Đỉnh Cao Quyền Lực

Sắc mặt của Vu Kim Văn cũng giống như Tăng Hồng Đào, cũng không thể nào tốt hơn. Liễu Kình Vũ thì yên lặng ngồi bên cạnh vị trí kế bên tài xế, một câu cũng không nói. Liễu Kình Vũ tin rằng chuyến đi đến nhà hàng ăn lần này e rằng đã khuấy động đến Tăng Hồng Đào và Vu Kim Văn.

Liễu Kình Vũ đoán không sai, sau khi trầm mặc một chút, Tăng Hồng Đào đột nhiên nói:

– Kim Văn à, xem ra về sau chúng ta phải thường xuyên ra ngoài rồi, không thể chỉ ở trong đơn vị được, bằng không mà nói, e rằng chúng ta cùng với người thất học là như nhau.

Vu Kim Văn gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, thật không ngờ, chỉ một bữa ăn đơn giản mà có thể nghe được những tin tức làm người nghe kinh sợ như vậy. Nếu việc làm đường cao tốc của cả Tỉnh đều làm như vậy thì e rằng an toàn giao thông của tỉnh Bạch Vân chúng ta tràn ngập nguy cơ.

Nói đến đây, Vu Kim Văn nhìn đến Liễu Kình Vũ nói:

– Tiểu Liễu, về sau nếu như huyện Thụy Nguyên các cậu lúc bắt đầu làm đường cao tốc, nhất định phải chú ý đến vấn đề chất lượng, dù thế nào cũng không được để xuất hiện loại tình huống giống như ngày hôm nay của hai công ty này. Bằng không mà nói, tôi và Bí thư Tăng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu.

Sắc mặt của Liễu Kình Vũ ngưng trọng nói:

– Bí thư Tăng, Trưởng ban thư ký Vu, xin hai vị yên tâm, vấn đề chất lượng làm đường cao tốc của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tôi sẽ đích thân giám sát, nếu xuất hiện bất kỳ vấn đề về chất lượng gì thì tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, sắc mặt của Tăng Hồng Đào và Vu Kim Văn lúc này mới hòa hoãn một chút.

Lúc này, Tăng Hồng Đào đột nhiên nói:

– Kim Văn à, lúc về ông điều tra một chút về hai công ty này cho tôi, xem bọn họ rốt cuộc có bối cảnh gì, tại sao làm việc lại kiêu ngạo như vậy.

Vu Kim Văn nói:

– Bí thư Tăng, bối cảnh của hai công ty này không cần điều tra nữa, tôi biết hai công ty này.


Tăng Hồng Đào nói:

– Ồ, bọn họ có bối cảnh như thế nào?

Vu Kim Văn nói:

– Công ty công trình xây dựng số 3 tỉnh Bạch Vân chỗ La Kim Hỉ, đại cổ đông phía sau nó là Bành Thành Phi – con trai của Bành Quốc Hoa Phó chủ tịch tỉnh phụ trách giao thông tỉnh Bạch Vân, trong này còn một vài cổ đông lớn nhỏ khác nữa. Công ty này là một trong hai công ty lớn nhận dự án đường cao tốc ở tỉnh Bạch Vân chúng ta. Còn về công ty quản lý và giám sát công trình Hạo Thiên tỉnh Bạch Vân chỗ Trương Triều Thiên, ông chủ đằng sau nó là Triệu Chấn Đào – em trai của Triệu Chấn Vũ Phó giám đốc Sở giao thông vận tải tỉnh Bạch Vân, đằng sau công ty này cũng có những cổ đông lớn nhỏ nữa. Hơn nữa những cổ đông này rất ít lộ diện, cho dù là hai cổ đông lớn như Bành Thành Phi và Triệu Chấn Đào cũng rất ít khi lộ diện, bọn họ đều mời nhân viên quản lý chuyên môn để phụ trách quản lý hàng ngày, bọn họ chỉ phụ trách lấy dự án.

Tăng Hồng Đào không khỏi chau mày:

– Chúng ta chẳng phải là có lệnh cấm con cháu thân nhân của cán bộ không được làm những hoạt động kinh doanh liên quan đến lĩnh vực mà họ phụ trách sao, tại sao bọn họ còn làm như vậy?

Vu Kim Văn cười khổ nói:

– Quy định là thứ chết, còn người là sống, trên có quyết sách, dưới có đối sách.

Sắc mặt của Tăng Hồng Đào trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:

– Hừ, một khi đã như vậy, vậy thì chúng ta sẽ đi điều tra một chút. Kim Văn, ngày mai ông liên lạc với Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Hàn, dẫn đầu tổ chức một tổ điều tra, điều tra một chút về Công ty công trình xây dựng số 3 phụ trách dự án đoạn đường cao tốc đó của tỉnh Bạch Vân và tình hình quản lý và giám sát của công ty quản lý và giám sát này. Nếu phát hiện ra vấn đề, nhất định phải nghiêm trị không tha.

Không thể không nói, việc gì cũng có thể làm được, chỉ sợ làm không nghiêm túc mà thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Vu Kim Văn, đã triển khai điều tra quyết liệt với hai công ty này, vẻn vẹn chỉ trong thời gian nửa ngày, sự việc đã được điều tra rõ ràng. Hiện tại trong hạng mục đường cao tốc do công ty công trình xây dựng số 3 tỉnh Bạch Vân phụ trách tồn tại rất nhiều vấn đề, công ty quản lý và giám sát cũng có những hành vi không làm tròn bổn phận, cuối cùng công ty công trình xây dựng số 3 buộc phải làm lại, công ty quản lý và giám sát thì trực tiếp bị mất đi tư cách quản lý và giám sát hạng mục này. Tăng Hồng Đào vô cùng nghiêm khắc chỉ ra những con cháu, thân thích của những cán bộ lãnh đạo vi phạm hành vi kinh doanh, đồng thời chỉ ra, trong những hạng mục quan trọng như đường cao tốc, nhất định phải chú ý đến vấn đề chất lượng công trình, nếu phát hiện ra vấn đề phải nghiêm khắc truy cứu.

Sau khi sự việc xảy ra, La Kim Hỉ và Trương Triều Thiên không thể không phản ánh lại sự việc hôm đó gặp Liễu Kình Vũ bọn họ ở trong quán ăn với công ty của mình. Bành Thành Phi ông chủ của công ty công trình xây dựng số 3 và Triệu Chấn Đào ông chủ của công ty quản lý và giám sát sau khi biết được tin này, lập tức mắng cho hai người này một trận, sau đó liền ghi món nợ này lên đầu của Liễu Kình Vũ. Nguyên nhân đơn giản là Tăng Hồng Đào, Vu KimVăn bọn họ đều không thể trêu vào, hơn nữa lại là Liễu Kình Vũ đích thân hỏi ra thân phận của bọn họ, vì vậy bọn họ nếu muốn hận chỉ có thể hận Liễu Kình Vũ, hai người bàn bạc với nhau xong, quyết định sau này có cơ hội sẽ xử lý Liễu Kình Vũ.

Đương nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không biết được, bởi vì sau khi có được sự đồng ý của Bí thư Tăng Hồng Đào về 200 triệu tiền hỗ trợ đặc biệt, sáng ngày hôm sau Liễu Kình Vũ đã trực tiếp ngồi máy bay bay đến thành phố Yến Kinh.


Bởi vì hắn lại nhận được tin từ Ngụy Hoành Lâm nói Triệu Chí Cường Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong đã đến thành phố Yến Kinh, nhanh chóng triển khai hoạt động quan hệ xã hội, được biết hiệu quả rất tốt, rất có khả năng sẽ giành được một khoản tiền hỗ trợ lớn.

Điều này làm cho Liễu Kình Vũ cảm thấy áp lực rất lớn, bởi vì khi cùng cạnh tranh với Triệu Chí Cường, hắn luôn ở vào vị trí bị vây đuổi.

Liễu Kình Vũ hiểu rất rõ, tiền hỗ trợ của Bộ là có hạn, nếu hỗ trợ cho huyện Thanh Phong rồi, tuyệt đối sẽ không hỗ trợ cho huyện Thụy Nguyên nữa, vì vậy, trong lòng Liễu Kình Vũ vô cùng gấp gáp.

Lúc Liễu Kình Vũ đi đến thành phố Yến Kinh đã là 12 giờ trưa rồi.

Để tiện cho việc phối hợp với Bộ, Liễu Kình Vũ trực tiếp chọn khách sạn Hoa Hằng cách Bộ và Ủy ban trung ương gần nhất để ở.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ không ngờ chính là, Liễu Kình Vũ vừa mới đi vào đại sảnh của khách sạn Hoa Hằng đã nhìn thấy tại nơi nghỉ ngơi trong đại sảnh, Triệu Chí Cường đang nói chuyện cùng với một người đàn ông mà Liễu Kình Vũ tương đối lạ mặt.

Vị trí của Triệu Chí Cường là đối diện với cửa ra vào, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi vào, Triệu Chí Cường cũng sững sờ, sau khi đã chào hỏi với người đối diện, liền cười đứng lên đi về phía Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ cũng nhìn đến Triệu Chí Cường, hắn thật không ngờ, hôm nay thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ngay cả đến ở khách sạn cũng ở cùng Triệu Chí Cường.

Triệu Chí Cường đi tới bắt tay Liễu Kình Vũ, cười như không cười nói:

– Liễu Kình Vũ, thực không nghĩ đến chúng ta vậy mà lại gặp mặt ở trong này.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Đúng vậy, tôi cũng thật bất ngờ.

Triệu Chí Cường đột nhiên giảm thấp âm thanh xuống nói:


– Liễu Kình Vũ, cho cậu một chút lời khuyên chân thành nhé, trong Bộ cậu không cần phải đến nữa, bởi vì cho dù là cậu đến cũng không có tác dụng gì. Cậu nên biết, trong thành phố Yến Kinh, cho dù là cán bộ cấp Phòng, Sở tùy ý cũng kiếm ra được một người từ trong đám người. Trong Bộ và Ủy ban trung ương này, cho dù là nhân viên an ninh gác cổng cũng chưa chắc đã tôn trọng một Bí thư Huyện ủy. Hơn nữa nói thật với cậu, ở Bộ tôi có người, hạng mục này ở Bộ trên căn bản đã quyết định đưa cho huyện Thanh Phong rồi, cậu đã không còn bất kỳ cơ hội nào nữa rồi, không cần phải ở đây lãng phí thời gian.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Thật ngại quá, e rằng tôi phải để cho anh thất vọng rồi. Tính cách của tôi, anh có thể không hiểu rõ, đối với tôi mà nói, chỉ cần chưa đến giờ khắc cuối cùng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ. Hơn nữa từ trong xương tủy tôi từ trước đến giờ không có việc từ bỏ và nhận thua, bất kỳ sự việc nào chỉ cần tôi xác định, cho dù con đường trước mặt có bao nhiêu gian khổ, tôi đều sẽ không lùi bước.

Triệu Chí Cường khinh thường nói:

– Liễu Kình Vũ, cậu làm như vậy sẽ chịu nhiều thua thiệt đấy, thậm chí có khả năng sẽ bị đầu rơi máu chảy, thật sự không đáng. Hơn nữa tôi hiện tại trên căn bản đã lấy được số tiền hỗ trợ lần này, cậu đừng có mà làm loạn, chẳng may bởi vì cậu làm loạn khiến cho số tiền hỗ trợ lớn này bị mất đi, điều này đối với thành phố Nam Hoa chúng ta mà nói tuyệt đối là một tổn thất lớn. Sự việc này tôi đã phản ánh qua với các lãnh đạo thành phố Nam Hoa, phỏng chừng cậu sẽ rất nhanh nhận được điện thoại của Thành ủy.

Triệu Chí Cường vừa mới nói xong, điện thoại của Liễu Kình Vũ lập tức vang lên. Liễu Kình Vũ lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thấy, thật không ngờ lại là điện thoại của Hoàng Lập Hải Chủ tịch thành phố gọi đến, Liễu Kình Vũ liền nhíu mày.

Lúc này, Triệu Chí Cường cười nói:

– Liễu Kình Vũ, nhận điện thoại đi, hy vọng cậu vẫn lấy đại cục làm trọng.

Nói xong, Triệu Chí Cường dương dương đắc ý rời đi.

Liễu Kình Vũ chỉ có thể nhận điện thoại:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, chào ông, tôi là Liễu Kình Vũ.

Hoàng Lập Hải trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:

– Liễu Kình Vũ, cậu trở về đi, đừng đến thành phố Yến Kinh làm loạn nữa, huyện Thanh Phong bên đó trên căn bản đã lấy được số tiền hỗ trợ đặc biệt làm đường cao tốc của Bộ rồi, cậu lại đi quan hệ xã hội chỉ có thể tạo ra những lãng phí thừa thãi, làm không tốt thậm chí sẽ dẫn đến việc số tiền hỗ trợ này sẽ không lấy được, hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, đừng đi làm loạn nữa.

Sau khi nghe xong những lời nói của Hoàng Lập Hải, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên hỏi:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi hiện tại muốn hỏi ông một vài vấn đề, nếu ông có thể khiến cho tôi tâm phục khẩu phục, tôi sẽ lập tức trở về.

Hoàng Lập Hải chau mày nói:


– Vấn đề gì?

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Chủ tịch Hoàng, tôi hỏi ông, huyện Thanh Phong đã xác định rõ sẽ lấy được số tiền hỗ trợ đấy chưa? Số tiền đó đã được chuyển đến chưa?

Hoàng Lập Hải nói:

– Chưa được, nhưng phỏng chừng rất nhanh sẽ được chuyển đến.

Liễu Kình Vũ nói:

– Như vậy xin hỏi, những văn kiện phê duyệt có liên quan của huyện Thanh Phong ở Bộ đã thông qua chưa?

– Tôi không biết.

Hoàng Lập Hải nói.

– Như vậy chủ tịch thành phố Hoàng, tôi lại hỏi ông, hội nghị thường vụ trước, Thành ủy có phải hay không đã nói sẽ cho huyện Thụy Nguyên chúng tôi và huyện Thanh Phong một cơ hội cạnh tranh công bằng?

Liễu Kình Vũ hỏi.

Hoàng Lập Hải nói:

– Đúng vậy, Thành ủy chính xác đã nói muốn cho các cậu một cơ hội cạnh tranh công bằng, nhưng hiện tại huyện Thanh Phong bọn họ đã gần như lấy được khoản tiền hỗ trợ đó rồi.

Liễu Kình Vũ cười lạnh nói:

– Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi rất không đồng ý với quan điểm của ông, bất kỳ việc gì cũng đều phải chú trọng đến chứng cớ. Hiện tại huyện Thanh Phong đã không thể đưa ra được bất kỳ chứng cớ gì để chứng minh bọn họ đã nhận được khoản tiền đó, tôi dựa vào cái gì phải rút khỏi cuộc cạnh tranh? Hơn nữa cạnh tranh công bằng là quyết định của tập thể hội nghị Ủy ban thường vụ Thành ủy đưa ra, tôi không có bất kỳ lý do gì để rút khỏi cạnh tranh. Chỉ cần ngày nào số tiền này chưa được kết toán, tôi vẫn có cơ hội cạnh tranh công bằng.

Hơn nữa đổi lại tôi nói, Chủ tịch thành phố Hoàng, nếu tôi nói huyện Thụy Nguyên chúng tôi hiện tại đã lấy được khoản tiền hỗ trợ này, tôi đề nghị với thành phố, yêu cầu huyện Thanh Phong rút khỏi cạnh tranh, ông cho rằng huyện Thanh Phong có đồng ý không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận