tuy đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu trên mạng nhưng hắn không hề biết tại Thuỵ Nguyên có tập đoàn sản xuất nông nghiệp của Đàm Kiệt, càng không biết Thuỵ Nguyên đang sản xuất hạt giống biến đổi gen. Bởi vì từ tư liệu hắn tìm kiếm ra, Thuỵ Nguyên từ trước đến nay vẫn hô khẩu hiệu là sản xuất ra hạt giống thuần. Nếu như lời Lưu Tiểu Bàn là thật thì công ty Đàm Kiệt một năm tổng kim ngạch giao dịch đến ba, bốn trăm triệu hạt giống biến đổi gen. Những hạt giống này phát tán ra sẽ có ảnh hưởng rất nghiêm trọng. 


Sắc mặt của Liễu Kình Vũ lập tức tối sầm lại. 

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên, Liễu Kình Vũ cầm lấy di động xem, không ngờ là điện thoại của Lưu Tiểu Phi. 

Liễu Kình Vũ lập tức nhận, miễn cưỡng đưa ra khuôn mặt tươi cười nói:

– Lưu Tiểu Phi, anh gần đây bận rộn nhiều việc nha, cũng không biết gọi điện thoại tâm sự với anh em nữa à. 

Đầu bên kia của điện thoại, âm thanh Lưu Tiểu Phi sang sảng truyền ra:

– Liễu Kình Vũ, anh thôi đi. Anh còn trách tôi à, tôi tốt xấu gì cũng đã gọi cho anh hai lần rồi, anh cũng chỉ gọi cho tôi có một lần. Anh đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà. 

Sau khi nói xong, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi hai người cười phá lên. 

Hai người họ có khuôn mặt khá giống nhau, không khác gì là anh em song sinh, thêm vào đó lúc ấy tại Thương Sơn phối hợp khá ăn ý, cho nên cho dù Liễu Kình Vũ rời khỏi Thương Sơn đến Đông Giang, giữa hai người vẫn duy trì liên lạc. Cả hai đều thông cảm nhau, trân trọng tình bạn bè với nhau. 

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Lưu Tiểu Phi à, anh nhất định là vô sự không lên điện tam bảo đâu, có chuyện gì nói đi. 

Lưu Tiểu Phi nói:

– Liễu Kình Vũ, xem lời của anh đi, cứ làm như tôi có thế lực lắm. Tôi hôm nay gọi cho anh chủ yếu là có hai vấn đề, một là chúc mừng anh được điều đến huyện Thuỵ Nguyên thành phố Nam Hoa làm Bí thư Huyện ủy. Hai là tôi muốn nói với anh, tôi đã nhận chỉ định của công ty, đại diện cho công ty nông nghiệp thành phố Nam Bình chúng tôi, đến thành phố Nam Hoa nhận chức Giám đốc kinh doanh, mà Thuỵ Nguyên của anh lại là nơi chủ chốt của tôi khi nhận chức. Cho nên phải vội vàng đến ra mắt chủ quản địa phương, hy vọng sau này sẽ được sự chiếu cố của anh. 

Liễu Kình Vũ sau khi nghe được lời nói Lưu Tiểu Phi, lập tức cười ha hả. Đối với ý nghĩa cuộc gọi điện của Lưu Tiểu Phi, hắn đã hiểu rất rõ. Với năng lực của Lưu Tiểu Phi, làm sao cần đến sự chiếu cố của hắn chứ. Anh ta cũng chỉ là muốn nói cho hắn biết anh ta sẽ đến khai thác thị trường ở huyện Thuỵ Nguyên, không hơn. Hơn nữa anh ta còn có thể đầu tư cái gì đó ở huyện Thụy Nguyên. Đối với chính mình mà nói, đây thực sự là tin tức tốt. 


Theo chi tiết này, Liễu Kình Vũ đối với Lưu Tiểu Phi có thêm chút thiện cảm. Anh bạn này thật biết làm người, rõ ràng là muốn ra tay giúp đỡ bạn bè nhưng lại nói theo kiểu là đang cần bạn bè giúp đỡ. 

Liễu Kình Vũ lập tức cười nói:

– Tốt, tốt, tốt, Lưu Tiểu Phi à, anh yên tâm, sau này tôi sẽ quan tâm anh nhiều hơn. Nhưng anh nếu có muốn đầu tư thì nhớ chiếu cố Thuỵ Nguyên chúng tôi trước nhé. Vị quan mới nhậm chức như tôi, muốn làm ra thành tích cũng hơi khó. 

Lưu Tiểu Phi cũng mỉm cười, đối với việc hiểu ý nhanh chóng của Liễu Kình Vũ, anh ta rất hài lòng. 

Hai người nói chuyện một lúc rồi cúp điện thoại. 

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ nói với Lưu Tiểu Bàn:

– Lưu Hằng, lần này chúng ta đến Thuỵ Nguyên rất nhộn nhịp rồi, không chỉ tên Đàm Kiệt đến, cậu cũng đến, Lưu Tiểu Phi cũng đến đó. 

Lưu Hằng nói:

– Lưu Tiểu Phi? Em cũng có nghe qua tên này, hình như anh bạn này cũng có khả năng gây rắc rối, hơn nữa gan của anh ta cũng khá là lớn. Lần đó cùng anh ở quận Tân Hoa đã khiến cho Bí thư Quận ủy sứt đầu mẻ trán. 

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Đúng vậy đó, tên Lưu Tiểu Phi cũng là chuyên gia gây rắc rối đấy. Nhưng người này rất đáng để kết giao, làm người làm việc rất có đạo lý, đợi đến khi đến Thuỵ Nguyên tôi sẽ giới thiệu hai người gặp mặt. Làm bạn với người như vậy rất là vui vẻ. 

Lưu Tiểu Bàn và đám người Hoàng Đức Quảng, Hắc Tiểu Nhị tất cả đều gật gật đầu. Đối với việc nhìn người của Liễu kình Vũ bọn họ rất khâm phục. Một thương nhân có thể đạt được sự đánh giá cao của hắn như vậy, bọn họ đều muốn gặp người này để mở mang kiến thức.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận