Đỉnh Cao Quyền Lực

Trong đầu Ngụy Hoành Lâm đang cân nhắc thật nhanh chóng, tuy nhiên y cũng ngầm có quyết đoán, nhưng y chẳng hề vội vã ngả bài với Liễu Kình Vũ. Y muốn tiếp tục làm căng với Liễu Kình Vũ một phen ra trò, để hắn sau này phải kiêng kị với mình hơn.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Liễu Kình Vũ nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói:

– Sắp hết thời gian nghỉ rồi. Chủ tịch huyện Ngụy, chúng ta trở lại cuộc họp thôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ bước ra cửa.

Ngụy Hoành Lâm tức đến muốn nổ đom đóm mắt. Y không ngờ rằng bản thân y vốn muốn làm căng với Liễu Kình Vũ, vậy mà tên tiểu tử này lại dám đứng dậy bỏ đi. Điều này làm cho mọi kế hoạch của y trong chốc lát đổ xuống sông xuống bể hết cả. Ngụy Hoành Lâm chỉ có thể đứng dậy nói:

– Bí thư Liễu, tôi thấy ý kiến của anh cũng khá hợp lý. Vậy chúng ta cứ làm theo những gì vừa bàn đi.

Liễu Kình Vũ gật đầu, không nói gì nữa mà tiếp tục bước ra ngoài, trở về phòng hội nghị.

Hội nghị lại bắt đầu.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lướt qua mọi người, hắn trầm giọng:

– Được rồi, giờ hội nghị chính thức bắt đầu. Chúng ta sẽ tiếp tục với vấn đề khi nãy. Mọi người cho rằng đối với vấn đề của đồng chí Đỗ Hướng Kiệt và những cán bộ đập bàn rời khỏi hội nghị vừa rồi nên xử lý như thế nào?


Sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, cả hội trường lại lặng ngắt như tờ. Lúc này, hai vị lão đại lực lượng hùng hậu của huyện Thụy Nguyên đều không biểu lộ thái độ gì, vậy ai dám nói gì chứ. Nếu nói tốt còn không sao, còn nhỡ làm phật ý hai vị lão đại, những ngày tháng sau này e rằng sẽ khó sống.

Giờ phút này, Tôn Húc Dương cũng không sốt ruột phát biểu ý kiến vì những người bị xử lý đều không phải người của ông ta, cũng chẳng có quan hệ lợi ích gì với ông ta. Ông ta hoàn toàn chẳng cần phải biểu lộ ý kiến gì, cứ để Liễu Kình Vũ và Ngụy Hoành Lâm cấu xé nhau đi. Nhưng hai người ấy có cấu xé được nhau không lại là chuyện khác. Chỉ e rằng khi nãy hai người đó ra ngoài bàn bạc bí mật, và đã đạt được vài thỏa thuận.

Lúc này buồn bực nhất chính là Ngụy Hoành Lâm. Y tưởng rằng sau khi bắt đầu hội nghị lại, Liễu Kình Vũ sẽ trực tiếp nói ra ý kiến xử lý của y. Khi ấy y chỉ việc thuận gió đẩy thuyền, biểu thị đồng tình là được. Như vậy vừa có thể bảo vệ được cậu em vợ, vừa giữ được thể diện cũng như bảo vệ được mấy người trong phe cánh của y. Chỉ có điều y không ngờ, Liễu Kình Vũ lại giảo hoạt đến thế, hắn lại dùng cách hỏi ngược lại để tiến hành hội nghị. Nếu giờ y muốn ra mặt bày tỏ thái độ, ngộ nhỡ có kẻ nào không biết trên dưới bày tỏ quan điểm, lúc ấy chưa chắc đã có thể thu xếp một cách tốt đẹp. Đặc biệt là lão hồ ly Tôn Húc Dương, ông ta chắc chắn là kẻ dám làm chuyện động trời ấy. Trong bụng ông ta thiếu gì những ý đồ xấu xa.

Do dự một hồi, Ngụy Hoành Lâm chỉ có thể kiên trì nói:

– Bí thư Liễu, tôi xin phát biểu chút suy nghĩ của mình. Tôi cho rằng trong chuyện này đồng chí Đỗ Hướng Kiệt làm vậy là hoàn toàn không đúng. Hơn nữa xét về thành tích ở vị trí Chủ nhiệm phòng thông tin, đồng chí ấy đã không còn phù hợp tiếp tục duy trì nữa. Tôi nghĩ chúng ta nên trực tiếp điều đồng chí ấy đến làm Phó phòng cán bộ lão thành.

Lời đầu tiên của Ngụy Hoành Lâm vừa nói xong, tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn. Phải biết rằng mọi người đều hiểu, Ngụy Hoành Lâm là kẻ không bao giờ chịu thiệt. Đối với cậu em vợ của mình, y lại càng bao bọc bảo vệ hơn, tuyệt đối không để bất kì ai động đến gã. Vậy mà y lại chủ động đưa ra đề nghị động này, chẳng lẽ vừa rồi Ngụy Hoành Lâm và Liễu Kình Vũ thật sự đã đạt được vài thỏa thuận.

Lúc này, Ngụy Hoành Lâm lại tiếp tục:

– Về phần những cán bộ đã đập bàn rời khỏi hội nghị, hành động của họ đã làm nhiễu loạn nghiêm trọng trật tự hội nghị thông thường của ủy ban huyện Thụy Nguyên chúng ta. Đây là hành vi rất không tốt. Tôi đề nghị phê bình trực tiếp với các đồng chí này, đồng thời, mỗi người phải nộp một bản kiểm điểm, kiểm điểm sâu sắc hành vi sai lầm của mình.

Đối với những biện pháp xử lý nghiêm khắc dành cho những cán bộ đến muộn mà Bí thư Liễu vừa đề ra, tôi hoàn toàn đồng ý. Bất kì ai đến muộn một lần hội nghị, cần phê bình thông báo toàn huyện. Đi muộn lần thứ hai sẽ bị xử lý cảnh cáo nghiêm khắc. Đi muộn lần thứ ba, cán bộ chủ quản trong huyện ủy sẽ trực tiếp bãi miễn chức vụ, nếu cần giáng chức thì giáng chức, cần loại bỏ thì loại bỏ, tuyệt đối không nương tay.


Sau khi Ngụy Hoành Lâm nói xong, y ngửa người tựa ra ghế. Hai mắt nhìn lên trần nhà, lòng khó chịu vô cùng.

Ngụy Hoành Lâm nói xong, tất cả hội trường đều kinh ngạc.

Điều này thật nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Đường đường là Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm thế lực hùng hậu ở huyện Thụy Nguyên, vậy mà lại chịu thua một Bí thư huyện vừa nhậm chức Liễu Kình Vũ. Tên Liễu Kình Vũ này thật lắm thủ đoạn. Cả hội trường rất nhiều người đều có chung một ý nghĩ như vậy.

Nhưng Tôn Húc Dương lại cười nhạt trước cách nghĩ của mấy người này: “Lão già Ngụy Hoành Lâm này cũng quyết đoán đấy. Để bảo vệ cậu em vợ và người trong bè đảng của mình, hành động của y nhìn thì có vẻ là thua Liễu Kình Vũ và muốn thỏa hiệp, nhưng thực tế, đó mới là hành động cao minh. Qua hành động vờ yếu thế lần này, tuy Ngụy Hoành Lâm có mất mặt, nhưng lại bảo vệ được em vợ và người trong phe của y, cho bọn chúng thấy được sự bảo vệ y dành cho chúng. Trong hoàn cảnh cục diện huyện Thụy Nguyên tạm thời không rõ ràng, hành động này của Ngụy Hoành Lâm đã ổn định được liên minh lợi ích của y, để bọn thủ hạ yên tâm kiên quyết bán mạng cho y.

Thủ đoạn hay, đúng là cao minh. Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ. Tuy anh tạm thời thắng được một ván, nhưng thực tế, nhìn về lâu dài, anh lại thua một ván rồi. E rằng những ngày tháng sau này của anh tại huyện Thụy Nguyên này sẽ khó sống lắm đây.”

Có ý kiến của Ngụy Hoành Lâm, những kẻ trong bè nhóm Ngụy Hoành Lâm cũng tự nhiên sôi nổi đồng tình với ý kiến của y. Tôn Húc Dương cũng không ngần ngại thuận gió đẩy thuyền mà đồng tình. Cuối cùng, Liễu Kình Vũ quyết định chuyện này sẽ tiến hành như vậy. Sau khi giải tán hội nghị, văn kiện do văn phòng huyện ủy soạn thảo lập tức trình lên cho Liễu Kình Vũ và các lãnh đạo có liên quan ký tên và chính thức ban ra.

Hội nghị triển khai đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp tuyên bố giải tán hội nghị.

Tuy nhiên, khi trở về văn phòng mình, Liễu Kình Vũ vẻ mặt đầy đăm chiêu, đứng bên cửa sổ trầm ngâm nhìn ra ngoài.

Qua lần hội nghị lần này, Liễu Kình Vũ đã nhìn thấu được rất nhiều điều của huyện Thụy Nguyên.


Thứ nhất, kết cấu của các thế lực tại huyện Thụy Nguyên tương đối phức tạp, mà đa số lại thuộc dạng bướng bỉnh không dễ bị thuần phục. Điều này có thể nhìn rõ khi rất nhiều người đã đập bàn mà rời khỏi hội nghị.

Thứ hai, hai người Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương có uy quyền rất lớn tại huyện Thụy Nguyên. Hơn nữa hai người hoàn toàn không phải loại đèn cạn dầu. Điều này có thể thấy rõ khi Tôn Húc Dương đập bàn gọi bè lũ của ông ta quay lại, có thể thấy ông ta là một kẻ thận trọng. Muốn tìm được điểm yếu của ông ta là vô cùng khó khăn. Ông ta chắc chắn thuộc loại người thâm hiểm giảo hoạt như Tào Tháo.

Tên Ngụy Hoành Lâm tuy nhìn bề ngoài có vẻ đại lượng phóng khoáng, thậm chí đôi lúc còn hơi lỗ mãng, nhưng lão già này thực lắm mưu nhiều kế còn ẩn giấu. Tuy hôm nay trên hội nghị, y có vẻ như đã thua hắn một phen, nhưng y thu lợi chẳng kém gì hắn. Hành động chịu mất mặt để được lòng người của y, Liễu Kình Vũ sao không nhìn ra chứ. Nhưng dù biết được những toan tính này của Ngụy Hoành Lâm, hắn cũng chỉ có thể làm theo kế hoạch của mình. Vì hắn vừa đến nhậm chức tại huyện Thụy Nguyên, buộc phải dùng ngọn lửa này để tạo nên uy danh của mình, để cho tất cả cán bộ lớn nhỏ tại huyện Thụy Nguyên này đều biết Bí thư mới nhậm chức này không phải là hạng yếu đuối. Tất cả những kẻ nào khua chiêng gõ trống muốn đối đầu với hắn, bọn chúng sẽ phải nhận lấy hậu quả, bất kể bọn chúng có Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc Dương hay bất kỳ ai khác làm chỗ dựa cũng không thoát.

Liễu Kình Vũ cũng đã nhận thức rõ ràng, trong hội nghị ngày hôm nay, hắn và Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc Dương đều đã có được thành quả nhất định. Nhưng điều này cũng đã gieo mầm cho sự biến đổi bất ngờ của huyện Ngụy Lâm sau này. Ai cũng là kẻ thông minh, đều có thể nhận thấy đối phương không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Như vậy, thủ đoạn trong những cuộc đọ sức sau này sẽ càng thêm bí hiểm, ra tay càng thêm tàn độc, một khi đã xuất chiêu là sấm vang chớp giật.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi.

Liễu Kình Vũ bắt đầu ngẫm nghĩ phương châm làm việc của mình sau này tại huyện Thụy Nguyên.

Cục diện của huyện Thụy Nguyên hoàn toàn khác với thị xã Đông Giang mà hắn đã làm việc trước đây. Tại thị xã Đông Giang, chỉ có mình Tôn Ngọc Long độc chiếm, hơn nữa bản thân cũng giữ chức Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật nên những việc hắn có thể làm cũng có hạn. Nhưng giờ ở huyện Thụy Nguyên, hắn là nhân vật số một, nhưng đổi lại, đối thủ giờ đây của hắn cũng giảo hoạt gấp nhiều lần Tôn Ngọc Long, lại không chỉ có một đối thủ mà là hai, thậm chí còn nhiều hơn. Đặc biệt là chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, vốn là Bí thư cũ của huyện Thụy Nguyên, sức ảnh hưởng của ông ta với huyện Thụy Nguyên là không thể coi thường. Mà bí thư Cao Chấn sau khi tự nhận lỗi mà từ chức, tuy giờ chỉ hưởng an nhàn tại nhà, nhưng y vẫn còn ở huyện Thụy Nguyên, bản thân Liễu Kình Vũ vẫn chẳng thể bì được với sức ảnh hưởng của y với huyện Thụy Nguyên.

Có thể nói, giờ ở huyện Thụy Nguyên, hắn đang ở trong thế bị bao vây bốn phía, mà bản thân hắn chỉ là một vị tướng không có quân mà thôi. Tuy nhiên, trên vai hắn đang gánh vác trọng trách mà lãnh đạo tỉnh ủy giao phó, gánh vác sứ mệnh to lớn đưa người dân huyện Thụy Nguyên đến với cuộc sống khang trang giàu có. Đây là điều một Bí thư huyện ủy như hắn cần phải làm.

Nhưng trong tình hình chính lệnh không thông, làm sao hắn mới có thể phát triển được kinh tế.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua. Gạt tàn của Liễu Kình Vũ đã chất đầy tàn thuốc.


Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đổ chuông.

Hắn nhấc máy.

Đầu dây bên kia là Trịnh Bác Phương.

– Bí thư Liễu, công việc bên huyện Thụy Nguyên thuận lợi chứ?

Liễu Kình Vũ gượng cười nói:

– Anh nghĩ sao?

Trịnh Bác Phương cười nói:

– Tôi đoán chắc là không thuận lợi lắm. Nếu chuyện bên huyện Thụy Nguyên có thể giải quyết dễ dàng, Tỉnh ủy chắc đã chẳng giáng chức anh xuống như vậy. Tôi có nhờ một người bạn thu thập thông tin về tình hình huyện Thụy Nguyên, thông tin cụ thể tôi đã gửi vào email cho anh rồi. Tôi cũng có chút kiến nghị muốn nói anh nghe, hi vọng có thể giúp được anh phần nào.

Nghe được những lời này của Trịnh Bác Phương, trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy ấm áp hơn.

Tạm thời chưa cần biết Trịnh Bác Phương có thể cho hắn nhiều thông tin đến đâu, ý kiến của anh ta có hữu dụng hay không, nhưng chỉ cần có tâm ý này của Trịnh Bác Phương cũng đủ khiến Liễu Kình Vũ cảm động. Hơn nữa Liễu Kình Vũ còn tương đối coi trọng Trịnh Bác Phương, vì tư duy của con người này khá tân tiến, hơn nữa lại có khía cạnh tư duy độc lập, thường có thể lập tức tìm ra ngọn nguồn vấn đề. Liễu Kình Vũ cười nói:

– Được thôi. Lão Trịnh này, tôi cũng đang định gọi điện thoại cho anh để hỏi ý kiến đây. Anh nói xem sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận