Trong ấn tượng của người dân, quan chức làm việc từ trước tới nay đều là họp kín, mặc dù có xuất hiện trên ti vi cũng chỉ là nói chung chung. Hầu như đều là anh tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt.
Song, đài truyền hình tỉnh là kênh tin tức ấy thế mà lại phát truyền hình trực tiếp đối với hội nghị lãnh đạo cấp huyện. Đây đúng là sự việc trước nay chưa từng có, chứa đựng trong đó sự hiếu kỳ và hoài nghi vô cùng lớn. Rất nhiều người dân đã chuyển kênh và dừng lại ở kênh tin tức đài truyền hình tỉnh Bạch Vân. Lúc này, tất cả người dân đã gọi điện cho nhau, liên hệ với nhau, trong nháy mắt toàn bộ người dân thành phố Liêu Nguyên và người dân của nhiều nơi khác trong tỉnh Bạch Vân, đặc biệt là người dân huyện Thụy Nguyên dường như có thể dùng hình ảnh vạn người đổ xô ra đường để hình dung, rất nhiều người ngồi trước màn hình ti vi để chứng kiến cảnh hội nghị làm việc sẽ diễn ra như thế nào.
Lần này sự quan tâm lớn nhất thuộc về trăm dân huyện Thụy Nguyên. Tất cả mọi người đều vô cùng kích động, tất cả đều muốn thông qua truyền hình để biết lãnh đạo huyện Thụy Nguyên chuẩn bị giải quyết các vấn đề tồn đọng của huyện Thụy Nguyên như thế nào.
Vì là truyền hình trực tiếp, cho nên không khí rõ ràng có sự khẩn trương khác thường.
Đứng trước câu hỏi của Liễu Kình Vũ đưa ra, Khang Kiến Hùng cảm thấy căng thẳng, trong lòng vừa hận vừa oán nhưng lại không thể làm gì.
Y không muốn trả lời câu hỏi này, cho nên im lặng. Y tin rằng, Liễu Kình Vũ nhất định sẽ hỏi sang những vấn đề khác, như vậy thì tình cảnh khó gỡ của bản thân đã có thể tạm thời lắng dịu. Y tin rằng Liễu Kình Vũ không thể không kiêng nể hiệu ứng truyền hình trực tiếp.
Nhưng mà, điều khiến cho Khang Kiến Hùng không ngờ tới lại xuất hiện.
Liễu Kình Vũ cứ như vậy yên lặng nhìn y, đợi y trả lời, 10 giây…30 giây … 1 phút…..2 phút trôi qua.
Liễu Kình Vũ vẫn nhìn y và đợi y trả lời.
Vốn dĩ Khang Kiến Hùng vẫn muốn tiếp tục duy trì sự im lặng nhưng cuối cùng áp lực quá lớn. Y biết, nếu bản thân y không nói, chỉ e tình cảnh sẽ thật sự nguy hiểm, thời gian của các vị lãnh đạo Tỉnh ủy là vô cùng quý báu.
Nghĩ tới đây, Khang Kiến Hùng chỉ có thể bặm môi nói:
– Tôi thật sự là đã nói dối. Tôi làm như vậy bởi vì lúc đó sức khỏe không được tốt, cho nên đã nghỉ ngơi một chút vì vậy mới tới muộn,
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Khang Kiến Hùng, trầm giọng nói:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, tôi thật sự thất vọng với đồng chí, tới giờ phút này rồi mà đồng chí vẫn nói dối tôi. Theo tôi được biết, lúc đó đồng chí căn bản không phải là sức khỏe không tốt mà là đồng chí đang chơi đánh bóng bàn trong phòng tập thể hình. Tôi nói không sai đâu.
Giờ làm việc mà đi đánh bóng bàn đã là một sai lầm, vì đánh bóng bàn mà trực tiếp không nhìn thấy chỉ thị của lãnh đạo, không để ý tới công việc, đối với phóng viên truyền hình thì bị nhân viên phòng công an bắt tội không có căn cứ, cản đường xua đuổi, không quan tâm, đùn đẩy nhau; đối với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện thì ngoảnh mặt làm ngơ, phát các văn kiện liên quan một cách chậm chạp. Đồng chí Khang Kiến Hùng, anh là Trưởng phòng công an huyện như vậy thì thật sự là quá tự nhiên, phóng khoáng mà.
Nói tới đây, đột nhiên thanh âm của Liễu Kình Vũ tăng lên mấy độ:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, tôi muốn hỏi đồng chí một câu. Đồng chí cho rằng tình hình trật tự trị an của huyện Thụy Nguyên chúng ta như thế nào?
– Tôi cảm thấy rất tốt. Phòng công an của chúng tôi đã phải bỏ ra rất nhiều tinh lực để chỉnh đốn lại tình hình trật tự trị an.
Khang Kiến Hùng nói.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Rất tốt? Đây có lẽ chỉ là cảm giác của đồng chí mà thôi. Gần đây, tôi có lên mạng tìm đọc tài liệu thống kê về tình hình trị an xã hội của huyện Thụy Nguyên chúng ta, phát hiện tỉ lệ báo án của chúng ta rõ ràng là cao hơn gấp ba lần tỉ lệ của các huyện khác, mà trong đó tỉ lệ phá án nghiêm trọng lại không tới 10%, tỉ lệ phá các vụ án vừa và nhỏ không quá 3%. Đồng chí Khang Kiến Hùng, đây là kết quả dưới sự lãnh đạo chỉnh đốn tình hình trị an xã hội của công an huyện Thụy Nguyên của đồng chí ư?
Nghe tới đây, Khang Kiến Hùng cảm thấy mồ hôi lạnh khắp sống lưng. Phải biết rằng, số liệu thống kê này y đã vô cùng chú ý tới việc bảo mật, không hiểu tại sao Liễu Kình Vũ lại có những con số này. Hơn nữa khi y báo cáo lên lãnh đạo cấp trên, các số liệu viết trên tài liệu rất đẹp. Y chỉ gửi email số liệu thực tế cho Chu Minh Cường và Ngụy Hoành Lâm xem, cùng với một vài người bạn tốt nói chuyện phiếm trên QQ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua sắc mặt đã tái mét của Khang Kiến Hùng, nói tiếp:
– Đồng chí Khang Kiến Hùng, có phải đồng chí rất hiếu kỳ muốn biết tôi lấy số liệu này từ đâu ra phải không? Tôi có thể nói thẳng cho đồng chí biết, số liệu này đều là tôi tìm thấy trên mạng internet, đồng chí có biết tại sao tôi tìm thấy trên internet không? Đều là do đồng chí.
Đồng chí Khang Kiến Hùng, bản thân đồng chí là Trưởng phòng công an huyện, là người nắm giữ, bảo vệ nhân dân, vậy mà một chút ý thức bảo vệ an toàn bí mật cũng không có, không ngờ lại mang chuyện quan trọng phát qua email, lôi thông tin cơ mật ra nói chuyện phiếm trên QQ, chính điều này đã gây rò rỉ thông tin một cách nghiêm trọng. Theo như tôi được biết, phòng làm việc của đồng chí đã được trang bị một bộ máy tính nội bộ, một máy tính ngoại bộ. Cũng theo tôi được biết, dựa vào quy định, rất nhiều tài liệu và thông tin trao đổi công việc đều phải sử dụng mạng nội bộ, nhưng đồng chí thì sao? Vì thuận tiện, vì tiết kiệm công sức, lại kết nối máy tính nội bộ với mạng internet, mà đồng chí dường như mỗi ngày đều ngồi trước máy tính kết nối mạng internet bên ngoài. Đồng chí Khang Kiến Hùng, lẽ nào đây là sự giác ngộ chính trị của Trưởng phòng công an huyện?
Liễu Kình Vũ nói xong những lời này, trong lòng Khang Kiến Hùng vô cùng hoảng hốt. Y không thể ngờ, ngay cả những chuyện này Liễu Kình Vũ cũng biết.
Nhưng mà Khang Kiến Hùng cũng không biết rằng, ngay giờ phú này trong lòng Ngụy Hoành Lâm cũng giật mình. Y biết rõ, những lời nói của Liễu Kình Vũ còn có nghĩa ám chỉ mình, bởi vì sự việc này cũng có quan hệ mật thiết với cậu em vợ mình, dù sao lúc đó gã cũng đang là chủ nhiệm Phòng thông tin.
Điều khiến cho Ngụy Hoành Lâm cảm thấy khó hiểu đó là rốt cuộc thì Liễu Kình Vũ tại sao lại biết được thông tin này? Phải biết rằng, toàn bộ huyện Thụy Nguyên căn bản không có mấy người am hiểu về kỹ thuật, cho dù là kỹ thuật giỏi cũng không có trong biên chế công tác. Lẽ nào Liễu Kình Vũ tìm chuyên gia kỹ thuật bên ngoài? Nhưng nếu Liễu Kình Vũ thật sự làm như vậy thì hắn không thể không có tin tức.
Trong chốc lát, trong đầu Ngụy Hoành Lâm nghĩ ngợi rất nhiều.
Lúc này, cuối cùng Liễu Kình Vũ cũng đã tổng công kích.
Liễu Kình Vũ nhìn một lượt các ủy viên thường vụ, nói:
– Thưa các đồng chí, tôi cho rằng đạo đức người làm quan của đồng chí Khang Kiến Hùng hiện nay, ngay cả tố chất cơ bản đã không còn phù hợp để đảm nhận vị trí Trưởng phòng công an huyện Thụy Nguyên nữa rồi. Tôi nghĩ nên bãi chức vụ đối với đồng chí, lựa chọn một quan chức có năng lực, có đạo đức làm quan tốt hơn để đảm nhận vị trí này.
Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả ủy viên thường vụ có mặt trong hội trường đều im lặng.
Chu Minh Cường phẫn nộ nhìn Liễu Kình Vũ, nhưng lại không dám nhìn trực diện. Dù sao thì hiện nay đang truyền hình trực tiếp trước mặt các vị lãnh đạo cấp tỉnh, vạn nhất nói một câu không đúng, khiến cho các vị lãnh đạo không vừa lòng, thì con đường làm quan sau này có thể đã bị hủy hoại rồi.
Song, đúng lúc, Tôn Húc Dương lại nói những câu nằm ngoài dự đoán của mọi người.
– Bí thư Liễu, xét từ biểu hiện của đồng chí Khang Kiến Hùng hiện nay cho thấy, đúng là có một số phương diện đồng chí Khang Kiến Hùng không làm tròn trách nhiệm, nhưng tôi cho rằng, trong thời gian nhiệm chức của đồng chí Khang Kiến Hùng, đồng chí ấy vẫn có rất nhiều thành tích. Ví dụ như vụ trọng án 3.25, vụ trọng án 9.18, những vụ trọng án này, đều được phá dưới sự chủ trì của đồng chí Khang Kiến Hùng.
Còn đối với việc dùng lẫn lộn mạng nội bộ và mạng bên ngoài, trong huyện Thụy Nguyên chúng ta không chỉ có mình đồng chí ấy, mà phải là một nhóm người. Điều này chỉ có thể nói lên rằng ý thức bảo vệ thông tin của mọi người vẫn còn mờ nhạt. Sau này cần phải tăng cường giáo dục và hướng dẫn. Chúng ta không thể vì một việc mà đánh giá cả con người không đúng. Theo tôi thì thế này đi, việc xử lý đồng chí Khang Kiến Hùng vẫn nên là lấy phê bình giáo dục làm chủ, cho đồng chí ấy một cơ hội sửa đổi bản thân. Tôi tin rằng sau lần giáo dục huấn luyện này, đồng chí ấy sau này nhất định sẽ làm tốt phương diện này.
Nói tới đây, Tôn Húc Dương dừng lại một chút rồi thấp giọng nói:
– Bí thư Liễu, cho dù dựa theo văn kiện liên quan của huyện Thụy Nguyên về vấn đề tới muộn, đồng chí Khang Kiến Hùng tới muộn cũng chỉ bị xử phạt cảnh cáo nặng mà thôi, miễn chức tại chỗ có có phần hơi quá.
Không thể không thừa nhận, góc độ xuất kích lần này của Tôn Húc Dương vô cùng tốt, nắm giữ thời cơ đúng lúc, quan trọng nhất là ông ta nói có lý có chứng, không nóng không vội, dùng lý để đấu tranh khiến cho Liễu Kình Vũ không tìm ra được sơ suất nào.
Tại thời khắc này, trong số các vị lãnh đạo tỉnh ủy ngồi xem truyền hình trực tiếp, có người sau khi nghe Tôn Húc Dương nói xong liền mỉm cười gật đầu. Biểu hiện của Tôn Húc Dương đúng là không tồi, ông ta có thể xuất chiêu đúng vào thời khắc then chốt mà không có Ủy viên thường ủy nào dám nói ra, hơn nữa lại còn đánh trúng vào sai sót quan trọng trong lời nói của Liễu Kình Vũ. Điều này cho thấy bộ óc của viên quan chức này vô cùng tỉnh táo, cũng rất quyết đoán, là một hạt giống tốt, ngoài ra tuổi của ông ta cũng không được tính là quá lớn.
Tôn Húc Dương nói xong, Chu Minh Cường không thể không lập tức hùa theo. Dẫu sao thì Khang Kiến Hùng cũng là người của y:
– Tôi tán đồng ý kiến của đồng chí Phó bí thư Tôn. Khi chúng ta xử lý sự việc, không thể để ảnh hưởng quá lớn, phải thực sự cầu thị, dựa vào điều lệ làm việc để xử lý.
Theo sau, Ngụy Hoành Lâm và một số ủy viên khác biểu thị thái độ ủng hộ Tôn Húc Dương.
Liễu Kình Vũ nhận thấy tình hình như vậy, chỉ thản nhiên cười, nói:
– Được, nếu đa số các đồng chí đều tán thành ý kiến của đồng chí Tôn Húc Dương, vậy thì cứ xử lý theo ý kiến của đồng chí Tôn Húc Dương đi. Nhưng ở đây, tôi cho rằng, chúng ta cần phải đưa ra một yêu cầu đối với đồng chí Khang Kiến Hùng. Đó chính là hy vọng đồng chí Khang Kiến Hùng có thể giữ vững đạo đức, tác phong của người làm quan, thực sự nắm chắc công tác an ninh. Đặc biệt là vấn đề trị an xã hội, cho đồng chí Khang Kiến Hùng thêm ba tháng, nếu trong thời gian đó đồng chí Khang Kiến Hùng không thể làm tốt vấn đế trị an xã hội của huyện Thụy Nguyên chúng ta thì tới lúc đó, tôi sẽ trực tiếp đề nghị miễn chức.
Liễu Kình Vũ nói xong, hội trường lại rơi vào cảnh yên lặng.
Tất cả mọi người trong lòng đều đang nghĩ mục đích cuối cùng trong đề nghị này của Liễu Kình Vũ.