Đỉnh Cao Quyền Lực

Lúc này, Thường Giang Vĩ và Dương Quang Huy sắp tức đến phát điên lên rồi. Họ không ngờ Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này đang bắt cóc phải tè rồi, người này cũng quá là âm tàn đấy chứ. Bắt bọn họ họ cho máy giải phóng mặt bằng tới dỡ chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, điều này cũng chẳng khác gì tháo đi bệ đỡ của Chủ tịch thành phố Hoàng, tát vào mặt Chủ tịch thành phố Hoàng. Người khác không biết, ở huyện Thụy Nguyên này họ đã lăn lộn nhiều năm như vậy sao có thể không biết tai mắt của Chủ tịch thành phố Hoàng ở huyện Thụy Nguyên nhiều như thế nào, uy tín cao thế nào, còn Liễu Kình Vũ đang phải đối mặt với nguy cơ chính trị thế nào. Đối đầu với Chủ tịch thành phố Hoàng, e rằng không phải chỉ đơn giản là mất chức.

Nghĩ tới đây, hai người quay lại nhìn nhau một cái, cả hai đều nhận ra sự kiên quyết từ mắt đối phương.

Liễu Kình Vũ đi rồi, người đến xem cảnh náo nhiệt ở hiện trường cũng đã tản đi rồi, lúc này Hoàng Bảo Trụ mới trở về căn phòng nhỏ của mình ở bên bờ sông Thụy Nguyên, dựa người trên ghế sô pha. Anh bạn này đang rất buồn bực, trước đây gã chỉ cần đứng ở bên ngoài nói đôi câu thì những người chấp pháp đó đã sợ chết khiếp rồi, nhưng hôm nay mình đã nói ra chú mình là Hoàng Lập Hải rồi mà tên Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này cũng không thèm nể mặt, còn nói ngày mai phải mạnh tay tháo dỡ trại heo của mình, nên làm thế nào cho tốt đây?

Thời gian trôi đi, mặt Hoàng Bảo Trụ cau lại, rầu rĩ.

Lúc này, vợ Hoàng Bảo Trụ là Lý Tú Cần thấy bộ dạng của Hoàng Bảo Trụ ngồi đó thở dài không khỏi lên tiếng:

– Anh thở dài thì có tác dụng gì? Mau gọi điện cho chú anh đi, bây giờ chỉ có ông ấy mới cứu được anh.

Hoàng Bảo Trụ nổi giận chửi:

– Mẹ nó, con đàn bà thối tha nhà cô. Cô không phải là không biết chú tôi chẳng để ý gì đến tôi. Việc làm ăn trong huyện có nhiều chỗ kiếm tiền như vậy mà cũng không cho tôi nhúng tay vào, trong thành phố có nhiều chỗ tốt như vậy cũng không chia cho tôi, bây giờ tôi gây chuyện tìm ông ấy, ông ấy có giúp không?

Lý Tú Cần nói:

– Anh không nói với ông ấy sao biết ông ấy có giúp anh hay không? Hơn nữa, bây giờ sự việc đã không phải là vấn đề ông ấy có giúp anh hay không nữa rồi. Bây giờ anh đã để lộ ông ấy là chú anh mà Liễu Kình Vũ vẫn mạnh tay tháo dỡ trại heo của nhà chúng ta, điều đó có nghĩa là Liễu Kình Vũ căn bản không xem chú anh ra gì rồi. Chẳng phải khi đó Liễu Kình Vũ đã nói rồi sao, đừng nói chú anh là Chủ tịch thành phố, dù là Bí thư tỉnh ủy cũng chẳng có tác dụng gì. Anh hãy nói câu này và thêm mắm thêm muối một chút cho chú anh biết, nghĩ cách để làm thế nào đẩy việc này lên tới sỹ diện của ông ấy, khi đó ông ấy không ra tay giúp anh cũng không được, trừ phi ông ấy không quan tâm gì tới thể diện của người Chủ tịch thành phố.


Hoàng Bảo Trụ nghe vợ mình nói vậy thấy rất có lý, đảo đảo hai mắt liền nói:

– Ừ, rất có lý, tôi sẽ gọi điện cho chú.

Nói xong, Hoàng Bảo Trụ lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Lập Hải:

– Chú hai, cháu bị Liễu Kình Vũ đánh, chú nhất định phải làm chủ cho cháu.

Quả thực Hoàng Lập Hải đã nghe nói chuyện Liễu Kình Vũ làm bên chỗ Hoàng Bảo Trụ rồi, chỉ có điều ông ta chỉ biết sơ sơ thôi, không biết tin Hoàng Bảo Trụ bị thương, cho nên tạm thời vẫn chưa tính toán tới chuyện này. Dù sao ông ta cũng đã biết chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này rất dũng mãnh, dám chống đối mình trên bàn tiệc, tên tiểu tử này xem ra vẫn có chút không có đầu óc đây.

Tuy nhiên, càng như vậy, Hoàng Lập Hải lại càng có chút kiêng nể Liễu Kình Vũ. Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi thông tin Liễu Kình Vũ tới huyện Thụy Nguyên đảm nhiệm Bí thư huyện ủy được xác định, Hoàng Lập Hải liền nhận được điện thoại của Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Nguyên cũ, Ủy viên thường vụ tỉnh Bạch vân Lý Vạn Quân, trong điện thoại Lý Vạn Quân đã ngầm nhắc nhở ông ta phải chú ý tới Liễu Kình Vũ. Về phong cách nói chuyện của vị lãnh đạo cũ Lý Vạn Quân, Hoàng Lập Hải rất hiểu, ông ấy thực sự muốn anh chiếu cố tới người nào, tuyệt đối không thể chỉ là nói từ chiếu cố, nhưng ông ấy nói nhấn mạnh vào chiếu cố, rõ ràng là muốn nhấn mạnh trọng điểm rồi.

Hoàng Lập Hải là người vô cùng cẩn thận, làm việc thận trọng, từ lời nói của Lý Vạn Quân, ông ta đã hiểu Lý Vạn Quân rất bất mãn với Liễu Kình Vũ. Nếu là như vậy, vấn đề đã có thể rõ ràng rồi, Lý Vạn Quân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, hơn nữa còn là Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Nguyên, khi đó Liễu Kình Vũ ở thị xã Đông Giang, vẫn là tư lệnh đứng trên Liễu Kình Vũ. Nếu Lý Vạn Quân muốn dạy dỗ Liễu Kình Vũ sao không dạy ngay khi Liễu Kình Vũ vẫn còn đang ở thị xã Đông Giang?

Đã có nghi vấn được đặt ra, phải chăng Lý Vạn Quân muốn dạy dỗ Liễu Kình Vũ? Về vấn đề làm thế nào dạy dỗ Liễu Kình Vũ thì lại càng phải thận trọng, đó cũng là vì sao Liễu Kình Vũ vừa mới tới thành phố Nam Hoa báo cáo, Hoàng Lập Hải đã thể hiện ý lôi kéo rồi. Sở dĩ ông ta phải làm như vậy mục đích chính là muốn thử xem rốt cuộc tên Liễu Kình Vũ này là người thế nào. Nếu Liễu Kình Vũ bị mình lôi kéo, vậy thì sau này cũng không cần phải chú ý tới Liễu Kình Vũ như ý của Lý Vạn Quân nữa. Nhưng, nếu Liễu Kình Vũ không để mình lôi kéo, điều này cho thấy Liễu Kình Vũ là một người rất có chủ kiến, đối phó với người như vậy phải rất thận trọng. Dù sao khi đó Lý Vạn Quân cũng không làm gì được Liễu Kình Vũ.

Với ý nghĩ này, Hoàng Lập Hải quyết định phải đích thân cùng với người của Ban tổ chức đưa Liễu Kình Vũ tới huyện Thụy Nguyên nhậm chức. Khi đó sở dĩ ở huyện Thụy Nguyên ông ta dùng phương thức giọng khách át giọng chủ là có hai mục đích. Một là muốn thử sức chịu đựng của Liễu Kình Vũ thế nào. Hai là muốn cho Liễu Kình Vũ biết huyện Thụy Nguyên là hang ổ của tôi, ở đây cậu tốt nhất nên thành thật một chút, không được làm xằng làm bậy.


Chỉ có điều Hoàng Lập Hải không ngờ, tính cách của Liễu Kình Vũ lại cứng rắn đến vậy, vẫn dám chống đối lại mình trên bàn tiệc, xém chút cho mình rớt đài, cho nên tiếp xúc với Liễu Kình Vũ trong thời gian này Hoàng Lập Hải đã ý thức được Liễu Kình Vũ là một người không dễ thu phục chút nào. Cho nên, về việc làm thế nào chèn ép Liễu Kình Vũ, trong lòng Hoàng Lập Hải vẫn luôn phải tính toán, suy nghĩ và không vội ra tay với Liễu Kình Vũ.

Lúc này, nhận được điện thoại của người cháu, ông ta cau mày lại. Dù không yêu quý gì đứa cháu này, nhưng vẫn là cháu ruột của mình, ông ta liền hỏi:

– Rốt cuộc sự tình thế nào?

Hoàng Bảo Trụ liền thêm muối thêm mắm vào việc Liễu Kình Vũ mạnh tay tháo dỡ trại heo của mình, đánh mình bị thương còn nói dù là Bí thư tỉnh ủy có tới cũng chẳng có tác dụng gì cho Hoàng Lập Hải nghe.

Câu nói ba phần sự thật, bảy phần giả này của Hoàng Bảo Trụ tới tai của Hoàng Lập Hải lại càng có cảm giác chân thật.

Theo lời kể của Hoàng Bảo Trụ, kết quả phân tích cuối cùng của Hoàng Lập Hải là mục đích Liễu Kình Vũ nhằm vào Hoàng Bảo Trụ chính là thông qua việc thu thập Hoàng Bảo Trụ muốn tát vào mặt mình, để mình bị mất mặt trước mặt bà con huyện Thụy Nguyên, từ đó tạo dựng uy tín của hắn.

Ai cũng đều có ưu nhược điểm, dù Hoàng Lập Hải là Chủ tịch thành phố, dù làm việc rất thận trọng, nhưng ông ta có một nhược điểm lớn nhất chính là quá thích thể diện, đặc biệt là ở huyện Thụy Nguyên, ông ta càng coi trọng thể diện của mình hơn.

Lúc này, nghe người cháu nói mình bị Liễu Kình Vũ đánh, Liễu Kình Vũ còn nói ngày mai tới tháo dỡ chuồng heo của cháu, từ đó tát vào bản mặt mình, Hoàng Lập Hải trong lòng tức tối, nói:


– Việc này tôi biết rồi, chuồng heo của cậu trước mắt không phải dỡ, nên làm thế nào thì cứ làm thế đi. Để tôi xem xem ai dám cưỡng chế dỡ bỏ.

Nghe chú hai nói như vậy, trong lòng Hoàng Bảo Trụ bỗng thấy yên tâm, cảm kích nói:

– Cám ơn chú hai của cháu, cháu biết chú hai ở huyện Thụy Nguyên nhất ngôn cửu đỉnh mà, ai lật được chú hai chứ.

Sau những lời nịnh bợ của Hoàng Bảo Trụ, cuộc điện thoại lúc này mới được tắt.

8strong0’ sáng ngày thứ hai, đoàn người Liễu Kình Vũ, Tống Hiểu Quân đã tới bên ngoài chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ bên bờ sông Thụy Nguyên.

Lúc này, Hoàng Bảo Trụ đang ngồi trên ghế thái sư phía ngoài chuồng heo, vắt chân lên đầy kiêu ngạo nhìn Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Hoàng Bảo Trụ, im lặng chờ đợi. Hắn và Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy đã hẹn với nhau tập hợp lúc 8h30’ sáng hôm nay. Hắn không tin hai người này trong cuộc họp thường ủy mình đã lệnh không được tới trễ, hơn nữa đã ra văn bản liên quan rồi, hai Phó phòng này còn dám tới trễ sao?

Thời gian trôi đi từng phút từng giây.

8strong5’ vẫn không có động tĩnh.

8h30’ vẫn không có động tĩnh.

8h40’ vẫn không có động tĩnh.


Tới 9h, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ đồng hồ rồi, Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy vẫn chưa xuất hiện, máy tháo dỡ và nhân viên của Phòng quản lý đô thị, Phòng xây dựng cũng không xuất hiện.

Liễu Kình Vũ nhíu mày lại, hắn đã ý thức được, e rằng hai người Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy lần này muốn đùa bỡn với mình đây.

Lông mày Liễu Kình Vũ cau lại, ánh mắt sắc lạnh.

Bước chân vào chốn quan trường lâu như vậy, lời nói và việc làm của Liễu Kình Vũ từ trước tới giờ vẫn luôn có một không hai, trước đây chưa từng xảy ra tình trạng bị cấp dưới đùa bỡn như vậy.

Liễu Kình Vũ rút điện thoại ra gọi cho hai người này, kết quả là tắt máy, thần mắt Liễu Kình Vũ càng sắc lạnh hơn.

Lúc này, Tống Hiểu Quân thấy tình cảnh này trong lòng cũng thấy tức tối. Anh ta không ngờ Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy lại to gan như vậy, dám trêu chọc Bí thư huyện ủy giữa ban ngày ban mặt, đặc biệt là vị Bí thư huyện ủy này lại mạnh mẽ như vậy, đây quả đúng là muốn chết rồi.

Lúc này, người tới xem cảnh náo nhiệt hôm qua cũng đã vây quanh đám người Liễu Kình Vũ, chú ý tới sự việc của ngày hôm nay. Hôm qua mọi người đều đã biết lời Liễu Kình Vũ nói hôm nay tháo dỡ chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, thật không ngờ.

Tống Hiểu Quân vì muốn tìm lối thoát cho Liễu Kình Vũ, liền gọi điện thoại cho Trưởng phòng xây dựng và Trưởng phòng quản lý đô thị, tìm hiểu thông tin về Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy. Kết quả nhanh chóng được đưa ra, Tống Hiểu Quân nghe hai Trưởng phòng nói, tối hôm qua Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy khi uống rượu đã uống phải rượu giả, kết quả là trúng độc cồn được đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi, bây giờ còn đang nằm trong phòng giám hộ, nguy hiểm đến giờ vẫn chưa được loại bỏ.

Nghe được tin này, Tống Hiểu Quân liền hiểu, tin này chắc chắn là sớm đã được bày ra rồi, cũng chỉ có viện cớ như vậy mới có thể không cho hai người Thường Giang Vĩ, Dương Quang Huy tới hiện trường được, mà còn có thể có lý do đầy đủ để tránh Liễu Kình Vũ truy cứu trách nhiệm.

Sau khi Tống Hiểu Quân báo cáo tin này cho Liễu Kình Vũ, khóe miệng Liễu Kình Vũ lộ ra một tia cười lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận