Đỉnh Cao Quyền Lực

Sau khi Vu Kim Văn nghe được câu hỏi của Tăng Hồng Đào, cười khổ nói:

– Bí thư Tăng, nếu là người khác, tôi tin cậu ta khẳng định sẽ mau chóng tiến vào phát triển nền kinh tế kiểu mẫu, nhưng Liễu Kình Vũ người thanh niên này lại không dùng lẽ thường để cân nhắc. Cậu ta là một người rất có chủ kiến, việc cậu ta làm người bình thường tuyệt đối không có khả năng dự đoán nổi, tôi cũng không đoán được. Nhưng tôi có một loại dự cảm, tôi nghĩ rằng khoảng cách mà Liễu Kình Vũ thật sự tập trung tư tưởng cho phát triển kinh tế còn cách một đoạn, nhưng mà, tất cả mọi việc hiên tại cậu ta đang làm chính là dọn đường cho phát triển kinh tế.

Tăng Hồng Đào nghe được câu trả lời của Vu Kim Văn, cười nói:

– Kim Văn à, anh cũng thật giảo hoạt đấy.

Vu Kim Văn cười ha hả.

Sự thật chứng minh, Vu Kim Văn vẫn rất có khả năng tiên đoán.

Vào lúc hoàn thành lời hứa với Bí thư tỉnh ủy Tăng Hồng Đào, Liễu Kình Vũ cũng không gọi điện cho Tăng Hồng Đào tranh công, mà chỉ tiếp tục bận rộn với công việc làm đâu chắc đấy. Mà trọng điểm công việc hiện tại của Liễu Kình Vũ chính là di chuyển từ nông thôn cho đến thành thị.

Liễu Kình Vũ gần như mỗi ngày sau khi tan sở đều đi phố lớn ngõ nhỏ của huyện Thụy Nguyên mà nghiên cứu điều tra, mà Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân là người bạn đồng hành chủ yếu bên Liễu Kình Vũ.

Tống Hiểu Quân đã cùng Liễu Kình Vũ điều tra khoảng chừng hơn mười ngày rồi, anh ta cảm thấy hàng ngày cùng Liễu Kình Vũ nhìn ngó bốn phía lung tung thật chẳng có ý nghĩ gì, anh ta cũng không hiểu Liễu Kình Vũ rút cục là đang xem cái gì và muốn xem cái gì.

Ngày hôm nay, sau khi Tống Hiểu Quân tan sở lại cùng Liễu Kình Vũ đi trên phố của huyện Thụy Nguyên, rút cục cũng không nhịn được nữa rồi.


Tống Hiểu Quân hỏi:

– Bí thư Liễu, ngài ngày ngày đi như vậy rút cục là đang xem cái gì, ngài muốn biết cái gì? Ngài cứ trực tiếp dặn dò một tiếng tôi sẽ kêu cấp dưới chuẩn bị được rồi.

Liễu Kình Vũ cười lắc đầu nói:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân à, tôi biết anh rất có năng lực, cấp dưới của anh làm việc cũng rất đắc lực, có điều rất nhiều việc phải là tận mắt mình nhìn thấy mới là chân thực nhất. Sở dĩ tôi ngày ngày đi loanh quanh như vậy mục đích chủ yếu là muốn tận mắt nhìn xem quy hoạch chỉnh thể của huyện Thụy Nguyên chúng ta, nhìn xem các loại trạng thái sinh tồn của bách tính trăm họ, nhìn xem những sự việc liên quan đến dân sinh.

Tống Hiểu Quân nghe thấy Liễu Kình Vũ nói những lời như vậy, nhất thời hai mắt phát sáng, đột nhiên hỏi:

– Bí thư Liễu, ngài sẽ không phải là chuẩn bị quy hoạch và xây dựng lại thị trấn chứ?

Nghe thấy Tống Hiểu Quân hỏi ra vấn đề này, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân, anh quả thật đoán đúng rồi, chính xác là tôi có dự định này. Quy hoạch chỉnh thể nội thành huyện Thụy Nguyên chúng ta hiện nay rất loạn, thậm chí có thể nói không có chút quy hoạch nào đáng nói. Nhưng thân là một Bí thư huyện ủy, thân là một kẻ kinh doanh thành thị, những người lãnh đạo chúng ta ắt phải có một quan niệm của người kinh doanh thành thị, phải đem tất cả các quan niệm kinh doanh của nền kinh tế thị trường hiện đại vận dụng vào quy hoạch thành phố. Tất cả các quá trình đầu tư, xây dựng, vận chuyển buôn bán theo một mô hình hoàn toàn mới như là đa nguyên hóa chủ thể đầu tư xây dựng thành thị, đa dạng hóa phương thức đầu tư bỏ vốn, thị trường hóa phương thức hoạt động.

Tống Hiểu Quân không khỏi chau mày. Mặc dù anh ta cũng từng nghe qua cái khái niệm về kinh doanh Thành thị, nhưng theo anh ta biết, kinh doanh thành thị bình thường đều là ở thành phố cấp địa (Thành phố cấp 3), các thành phố cấp 1 này mới chỉ đọc lướt qua, mà cán bộ thật sự hiểu rõ về kinh doanh thành thị là vô cùng ít ỏi, cứ cho là có, cũng thường chỉ tồn tại ở thành phố cấp 3 thậm chí là trong tỉnh. Trường hợp như Liễu Kình Vũ chỉ là ở một huyện lại có dự định kinh doanh thành thị, trường hợp này anh ta cũng chưa từng thấy qua. Cũng có một vài thành phố ngày ngày đều hô khẩu hiệu kinh doanh thành thị, nhưng thực tế, kỳ thực vẫn là vai trò quản lý thành thị, mà kinh doanh thành thị và quản lý thành thị lại là hai khái niệm khác nhau, hai người ở hai tầng cấp cũng là hoàn toàn khác.

Tống Hiểu Quân trầm giọng nói:


– Bí thư Lieu, tôi có chút khó hiểu, huyện Thụy Nguyên chúng ta nhỏ như vậy, hơn nữa lại còn muốn tài nguyên không có tài nguyên, muốn di tích lịch sử không có di tích lịch, chúng phải làm sao mới có thể làm tốt công việc này?

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân à, quan điểm của anh có chút sai lệch rồi đó. Anh nói huyện Thụy Nguyên chúng ta không có tài nguyên thiên nhiên, về điểm này tôi rất không tán thành, lấy ví dụ như sông Thụy Nguyên thôi, sau khi qua vài tháng quản lý, bây giờ bước đầu không phải là đã trong veo rồi sao? Chỉ cần chúng ta tiếp tục tăng cường quản lý, tin rằng nhất định sẽ hồi phục được đến độ tôm cá đầy sông.

Mặt khác, huyện Thụy Nguyên chúng ta nằm ở đường giao giới của 3 tỉnh, khoảng cách với đô thị phát đạt của hai tỉnh khác đều không tính là xa, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp thì chắc chắn sẽ tìm được con đường đột phá. Về phần nói đến di tích lịch sử, cái này mấu chốt ở chỗ khai quật, tôi không tin huyện Thụy Nguyên chúng ta trong tiến trình lịch sử mấy nghìn năm lại không có lưu lại chút tài nguyên có giá trị nào đáng để khai phá.

Liễu Kình Vũ nói xong, Tống Hiểu Quân mày lại nhíu chặt. Mặc dù Liễu Kình Vũ nói những lời này ra tràn đầy niềm tin, ý chí chiến đấu vô cùng cao, vậy nhưng thân là Chánh văn phòng huyện ủy huyện Huyện Thụy Nguyên, anh ta hiện giờ hiểu rất rõ hiện trạng của huyện Thụy Nguyên. Huyện Thụy Nguyên có thể nói là nghèo nàn lạc hậu, chỉ sợ so với mấy xã thị trấn phát triển của phía nam đều không bì kịp, muốn dựa trên cơ sở hiện tại để phát triển kinh doanh đô thị thật không dễ dàng.

Liễu Kình Vũ liếc mắt nhìn Tống Hiểu Quân, có thể nhìn ra được sự phân vân và lo lắng của anh ta, có điều không nói tiếp. Tuy nhiên trong sâu thẳm nội tâm của Liễu kình Vũ thì một kế hoạch siêu cấp mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được đang dần dần thành hình.

Mấy ngày qua, qua hàng ngày thực tế hiện trường, trong lòng Liễu Kình Vũ việc quy hoạch phát triển lâu dài của huyện Thụy Nguyên càng ngày càng rõ nét rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Liễu Kình Vũ vừa đến trụ sở, lập tức nói Tống Hiểu Quân thông báo cho các Ủy viên ban thường vụ và các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của Phòng giao thông huyện Thụy Nguyên, đúng 9h30 đến phòng hội nghị Huyện ủy họp.

Sau khi Tống Hiểu Quân nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ ngay lúc đó liền sửng sốt, anh ta có chút không hiểu, Liễu Kình Vũ họp Ủy viên thường vụ tại sao còn gọi các đồng chí của phòng Giao thông chứ? Theo hiểu biết cuat Tống Hiểu Quân, trong thời gian gần đây, hình như người của phòng Giao thông không có ai đắc tội Liễu Kình Vũ cả, Liễu Kình Vũ là muốn chỉnh ai vậy?


Đúng 9h30, phòng hội nghị Huyện ủy tổ chức họp, lần họp này có Trưởng phòng giao thông huyện Thiệu Kiếm Phong, Phó phòng Thường trực Cố Vân Tường tham gia hội nghị.

Liễu Kình Vũ chủ trì hội nghị, ánh mắt hắn quét qua khuôn mặt của mọi người một lượt, trầm giọng nói:

– Bây giờ chúng ta họp. Hội nghị hôm nay đề tài thảo luận chủ yếu là việc huyện Thụy Nguyên chúng ta nên làm thế nào để nâng cấp đô thị huyện chúng ta, tạo ra hình tượng một địa phương tốt đẹp, để chuẩn bị tốt việc tạo bước đệm trong công cuộc thu hút đầu tư, phát triển kinh tế. Về điểm này mọi người có thể thoải mái cho ý kiến.

Liễu Kình vũ nói xong, Phó bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm lập tức phát biểu:

– Tôi xin nói trước 2 câu, tôi cho rằng Bí thư Liễu đề cập đến hai khái niệm này là vô cùng tốt. Phẩm vị đô thị là thứ mà mỗi thành phố đều theo đuổi nền văn minh và dày công nuôi dưỡng, từ đó hình thành mô hình hành động. Trong đó, nội dung đề cập đến bố cục đô thị, kiến trúc đô thị, phương tiện công cộng, công viên xanh, vệ sinh môi trường cùng đó là tinh thần đô thị, giá trị đô thị, hành vi dân thị, hoạt động công ích và hình tượng chính quyền Thành phố…Về phần hình tượng thành phố, đây cũng là mấu chốt, hình tượng thành phố bày ra tốt đẹp không chỉ có thể nâng cao chất lượng đô thị, mà còn có thể tăng giá trị đô thị, sự thay thế càng lớn của hiệu ứng chức năng và lợi ích môi trường, có thể nâng cao sức cạnh tranh trong nền kinh tế thị trường, có lợi cho việc xúc tiến phát triển của kinh tế xã hội đô thị.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói:

– Ừ, Chủ tịch Ngụy lý giải những khái niệm này vô cùng tốt, không biết có biện pháp cụ thể nào có thể thực thi?

Ngụy Hoành Lâm lập tức có chút phiền muộn. Y hiểu được khái niệm, nhưng mà phải nói biện pháp cụ thể, y thật sự không biết. Những khái niệm này đều là y dùng để ứng phó lãnh đạo cấp trên kiểm tra hoặc là lên tiếng khi cần thiết, như vậy có thể biểu hiện ra Chủ tịch huyện như y rất có trình độ, nhưng nếu phải nói biện pháp cụ thể, y thật không biết phải làm như thế nào. Bằng không mà nói, huyện Thụy Nguyên bao nhiêu năm như vậy cũng không thể không có cải biến gì.

Tuy nhiên Ngụy Hoành Lâm cũng là người thông minh, tự nhiên không thể bị Liễu Kình Vũ hỏi ngược, mặc dù biện pháp cụ thể không có, nhưng lời thì vẫn biết nói, y lập tức nói:

– Biện pháp cụ thể à, tôi cho rằng nên bắt tay từ 4 phương diện. Thứ nhất là phải hoàn thiện bố cục đô thị, nhất định phải tiến hành trước việc quy hoạch, chúng ta có thể xoay quanh đẩy mạnh kinh tế huyện, đầu mối giao thông then chốt, cảnh quan thành phố, làm hài hòa hình tượng huyện thị Thụy Nguyên. Chiến lược này định để làm tốt việc quy hoạch xây dựng huyện thị và thiết kế hình ảnh, đồng thời cũng do cơ quan chức năng của huyện Thụy Nguyên nghiên cứu và chế định phương án quy hoạch xây dựng huyện thị và thiết kế hình ảnh

Thứ hai là phải hoàn thiện công năng của đô thị, đảm bảo nhu cầu, phải thành lập các trung tâm kinh tế thương mại, trung tâm hành chính, trung tâm văn hóa, trung tâm giáo dục. trung tâm khoa học kỹ thuật, trung tâm truyền thông, khu chung cư, khu nghỉ dưỡng, khu giải trí, trung tâm giao thông, trung tâm sản xuất công nghiệp…, vững bước đẩy mạnh xử lý nguồn nước, làm xanh hóa môi trường của các quảng trường, công viên, cùng với việc xử lý rác thải, nước bẩn.., toàn diện nâng cao công năng của huyện thị.


Thứ ba là phải nâng cao thực lực kinh tế, phát triển tốc độ nhanh, nâng cao tổng sản lượng kinh tế.

Thứ 4 là phải tạo ra môi trường dân cư sống tốt, an cư lạc nghiệp…

Vị Chủ tịch huyện Ngụy Lâm Hoành này rất có công lực, y liền một lúc nói 15 phút, nói liến thoắng không dứt một loạt các biện pháp, nhìn bên ngoài nghe ra có vẻ như rất lợi hại.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong trong lòng lại tràn đầy sự khinh miệt, những thứ mà Ngụy Hoành Lâm nói ra căn bản chính là những lời nói sáo rỗng, những gì y nói chính là từ văn kiện liên quan từ 10 năm trước của Thụy Nguyên, nhưng mà thực tế áp dụng lại không được tốt như vậy.

Chờ Ngụy Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ lại đi đầu vỗ tay cổ vũ.

Ngụy Hoành Lâm có chút kinh hãi. Bản thân nói ra chẳng lẽ rất tốt sao, nhìn điệu bộ Liễu Kình Vũ như là rất tán thưởng, xem ra hôm nay chính mình phát huy vẫn tương đối tốt, nhận được sự cổ vũ của Liễu Kình Vũ, y thật còn có chút hưng phấn.

Thấy Liễu Kình Vũ vỗ tay, những người khác tự nhiên cũng vỗ tay theo.

Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Liễu Kình Vũ trực tiếp quay sang Ngụy Hoành Lâm nói:

– Ừ, những lời Chủ tịch Ngụy vừa rồi nói rất chính xác, vô cùng đặc sắc đấy. Tôi xem như vậy đi, những việc có liên quan đến nâng cao hình ảnh đô thị, nâng cao chất lượng đô thị thì giao cho Chủ tịch Ngụy phụ trách, hi vọng Chủ tịch Ngụy nhanh chóng soạn ra một phương án thiết thực khả thi đệ trình cho tôi. Sau khi thông qua Ban thường vụ sẽ lập tức bước vào giai đoạn thực thi. Chủ tịch Ngụy, ông thấy cho ông thời gian 3 tháng có thể làm tốt công tác này không?

Ngụy Hoành Lâm lúc ấy lập tức sửng sốt, cho đến lúc này, y mới ý thức được chính mình lại rơi vào bẫy của Liễu Kình Vũ.

Tuy nhiên ánh mắt của Ngụy Hoành Lâm lại đột nhiên rơi chỗ ngồi nhóm người của Thiệu Kiếm Phong, trong lòng nhiều thêm vài phần nghi vấn: “Liễu Kình Vũ nếu muốn gài bẫy mình, vậy cần gì phải gọi cả người của phòng Giao thông đến? Liễu Kình Vũ hôm nay rút cục là muốn hát cái gì đây?”​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận