Đỉnh Cao Quyền Lực

Trịnh Bác Phương chẳng hề tỏ ra khách sáo với Liễu Kình Vũ, anh ta trực tiếp bày tỏ cách nghĩ của mình.

– Bí thư Liễu, tôi nghe nói cục diện huyện Thụy Nguyên rất phức tạp, bè phái cũng nhiều, quan hệ lợi ích cũng lằng nhằng rắc rối, còn rắc rối hơn cả bên thị xã Đông Giang này nữa. Đặc biệt là bên huyện Thụy Nguyên kinh tế mãi không phát triển được. Mà lãnh đạo tỉnh cử anh qua huyện Thụy Nguyên mục đích cuối cùng cũng là phát triển kinh tế.

Theo phân tích của tôi, nếu lãnh đạo địa phương hoan nghênh anh, nhất định sẽ tạo cho anh một môi trường tương đối tốt để anh có thể phát huy sức mạnh phát triển kinh tế. Như vậy cũng là một dạng một mũi tên trúng nhiều đích, anh đạt được thành tích, lãnh đạo cũng thơm lây, mà người dân cũng thực sự được bước đến con đường đi lên làm giàu.

Nhưng nếu lãnh đạo bên đó không thích anh, vậy nhất định sẽ tạo cho anh vô số trở ngại, để anh chẳng thể nào giở được món nghề nào ở huyện Thụy Nguyên cả. Để che giấu mục đích thực sự của mình, đối phương chắc chắn sẽ đưa ra cho anh yêu cầu của chúng. Ví dụ như nói anh nhất định phải nghĩ cách thu hút đầu tư, như vậy chúng vừa có thể đối phó với lãnh đạo tỉnh ủy, lại có thể khiến anh vướng vào công việc bận rộn mà chẳng thể làm công việc thực sự. Còn nếu anh thực sự thu hút đầu tư thành công, cuối cùng cũng chưa chắc đã có thể đảm bảo nhà đầu tư có thể thực sự thu được sự phát triển. Bởi lẽ với tình hình trước mắt của huyện Thụy Nguyên, e rằng nhà đầu tư vừa đến đã bị đủ loại giấy tờ chứng từ dọa chạy luôn rồi.

Nghe Trịnh Bác Phương nói đến đây, Liễu Kình Vũ gật đầu. Những lời này của Trịnh Bác Phương nói đều rất có lý, đặc biệt là những phân tích của anh ta về vấn đề thu hút đầu tư. Cứ như Trịnh Bác Phương tự mình mắt thấy tai nghe vậy. Từ điều này cho thấy, Trịnh Bác Phương thực sự rất có con mắt nhìn xa trông rộng.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Lão Trịnh, vậy giờ anh nghĩ tôi phải triển khai công việc ở huyện Ngụy Lâm như thế nào đây?


Trịnh Bác Phương nghe giọng điệu Liễu Kình Vũ liền cười:

– Tôi nghĩ bí thư Liễu hẳn đã có kế hoạch cả rồi chứ. Nếu tôi là anh, tôi chắc chắn sẽ chỉnh đốn lại tình hình quan trường huyện Thụy Nguyên trước tiên. Tôi đã từng tìm hiểu qua rất nhiều ví dụ điển hình về các quan viên thành công. Tôi phát hiện những quan chức thực sự thành công đều giỏi về chỉnh đốn chính trị và am hiểu kinh tế. Mà nếu muốn phát triển một địa phương, điều quan trọng nhất là những cán bộ có thể thực sự làm việc có được đặt tại vị trí thích hợp hay không.

Mà đối với một địa phương bệnh tật đã ngấm vào xương tủy, vấn đề cốt lõi nhất chính là quan chức địa phương. Bởi lẽ địa phương ấy có thể đến mức độ bệnh ngấm tận xương tủy, chủ yếu là do tư tưởng và năng lực của quan chức địa phương có vấn đề. Đặc biệt rất có khả năng vấn đề tham nhũng vô cùng nghiêm trọng. Dưới tình hình này, địa phương đó muốn phát triển thì nhất định phải chỉnh đốn chính trị trước. Điều này được thể hiện một cách vô cùng rõ nét và chuẩn xác trong trường hợp Tể tướng Trương Cư Chính triều Minh và Tướng quốc Trần Đình Kính nhà Đại Thanh.

Nghe những kiến nghị này của Trịnh Bác Phương, Liễu Kình Vũ cười rất hài lòng. Những lời Trình Bác Phương vừa nói thực không khác nhiều những điều hắn đã nghĩ. Hắn cũng luôn kiên định rằng, huyện Thụy Nguyên muốn phát triển thì buộc phải tiến hành chỉnh đốn bộ mặt chính trị. Điều này có thể thấy được manh mối từ hội nghị hôm nay. Những cán bộ tại huyện Thụy Nguyên này gần như dành toàn bộ tâm sức vào chuyện tranh đấu phe phái hoặc tranh giành quyền lợi. Tuy nhiên, bọn họ lại chưa bao giờ suy nghĩ kỹ huyện Thụy Nguyên phải phát triển thế nào. Quan trọng nhất là, quan chức huyện Thụy Nguyên giờ vấn đang sử dụng cách tư duy phát triển thời Hoàng Lập Hải còn cai quản.

Tuy họ làm như vậy có thể đối phó với Hoàng Lập Hải, có thể nịnh nọt Hoàng Lập Hải, nhưng tư duy phát triển kinh tế thời Hoàng Lập Hải làm chủ quản đã khác một trời một vực so với xu hướng phát triển kinh tế trong xã hội ngày nay. Tuy sau đó tư duy huyện Thụy Nguyên cũng có chút thay đổi, đề ra chủ trương phải tập trung lực lượng phát triển công nghiệp, thu hút đầu tư nhưng năng lực của những quan chức này tại huyện Thụy Nguyên lại không đủ để cáng đáng việc thu hút đầu tư, lại càng chẳng thể thu hút được những dự án thực sự có tiềm năng phát triển. Vậy nên cho đến giờ huyện Thụy Lâm vẫn chẳng thể phát triển được.

– Lão Trịnh này, chúng ta đúng là chí lớn gặp nhau. Cũng như anh nói, nếu giờ không cải thiện cục diện chính trị tại huyện Thụy Nguyên, e rằng muốn phát triển kinh tế cũng vô cùng khó khăn.

Liễu Kình Vũ thở dài nói.


Trịnh Bác Phương gật đầu nói:

– Đúng vậy đấy. Chỉnh đốn quan trường bản chất chính là là chỉnh đốn quan chức, là đánh vào thói tham ô hủ bại, đề cao chính nghĩa. Nhưng Bí thư Liễu này, tôi nghĩ khi anh tiến hành chỉnh đốn chính trị tại huyện Thụy Nguyên phải chú ý một điều, không thể vì chỉnh đốn quan chức vì loại bỏ hết quan chức, mà phải thông qua chỉnh đốn quan chức, tìm ra những nhân vật thực sự có thể dùng được để tạo nên một đội ngũ phát triển trọng tâm, rồi thông qua đội ngũ này dẫn dắt chính nghĩa trong quan trường cả huyện Thụy Nguyên.

Còn một điều nữa anh cũng phải chú ý, đó là phải tiến hành dẫn dắt mặt tư tưởng cho cán bộ huyện Thụy Nguyên. Giờ đây lối tư duy của rất nhiều cán bộ huyện Thụy Nguyên e rằng đã xơ cứng cả rồi, phải để cho họ nhận thức một cách đầy đủ về xu hướng phát triển kinh tế mới ngày nay, phải cho họ học cẩn thận những văn kiện chỉ thị có liên quan của trung ướng về phát triển kinh tế. Trong những văn kiện đó đã có những phân tích vô cùng có tầm nhìn về phát triển kinh tế của từng địa phương. Nếu họ có thể tĩnh tâm để học hỏi, chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Lần này Liễu Kình Vũ gật đầu lia lịa, ý kiến này của Trịnh Bác Phương một lần nữa lại đánh vào gốc rễ vấn đề. Hiện nay cán bộ ở rất nhiều địa phương tuy luôn miệng nói phải học hỏi tinh thần chỉ thị trong văn kiện của trung ương, thâm chí có người còn viết cả chuyên đề về nhận thức tâm đắc sau khi học hỏi. Nhưng trên thực tế, họ lại chẳng hề hiểu rõ được tinh thần những văn kiện này một cách đầy đủ. Họ chỉ học cho có, chỉ học để ứng phó chứ không hề vì cần mà học, vì phát triển mà học. Vậy nên kết quả cuối cùng là học xong rồi, kết quả học tập được thể hiện bằng hình thức luận văn, luận văn thậm chí còn do người khác hoặc thư kí viết thay, sau đó quay về công việc, vốn làm sao thì giờ vẫn làm vậy.

Đây là căn bệnh chung của không ít cán bộ trong chốn quan trường. Những lời này của Trịnh Bác Phương có thể nói là nói trúng vào điểm mấu chốt.

Tiếp đó, Liễu Kình Vũ lại cùng Trịnh Bác Phương thảo luận một số vấn đề khác. Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục trầm ngâm. Thông qua cuộc nói chuyện lần này với Trịnh Bác Phương, Liễu Kình Vũ kiên quyết theo con đường tư duy của mình, trước hết sẽ chỉnh đốn lại cán bộ rồi sẽ phát triển kinh tế.

Tuy nhiên làm thế nào để chỉnh đốn cán bộ, Liễu Kình Vũ lại tỏ ra thận trọng.


Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, hai thế lực hiện tại ở huyện Thụy Nguyên hiện nay là Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương đều vô cùng mạnh, mà bản thân hắn thì chẳng có chút căn cơ gì. Nếu hắn tùy tiện nặng tay chỉnh đốn lại cán bộ, e rằng chẳng đến vài tháng hắn sẽ tự rơi vào nguy hiểm, thậm chí còn làm đảo lộn cục diện huyện Thụy Nguyên. Đây hoàn toàn không phải điều Liễu Kình Vũ mong muốn. Trước khi hắn nhận chức Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, Bí thư Tăng trên tỉnh ủy có đích thân nói với hắn rằng, hắn phải phát triển kinh tế trên cở sở cục diện huyện Thụy Nguyên ổn định. Đây có lẽ là một kiểu hạn chế những hành động có phần hung hãn trước đây.

Ở nhiều chỗ có thể làm hung hãn mạnh bạo một chút, nhưng có nơi nhất định phải tìm cách đi lên trong ổn định.

Vậy trong trường hợp này, chỉnh đốn cán bộ phải tiến hành chậm theo tuần tự, cũng phải có kỹ xảo.

Giờ ba bó đuốc của quan mới nhậm chức hắn đã đốt một bó, cũng coi như tạo lập uy thế thành công. Vậy rốt cuộc hắn nên đốt bó đuốc thứ hai như thế nào? Làm sao mới có thể chỉnh đốn quan chức lại vừa có thể duy trì sự ổn định của huyện Thụy Nguyên?

Liễu Kình Vũ bất giác lại cảm thấy đau đầu.

Cũng chính lúc ấy, mùi hôi thối bỗng sộc vào qua cửa sổ khiến Liễu Kình Vũ không khỏi nhướn mày, nhìn ra cửa sổ. Hắn lập tức nhìn thấy sông Thụy Nguyên cách tòa nhà ủy ban huyện Thụy Nguyên hơn 300m. Lúc ấy, nước sông Thụy Nguyên đen như mực, mặt sông đầy các vật trôi lờ đờ. Hai bờ sông, một bên sừng sững những chuồng heo chuồng gà san sát, đôi lúc lại vang lên tiếng thét the lương của lũ heo bị chọc tiết.

Liễu Kình Vũ về mặt cơ bản đã có thể đoán được mùi hôi thối khi nãy chắc hẳn là tới từ sông Thụy Nguyên bên kia.

Hắn bất giác nhớ lại những tư liệu về huyện Thụy Nguyên mà hắn đã đọc trên mạng. Huyện Thụy Nguyên nổi tiếng cũng nhờ sông Thụy Nguyên. Trước đây nước sông Thụy Nguyên trong vắt, đầy ắp cá tôm, hai bờ đất đai màu mỡ, sản vật phong phú.


Giờ nhìn lại dòng sông Thụy Nguyên, đâu còn vẻ trong vắt ngày xưa, dù có làm đục ngầu lên cũng chẳng được. Nơi này đích thực là một dòng sông chết. Nghĩ lại cảnh tượng dơ dáy bẩn thỉu hắn nhìn thấy ngày đầu tiên đến huyện Thụy Nguyên, Liễu Kình Vũ đột nhiên cảm thấy trong lòng vừa động.

Chỉnh đốn đội ngũ cán bộ là nhiệm vụ vô cùng to lớn và khó khăn, cũng là một vấn đề rất khó giải quyết. Điều này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích nhiều mặt, đặc biệt rất có khả năng sẽ động chạm đến lợi ích của các phe phái và tập đoàn lợi ích địa phương. Nếu cứ tùy tiện ra tay thì rủi ro chắc chắn sẽ rất lớn, nhất là nếu ra quân thất bại, bị đối phương chơi bẩn hoặc xúi giục nhân dân gây rắc rối cho hắn, e rằng khi ấy chưa chắc hắn đã có thể chống đỡ được. Lúc đó xử lý không tốt thì chẳng khác nào bôi gio trát trấu. Nếu đã như vậy, tốt nhất giờ hắn nên bắt đầu từ việc quan tâm đến môi trường sống – lợi ích thiết thân của người dân, trước hết phải tạo dựng cho nhân dân một môi trường sống thoải mái, dễ chịu. Như vậy, không cần biết sau này hắn có thành công trong chỉnh đốn cán bộ hay không, hắn ít nhất cũng có thể làm được chút gì đó cho nhân dân huyện Thụy Nguyên.

Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Kình Vũ bắt đầu có những suy tính.

Nghĩ vậy, Liễu Kình Vũ liền gọi điện cho Chánh văn phòng ủy ban huyện Tống Hiểu Quân, để anh ta thông báo với Trưởng phòng môi trường huyện, Trưởng phòng y tế huyện và Trưởng phòng quản lý đô thị đến phòng làm việc của hắn một chuyến.

Tống Hiểu Quân nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ thì vô cùng buồn bực. Sao đột nhiên Liễu Kình Vũ lại muốn nói chuyện với ba người này? Phải biết là Trưởng phòng bảo vệ môi trường Cao Quốc Cường, Trưởng phòng y tế Phương Hải Phong và Trưởng phòng quản lý đô thị Hồ Lập Giang đều là người của Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương. Liễu Kình Vũ chẳng lẽ lại muốn lôi kéo ba người này thành người của hắn.

Nhưng có buồn bực thế nào đi chăng nữa, anh ta vẫn phải thông báo đến ba người này theo ý của Liễu Kình Vũ.

Nhận được thông báo, ba người này cũng buồn bực không kém, không hiểu Liễu Kình Vũ tìm mình có chuyện gì. Nhưng họ vẫn phải lập tức đến văn phòng Liễu Kình Vũ theo yêu cầu của hắn.

Từ sau chuyện xảy ra trên hội nghị hôm nay, chẳng ai còn dám giở trò về mặt thời gian với Liễu Kình Vũ nữa.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận