Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ thẳng thắn chất vấn khiến cho Hoàng Lập Hải á khẩu không nói được lời nào, nhẫn nhịn một lúc lâu, Hoàng Lập Hải mới cả giận nói:

– Liễu Kình Vũ, cậu đây là già mồm át lẽ phải.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Già mồm át lẽ phải? Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, rốt cuộc là ai đang già mồm, trong lòng ông là rõ nhất. Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi tôn trọng ông là một lãnh đạo quyền uy, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm theo một cách mù quáng. Tôi thân là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, tôi có quyền suy nghĩ và nhận định độc lập. Trước khi hội nghị thường vụ Thành ủy chưa đưa ra quyết định tập thể yêu cầu tôi rút khỏi lần cạnh tranh này, tôi sẽ tiếp tục theo suy nghĩ của tôi mà triển khai công việc.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại, ngay sau đó đi đến quầy lễ tân phía trước.

Lúc Liễu Kình Vũ đi đến quầy lễ tân đăng kí thì nhìn thấy Triệu Chí Cường đang nghe điện thoại của ai đó. Một lát sau, ánh mắt đầy khiêu khích và không tốt của Triệu Chí Cường nhìn đến Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ cũng cười lạnh đáp lại.

Hai người đều hiểu rất rõ, hiện tại, ở thành phố Yến Kinh, hai người nhất định phải vì nơi mình phụ trách giành được khoản tiền hỗ trợ đặc biệt làm đường cao tốc này mà tiến hành cạnh tranh quyết liệt. Bên nào thắng sẽ thuận lợi tiến hành dự án làm đường cao tốc, mà bên nào thất bại rất có khả năng phải tạm dừng dự án xây dựng này. Dù sao, đối với thành phố Nam Hoa mà nói, không thể cùng một lúc khởi động hai dự án với quy mô lớn như thế này được.

Sau khi làm xong thủ tục thuê phòng, Liễu Kình Vũ lúc này mới gọi điện thoại cho mấy anh em tốt ở thành phố Yến Kinh, hẹn mấy anh em cùng ăn cơm.

Đến đầu tiên là Tiểu Nhị Hắc con trai của Hắc Tử, tên Tiểu Nhị Hắc này di truyền ngoại hình bên ngoài cao lớn ngăm đen của Hắc Tử, tuy nhiên thoạt nhìn lại đẹp trai hơn Hắc Tử rất nhiều, làn da cũng đen ít hơn một chút.

Sau khi Tiểu Nhị Hắc nhìn thấy Trình Thiết Ngưu đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ, lập tức trợn tròn mắt. Bởi vì cậu ta đột nhiên phát hiện ra, chàng trai đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ bất luận là dáng người hay trang phục gần như đều giống với mình, mà ngay cả bộ dạng cũng có vài phần tương tự, điểm duy nhất không giống là làn da của người anh em này đen hơn một chút so với mình.

Tiểu Nhị Hắc thầm nghĩ trong lòng: “Con mẹ nó, không phải người đứng bên cạnh Liễu Kình Vũ là con riêng của ba mình chứ, tên này tại sao lại giống mình như vậy.”

Trong lòng nghĩ như vậy, Tiểu Nhị Hắc trực tiếp nói với Liễu Kình Vũ:


– Lão đại, người anh em bên cạnh anh là ai vậy, anh giới thiệu một chút đi.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Cậu ấy tên là Trình Thiết Ngưu, hiện tại là lái xe của tôi, cũng là người anh em tốt của tôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ vỗ vỗ Trình Thiết Ngưu nói:

– Thiết Ngưu, đây là người anh em tốt của tôi, biệt danh là Tiểu Nhị Hắc, cậu gọi cậu ấy là Nhị Hắc là được.

Trình Thiết Ngưu vươn tay ra, ồm ồm nói:

– Tôi là Trình Thiết Ngưu.

Tiểu Nhị Hắc vươn tay ra bắt tay với Trình Thiết Ngưu, trong lúc bắt tay, hai người dường như cùng chung ý tưởng đều dùng sức.

Gần như trong nháy mắt, Tiểu Nhị Hắc cảm thấy tay mình giống như là cầm phải một khối sắt thép, bàn tay của đối phương cứng rắn như sắt, lực đạo mười phần, mà Trình Thiết Ngưu cũng lần đầu tiên cảm thấy có người có sức lực ngang với mình.

Hai người chỉ bắt tay một lát rồi buông ra, Tiểu Nhị Hắc cười nói:

– Lão đại, em nhận người anh em Trình Thiết Ngưu này.

Tiểu Nhị Hắc là một người vô cùng thẳng thắn. Đối với cậu ta mà nói, nếu muốn gia nhập vào nhóm của Liễu Kình Vũ bọn họ, nhất định phải là người có thực lực hoặc là người có nhân phẩm tốt. Với sự khôn khéo của Tiểu Nhị Hắc đương nhiên sẽ nhìn ra được Trình Thiết Ngưu khẳng định là một lực sĩ, nhân phẩm khẳng định không có vấn đề gì, bằng không mà nói, Liễu lão đại tuyệt đối sẽ không để cho cậu ta làm lái xe. Mà chỉ nhìn sức mạnh, Tiểu Nhị Hắc đã cảm thấy Trình Thiết Ngưu này tuyệt đối không phải là một người bình thường, hơn nữa sức mạnh của đối phương so với mình chỉ hơn chứ không kém, người như thế này cậu ta vẫn là lần đầu tiên gặp.


Chính bởi vì cái gọi là anh hùng tiếc anh hùng, nên hai người chỉ đơn giản đọ sức một chút đã công nhận đối phương.

Bốn người sau đó đến là Hoàng Đức Quảng, Lục Chiêu, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân. Liễu Môn Tứ kiệt cũng là lần đầu tiên gặp Trình Thiết Ngưu, tuy nhiên sau khi giới thiệu làm quen, bốn người bọn họ cũng rất nhanh thích người anh em mới gia nhập nhóm Trình Thiết Ngưu này, bởi vì động tác biểu hiện của cái cậu Trình Thiết Ngưu này thật sự là quá dũng mãnh – chính là ăn.

Từ trước tới nay, trong nhóm bọn họ, người có thể ăn được nhất phải kể đến Tiểu Nhị Hắc, bởi vì sức ăn của Tiểu Nhị Hắc có thể bằng hai đến ba lần sức ăn của một người bình thường bọn họ, tuy nhiên sức ăn của Tiểu Nhị Hắc so với sức ăn của Trình Thiết Ngưu cũng chỉ có thể xem như kiến gặp voi. Một mình anh bạn này có thể ăn được lượng thức ăn của năm sáu người bọn họ, hơn nữa chỉ có thể coi là miễn cưỡng no bụng.

Đương nhiên, chỉ dựa vào sức ăn thì Trình Thiết Ngưu sẽ không thể gia nhập được vào nhóm Liễu Môn Tứ kiệt, nhưng tính cách thật thà chất phác của Trình Thiết Ngưu rất nhanh đã được biểu hiện ra trong lúc uống rượu. Anh bạn này uống rượu với ai cũng uống cạn một ly, hơn nữa tửu lượng cũng rất cao, lúc nói chuyện thì có gì nói đấy. Tính cách đơn thuần như vậy đương nhiên giành được sự nhất trí đồng thuận của các anh em.

Trong bữa tiệc rượu, mọi người đương nhiên sẽ nói đến mục đích đến thành phố Yến Kinh của Liễu Kình Vũ, mọi người nghe Liễu Kình Vũ muốn đến tìm kiếm tiền hỗ trợ từ trong Bộ, Tiểu Nhị Hắc trực tiếp cười nói:

– Lão đại à, việc này đối với anh mà nói cũng chỉ là một bữa sáng, anh trực tiếp gọi điện thoại cho chú Gia Cát Phong, chuyện gì cũng xong.

Không đợi Liễu Kình Vũ nói, Hoàng Đức Quảng liền nói:

– Tiểu Nhị Hắc, cậu nói đơn giản như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ, Liễu lão đại hiện tại đang ở vào thời kỳ rèn luyện, bác Lưu sớm đã đưa ra cho anh ấy quy định, đó chính là trước khi anh ấy làm đến cấp Sở, sẽ không giúp anh ấy bất kỳ cái gì. Bất kỳ việc gì trong quan trường anh ấy đều phải dựa vào chính mình, vì vậy phương án đi tìm chú Gia Cát Phong nhất định là không thực hiện được.

Tiểu Nhị Hắc lập tức đau khổ nói:

– Đây chẳng phải là lừa người sao, Liễu lão đại mới vào quan trường chưa lâu, anh ấy quen biết được bao nhiêu người chứ.

Đúng lúc này, Lâm Vân đột nhiên nói:


– Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một người, anh bạn này tên là Chu Hạo Minh, hiện nay đang làm Chánh văn phòng Vụ quy hoạch của Bộ. Anh ta với tôi trước đây cùng nhau lớn lên trong Đại viện, lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng quan hệ của bọn mình vẫn rất tốt. Việc của Liễu lão đại tôi có thể thử nhờ anh ta giúp đỡ, buổi tối chúng ta có thể hẹn anh ta cùng đi uống rượu. Hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào sức của chúng ta để giúp Liễu lão đại làm tốt việc này.

Mọi người sau khi nghe được những lời nói của Lâm Vân, nhẹ nhàng gật đầu. Ý kiến của Lâm Vân cũng rất có lý, lấy thân phận hiện tại của Liễu Kình Vũ muốn động đến mạng lưới quan hệ mà nói, chỉ có thể động đến mạng lưới quan hệ cấp bậc tương đối cao, cho dù là thành công cũng rất dễ khiến cho mọi người lên án, thậm chí trở thành nhược điểm để mọi người lợi dụng, hơn nữa, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển trong tương lai của Liễu Kình Vũ, bởi vì những mối quan hệ kia cũng không phải của Liễu Kình Vũ mà là của Lưu Phi cha hắn.

Ngược lại, nếu Liễu Kình Vũ thông qua mạng lưới quan hệ rộng rãi của anh em bạn bè mình, đặc biệt là mạng lưới quan hệ tầng lớp thấp, như vậy có thể từng bước mở rộng mạng lưới quan hệ của bản thân hắn. Cùng với số tuổi tăng lên, những người khác nhau trong những mối quan hệ này theo tuổi sẽ dần dần từng bước đi lên những cấp bậc cao hơn nữa. Mạng lưới quan hệ của Liễu Kình Vũ cũng sẽ càng vững chắc

Cái gì gọi là anh em, chính là giống như Lâm Vân, hầu như lúc nào cũng nghĩ cho Liễu Kình Vũ, người suy nghĩ cho tiền đồ của anh em mình mới được coi là anh em.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Được, vậy tối nay cùng gặp Chu Hạo Minh, tạo một chút quan hệ.

Lúc này, Hoàng Đức Quảng cũng cười nói:

– Lâm Vân vừa nói như vậy, tôi cũng nghĩ ra một người, cậu ấy tên là Cổ Chấn Dương, đang làm Phó vụ trưởng thường vụ ở Vụ Kiểm toán, quan hệ của tôi với cậu ấy cũng rất tốt, buổi tối tôi cũng bảo cậu ấy đến.

Liễu Kình Vũ ra sức gật đầu. Hắn thật không ngờ, bình thường mấy tên này mặc dù có chút càn quấy, nhưng tới thời khắc quan trọng, vẫn tương đối nhanh nhẹn.

Sau đó, Lâm Vân và Hoàng Đức Quảng chia nhau ra gọi điện cho Chu Hạo Minh và Cổ Chấn Dương, hẹn bọn họ 7 giờ tối cùng ăn cơm ở khách sạn Hoa Hằng.

Chu Hạo Minh bên đó ngược lại đáp ứng rất sảng khoái, biểu thị sẽ đến đúng giờ. Nhưng Cổ Chấn Dương bên này lại bảo với Hoàng Đức Quảng là tối nay đã có hẹn một bữa tiệc rồi, nhưng cũng chính tại khách sạn Hoa Hằng, còn nói Hoàng Đức Quảng hẹn cậu ta, cậu ta vốn dĩ nên qua đầu tiên, nhưng người của bữa tiệc hôm nay là do lãnh đạo cấp trên giới thiệu, không thể quá chậm trễ, bản thân muộn nhất là 7 rưỡi sẽ qua đó.

Hoàng Đức Quảng tương đối hiểu rõ cậu Cổ Chấn Dương này, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ có điều nói cho cậu ta biết, tối hôm nay sẽ giới thiệu cho cậu ta một người bạn tốt.

Sau khi hoàn thành xong chính sự, các anh em bắt đầu nâng ly cạn chén sảng khoái uống, song lúc này, các anh em vẫn khá tiết chế, không có uống nhiều, dù sao buổi tối còn có tiệc rượu.


7h tối, trong phòng bao chữ Thiên số 8 của khách sạn Hoa Hằng, đám anh em Liễu Kình Vũ, Tiểu Nhị Hắc, Trình Thiết Ngưu, Hoàng Đức Quảng, Lâm Vân cùng nhau vây quanh bàn rượu, ngồi bên cạnh Liễu Kình Vũ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi.

Lâm Vân cười giới thiệu:

– Lão đại, đây là Chu Hạo Minh – người anh em tốt của em mà em đã nói với anh, hiện tại đang làm Chánh văn phòng ở Vụ quy hoạch.

Nói xong, Lâm Vân lại giới thiệu:

– Lão Chu, đây là Liễu Kình Vũ người anh em tốt của em, là lão đại của mấy người bọn em.

Đối với thân thế của Liễu Kình Vũ, Lâm Vân cũng không có giới thiệu quá nhiều. Đối với thân phận của Liễu Kình Vũ, người nên biết đều biết, mà người không nên biết cũng không biết, thân là anh em tốt của Liễu Kình Vũ, cậu ta cũng không cần phải khoe thân phận của Liễu Kình Vũ với bất kỳ ai, hoàn toàn không cần thiết.

Mặc dù Chu Hạo Minh và Lâm Vân ở cùng một Đại viện, nhưng lấy thân phận của anh ta cũng không thể biết được thân phận của Liễu Kình Vũ, bởi vì trên căn bản không phải là cùng một nhóm. Nhưng anh ta cũng là một người hiểu chuyện, trong những người này anh ta cũng biết hai người, biết được nhóm người này bọn họ không phải là người bình thường, mà Lâm Vân càng không phải là một người bình thường, nhưng mà, người như Lâm Vân lại gọi Liễu Kình Vũ là Lão đại, điều này cho thấy một vấn đề, đó chính là Liễu Kình Vũ càng không phải là một người bình thường.

Vì vậy, mặc dù trong số những người này Chu Hạo Minh là lớn tuổi nhất, thậm chí kinh ngiệm cũng nhiều nhất, nhưng anh ta lại không tỏ vẻ tinh tướng, lúc chọn chỗ ngồi, cũng không dựa theo sự sắp xếp của Liễu Kình Vũ ngồi ở vị trí đầu mà chọn ngồi bên tay trái của Liễu Kình Vũ.

Sau đó, mọi người cùng giới thiệu một chút, sau khi giới thiệu xong, mọi người bắt đầu uống rượu.

Liễu Kình Vũ trực tiếp giơ chén rượu lên nói:

– Chánh văn phòng Chu, chén rượu thứ nhất tôi kính anh, mong anh có thể chỉ bảo, giúp đỡ cho công việc của huyện Thụy Nguyên chúng tôi nhiều hơn nữa.

Chu Hạo Minh lập tức cười nói:

-Nhất định, nhất định, không biết các cậu có việc gì cần tôi giúp đỡ?

Chu Hạo Minh cũng là người hiểu chuyện, bữa tiệc rượu ngày hôm nay khẳng định là có mục đích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận