Liễu Kình Vũ đang trầm mặc quan sát. Trên mặt hắn hiện rõ sự bình tĩnh. Dường như hắn chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào bởi rất nhiều cán bộ đã rời khỏi hội nghị.
Ngụy Hoành Lâm cũng đang trầm tư tính kế. Y vừa phẫn nộ, vừa buồn bực. Y cũng chẳng thể không tính cách rút khỏi chuyện này.
Các ủy viên thường trực khác đều im lặng. Dù sao đây cũng là cuộc đọ sức của hai nhân vật nhất nhì huyện ủy. Lúc này mà tham gia vào thì nguy hiểm quá. Ngay cả người phe Ngụy Hoành Lâm giờ cũng không dám xen vào. Dù sao Liễu Kình Vũ cũng là nhân vật số một của huyện ủy, mà lần ra tay này của Liễu Kình Vũ cho thấy con người này vô cùng lợi hại. Tạm thời cứ tránh đi là hơn, không ngộ nhỡ Liễu Kình Vũ không vui, hắn tìm đến đơn vị của người phe mình đi một vòng, tìm tật xấu, kể cả sau đó chẳng có chuyện gì to tát, nhưng cũng chẳng có gì hay ho.
Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút. Liễu Kình Vũ chờ đợi không chút hoang mang.
Im lặng đến ba phút, Ngụy Hoàng Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên và nói:
– Bí thư Liễu, giờ chúng ta cũng đã họp được một lúc rồi. Có vài đồng chí sức khỏe không được tốt lắm, ngồi lâu có lẽ không chịu được. Tôi nghĩ chúng ta nên nghỉ giải lao một chút, để mọi người thư giãn một lát, 15 phút nữa sẽ tiếp tục.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Được, vậy chúng ta sẽ nghỉ giải lao 15 phút. Hội nghị giải tán. Mọi người đừng đi xa quá, 15 phút sau hội nghị sẽ tiếp tục.
Nói xong, Liễu Kình vũ đi ra ngoài phòng hội nghị.
Ngụy Hoành Lâm cũng đứng dậy, bước sau Liễu Kình Vũ ra ngoài.
Những người khác tạm thời không có động tĩnh gì cả. Họ đều đã nhìn ra Ngụy Hoành Lâm dường như muốn nói chuyện với Liễu Kình Vũ. Vì vậy mọi người đều tạm thời ngồi đợi tại chỗ.
Ra khỏi phòng hội nghị, Ngụy Hoàng Lâm nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, chúng ta nói chuyện một lát đi.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu. Hắn đi cùng Ngụy Hoành Lâm đến một phòng hội nghị nhỏ ngay bên cạnh đó.
Sau khi đóng cửa phòng hội nghị, Liễu Kình Vũ lấy ra một điếu thuốc rồi hút một hơi dài, rồi nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói. Hắn thản nhiên ngồi xuống ghế, bắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngụy Hoành Lâm ngồi đối diện Liễu Kình Vũ, y cũng lấy ra một điếu thuốc, vừa hút vừa nhìn Liễu Kình Vũ. Sau khi nhìn bộ dạng ấy của Liễu Kình Vũ, y giận tới mức thiếu chút nữa là đập bàn.
Phải biết một điều rằng, Ngụy Hoành Lâm này tại huyện Thụy Nguyên trước giờ một tay che trời. Bí thư huyện ủy tiền nhiệm Cao Chấn có thế như vậy mà trước mặt y cũng không dám khoa trương làm càn. Vậy mà bí thư trẻ tuổi Liễu Kình Vũ lại dám ngồi vắt chéo chân trước mặt y. Thật là quá quắt.
Khó chịu thì khó chịu, Ngụy Hoành Lâm vẫn chẳng biểu lộ gì ra mặt, vì y gặp riêng Liễu Kình Vũ là để giải quyết vấn đề, chứ không phải để gây thêm mâu thuẫn. Làm quan đến vị trí như y đã nắm bắt được khá tốt cái nhìn về đại cục, biết lúc nào nên làm gì, không nên làm gì.
Ngụy Hoành Lâm kìm nén bực bội trong lòng, y nhìn Liễu Kình Vũ mà cười nói:
– Bí thư Liễu, hôm nay Đỗ Hướng Kiệt thực là có chút việc, là tôi yêu cầu anh ta về các xã, thị trấn điều tra nghiên cứu. Mà đồng chí ấy làm việc lại cẩn thận quá, nên khi nói chuyện điện thoại có chút phân tâm. Anh xem chuyện này của đồng chí ấy chúng ta có nên tìm hiểu thêm một chút không.
Liễu Kình Vũ dùng sức hít một hơi dài, sau khi nhẹ nhàng nhả khói thuốc, hắn điềm đạm nói:
– Chủ tịch Ngụy này, hôm nay trong hội nghị, rất nhiều các đồng chí đã rời đi thật làm khó cho tôi quá. Tôi tuy không muốn mang chuyện này ra để báo cáo với lãnh đạo cấp trên, nhưng bọn họ lại coi thường quy định trong điều lệ chế độ, không chỉ là một người cố ý đến muộn, mà là đập bàn bỏ đi. Hành động ấy của họ là một sự khiêu khích với uy quyền của lãnh đạo huyện ủy chúng ta. Đó là một sự phản kháng và miệt thị không lời đối với những quy chế điều lệ của chúng ta. Tôi nghĩ cần thiết phải cho họ một bài học, nếu không sau này uy tín của huyện ủy chúng ta e rằng chẳng còn nữa. Không có quy củ thì sao ổn định được.
Khi nói chuyện, Liễu Kình Vũ gõ nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, thản nhiên nhìn Ngụy Hoành Lâm.
Liễu Kình Vũ như vậy hoàn toàn là hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Nhưng một kẻ cáo già như Ngụy Hoành Lâm sao mà không hiểu rõ ý của Liễu Kình Vũ. Liễu Kình Vũ như vậy là đã ám chỉ rõ cho y rằng, hắn xử lý vụ của Đỗ Hướng Kiệt như thế nào, quan trọng là ở việc xử lý những quan chức đã đập bàn rời khỏi hội nghị như thế nào. Nếu kết quả xử lý chuyện này khiến hắn vừa lòng, có thể hắn sẽ nương tay với vụ của Đỗ Hướng Kiệt. Hai người có thể nói chuyện, nếu không, cứ theo phép công mà làm.
Ngụy Hoành Lâm thiếu chút nữa là chửi thầm trong bụng: “Chết tiệt. Tên Liễu Kình Vũ này mới ít tuổi mà suy nghĩ không nông cạn chút nào, không ngờ còn dám chơi với ông đây. Tên tiểu tử nhà mày mới được vài năm trên quan trường, lại dám có cái kế lõi đời đến thế.”
Nhưng Ngụy Hoành Lâm không thể không tiếp tục:
– Bí thư Liễu này, những đồng chí rời cuộc họp hôm nay đúng là có chút không ổn. Nhưng tôi thấy chẳng qua vì họ quá nóng vội. Dù sao trước khi anh đến, họ đã hình thành thói quen khi chúng tôi họp rồi. Hơn nữa họ đến muộn chẳng qua cũng vì quá tận tâm tận lực với công việc của mình. Xuất phát điểm của họ đều tốt cả. Tôi nghĩ chuyện này ta cứ phê bình trực tiếp là được. Anh thấy sao?
Liễu Kình Vũ lại hít một hơi dài, không nói gì, chỉ hơi nhíu mày. Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra những tiếng lốc cốc.
Ngụy Hoành Lâm nhìn vậy thực chỉ muốn cho Liễu Kình Vũ vài cái bạt tai thật đau. “Tên tiểu tử này, mày cũng ghê gớm đấy. Phê bình miệng còn không được à? Đó đều là người của tao, tất cả rời hội nghị cũng là theo ý của tao. Bọn họ thi hành chỉ thị của tao mà lại bị xử lý nghiêm khắc, mặt mũi Ngụy Hoành Lâm tao còn biết giấu vào đâu nữa? Sau này làm sao mà dẫn dắt đội ngũ?”
Trên mặt Ngụy Hoành Lâm đã lộ ra thêm chút tức giận. Ánh mắt y cũng dần trở nên sắc lạnh, y nhìn Liễu Kình Vũ mà nói:
– Vậy chuyện này bí thư Liễu thấy xử lý thế nào thì thích hợp?
Ngụy Hoành Lâm quyết định cứ thử xem điểm mấu chốt của Liễu Kình Vũ là ở đâu.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
– Trước khi diễn ra hội nghị, tôi đã năm lần bảy lượt nhắc nhở mọi người không được đến muộn. Vậy mà tới giờ này vẫn có người chưa đến. Lại còn có bao nhiêu người làm loạn trọng hội nghị như thế nữa. Đây là hành vi vi phạm quy định vô cùng nghiêm trọng, vô tổ chức vô kỷ luật. Hành vi này cần phải xử lý thật nghiêm. Tôi cho rằng ít nhất cũng phải phê bình công khai toàn huyện. Đối với những đồng chí đã đập bàn rời khỏi hội nghị, cần phải lập biên bản.
Sau khi Liễu Kình Vũ đưa ra những điều kiện của mình, Ngụy Hoành Lâm trợn tròn mắt. “Đùa kiểu gì vậy? Phê bình công khai trên toàn huyện, lập biên bản? Nếu thật phải xử lý như vậy, mặt mũi mình còn để ở đâu nữa? Không được, tuyệt đối không được.”
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm trở nên trầm mặc, rít từng hơi thuốc, ngẫm nghĩ giờ phút này Liễu Kình Vũ rốt cuộc đang nghĩ gì, và bản thân mình có cách nào để tìm được tiếng nói chung với Liễu Kình Vũ hay không.
Là người trong chốn quan trường, không chỉ cần có năng lực phát hiện và khơi mào vấn đề. Cần hơn nữa là năng lực ứng biến tùy thời cơ để phân tích và giải quyết vấn đề.
Ngụy Hoành Lâm trầm ngâm, Liễu Kình Vũ cũng trầm ngâm.
Trong gian phòng, khói thuốc lá mịt mù.
Một lát sau, Ngụy Hoành Lâm ngẩng đầu nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, tôi nghĩ chúng ta mỗi người nên lùi một bước, anh thấy sao?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Cả những người đi muộn và đập bàn rời hội nghị đều phê bình miệng trực tiếp, mỗi người viết một bản kiểm điểm. Văn kiện do hội nghị huyện ủy thông qua, yêu cầu tất cả những lần hội nghị sau mọi người đều không được phép đến muộn. Nếu đến muộn sẽ căn cứ theo phương án anh đã đề cập trong hội nghị để xử lý.
Nghe những điều kiện Ngụy Hoành Lâm đưa ra, Liễu Kình Vũ hơi trầm ngâm một chút, để lộ ra vẻ mặt gượng gạo mà gật đầu:
– Thôi được, nếu chủ tịch huyện Ngụy đã nói vậy, tôi đành nể mặt ông. Nhưng ngoài những điều kiện ông vừa nói, phải thêm một điều kiện nữa. Đỗ Hướng Kiệt không thể tiếp tục ở lại Phòng thông tin nữa. Nếu không, công việc của trung tâm thông tin sẽ phí hoài hết. Ông nên biết rằng, hiện nay trang web của huyện chúng ta luôn ở trong trạng thái tê liệt.
Ngoài ra, phải nói thêm với ông một phát hiện khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Trong phòng làm việc của rất nhiều lãnh đạo cũng như cán bộ nhân viên huyện ta, tình trạng sử dụng lẫn mạng nội bộ và mạng ngoài rất nghiêm trọng. Hơn nữa mạng nội bộ cũng có rất nhiều vấn đề. Vì thế cán bộ nhân viên của chúng ta buộc phải dùng mạng ngoài để trao đổi thông tin đôi bên, điều này vi phạm nghiêm trọng quy chế sử dụng mạng thông tin trong các cơ quan chính phủ. Chuyện này tôi không nhắc tới trong hội nghị nhưng không có nghĩa là không có. Vì thế tôi cho rằng, huyện Thụy Nguyên chúng ta rất cần tìm một người thực sự hiểu công nghệ thông tin, lại có năng lực quản lý về đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm Phòng thông tin này. May thay tôi lại tốt nghiệp chuyên ngành máy tính, vì thế tôi sẽ trực tiếp phỏng vấn người sẽ đảm nhận vị trí chủ nhiệm Phòng thông tin.
Sau khi Liễu Kình Vũ nói những lời này, Ngụy Hoành Lâm lập tức cau mày. Y không ngờ Liễu Kình Vũ lại dám hất cẳng cậu em vợ mình ra khỏi Phòng thông tin. Vốn dĩ y thực sự không muốn đồng ý điều kiện của Liễu Kình Vũ, dù sao mỗi năm bên Phòng thông tin cũng có không ít dự án, cũng có thể kiếm ăn chút ít. Hơn nữa, bên đó mối quan hệ lợi ích cũng không cạnh tranh kịch liệt như ở những cơ quan khác trong huyện, mà với năng lực cậu em vợ của y, giữ vị trí trưởng quầy ở đó cũng được. Nhưng vấn đề mạng nội bộ và mạng ngoài mà Liễu Kình Vũ vừa nhắc tới khiến y căng thẳng tức thì.
Tuy Ngụy Hoành Lâm không hiểu về kỹ thuật, nhưng y hoàn toàn hiểu rõ quy định của nhà nước về mạng nội bộ, càng hiểu rõ hơn nữa một khi đã dây dưa đến vấn đề bảo mật thông tin quốc gia là sẽ lớn chuyện. Nếu y không đồng ý điều kiện này của Liễu Kình Vũ, e rằng một khi hắn đưa điều này vào văn kiện, lại thêm một loạt những vấn đề trước đó, sợ rằng cậu em mình làm không xong, đến nửa chức quan cũng chẳng còn. Chỉ là Liễu Kình Vũ có đề cập vị trí chủ nhiệm Phòng thông tin phải do hắn phỏng vấn, cũng có nghĩa hắn muốn nắm giữ vị trí này.
Hiểu ra những điều này, trong lòng Ngụy Hoành Lâm có chút tức giận. Tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này thừa nước đục thả câu. Y rốt cục có nên đồng ý với những điều kiện này của hắn hay không? Ở huyện Thụy Nguyên này Liễu Kình Vũ cơ bản cũng không có tay chân gì. Hắn định dùng vị trí chủ nhiệm Phòng thông tin này làm gì chứ?