Đỉnh Cao Quyền Lực

Giờ phút này, trên mặt của Triệu Chí Cường có chút lúng túng.

Cùng xấu hổ như Triệu Chí Cường còn có Cổ Chấn Dương. Cổ Chấn Dương vội vàng đứng dậy, cười nhìn về phía Vụ phó vụ Quy hoạch Hoàng Phú Quý, nhưng cũng không hề có ý muốn nhường chỗ.

Giờ phút này, Hoàng Phú Quý cũng cau mày nhìn về phía Cổ Chấn Dương.

Hai người cùng làm trong một đơn vị, hiểu biết về nhau rất rõ ràng, hơn nữa cấp bậc cũng tương đương, còn từng có một đoạn thời gian ân oán không rõ. Lần cạnh tranh vị trí Vụ trưởng trước đó, cả hai người đấu đá vô cùng ác liệt, kết quả ai cũng không giành được vị trí đấy, ngược lại để cho một vị Vụ phó khác ngư ông đắc lợi. Khi người kia thăng chức, cũng là lúc ân oán của hai người bắt đầu, trong bữa tiệc, một người xuất hiện, tuyệt đối sẽ không thấy mặt người kia. Tuy cùng làm việc ở một tầng lầu, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt nhau, nhưng hai người lại chưa từng nói chuyện.

Hai người thật không ngờ sẽ gặp nhau trong tình huống này.

Tuy nhiên, khi nghe thấy Triệu Chí Cường bảo Liễu Kình Vũ nhường lại vị trí chủ tọa cho mình, trong lòng Hoàng Phú Quý thấy khá thoải mái, ông ta rất hy vọng Liễu Kình Vũ nhường vị trí này cho mình.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ lại thản nhiên cười nói:

– Thật ngại quá, đồng chí Triệu Chí Cường, anh nói với tôi đồng chí Hoàng Phú Quý cũng đến lúc nào thế? Anh nên thông báo trước với tôi mới phải, lần này anh vui đùa có chút quá trớn rồi đấy.

Liễu Kình Vũ trực tiếp đâm cho Triệu Chí Cường một dao.

Triệu Chí Cường phát điên rồi, nhưng loại chuyện này đâu dễ giải quyết, gã ta thực sự không có biện pháp gì đối với Liễu Kình Vũ, chỉ có thể khó khăn thở, lạnh lùng nói:

– Tốt, tốt, hay cho một Liễu Kình Vũ, quả nhiên là không có quy củ gì. Nếu Vụ phó Hoàng đã tới, cậu nên mang thêm ghế cho Vụ phó Hoàng mới phải.


Lúc này đây, Triệu Chí Cường không dám bảo Liễu Kình Vũ nhường vị trí chủ tọa lại nữa, vì gã ta không muốn đắc tội Cổ Chấn Dương.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ thông minh như thế, sao có thể để gã ta được như ý nguyện. Sau khi Triệu Chí Cường nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức cười nói:

– Ngại ngùng rồi, đồng chí Triệu Chí Cường, chỗ ngồi của tất cả mọi người đều đã cố định, vị trí chủ tọa cũng không thể thay đổi, hơn nữa tôi cũng không có thói quen thay đổi vị trí khách mời, nếu không để tôi bảo nhân viên phục vụ mang thêm hai cái ghế lại đây.

Triệu Chí Cường há miệng thở dốc, cái gì cũng không nói nổi. Liễu Kình Vũ này, thực sự quá kiêu ngạo rồi, không ngờ ngay trước mặt Hoàng Phú Quý lại dõng dạc nói không có thói quen nhường ghế chủ tọa. Lần này nhất định là đắc tội Hoàng Phú Quý rồi. Tuy nhiên người này cũng quá âm hiểm, ý của gã là muốn Liễu Kình Vũ nhường vị trí của mình cho Hoàng Phú Quý, nhưng không ngờ hắn lại đổi khái niệm chủ tọa, mà chính gã trước đấy lại không ngừng lặp lại điều này, bây giờ muốn phản bác cũng không được.

Lúc này, Hoàng Phú Quý đã hoàn toàn bị Liễu Kình Vũ chọc giận, phổi của ông ta sắp vỡ tung rồi. Vốn ông ta muốn lại đây diễu võ dương oai, lại thật không ngờ vì sự xuất hiện của Cổ Chấn Dương mà bị phá vỡ hoàn toàn. Ông ta là người hiểu chuyện, biết trước mặt Cổ Chính Dương muốn tinh tướng cũng khó, hơn nữa nếu làm không tốt còn có thể bị đối phương bắt lấy nhược điểm.

Cho nên, ông ta lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ một cái:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu là một người vô cùng trẻ tuổi, hy vọng con đường sau này của cậu luôn tốt đẹp, ngàn vạn lần đừng gập ghềnh.

Nói xong, Hoàng Phú Quý quay người bỏ đi.

Đối với lời nói uy hiếp của Hoàng Phú Quý, mọi người ở đây sao lại không hiểu. Cổ Chấn Dương nghe Hoàng Phú Quý nói vậy, trong lòng tràn đầy khinh thường, âm thầm nghĩ: “Hoàng Phú Quý ơi Hoàng Phú Quý, ai bảo anh lại ra vẻ tinh tướng trước mặt Liễu Kình Vũ làm gì, đúng là chuột liếm chân mèo mà.”

Cổ Chấn Dương còn nghĩ như vậy, đám Tiểu Nhị Hắc lại càng không cần phải nói, những người này coi Hoàng Phú Quý chỉ như một gốc cây thông thôi.


Liễu Kình Vũ cười, giơ chén rượu lên nói:

– Nào, Vụ phó Cổ, Chủ nhiệm Chu, chúng ta cùng nhau uống thêm một chén, không nên vì đoạn nhạc nhỏ vừa rồi mà mất hứng.

Sau khi uống xong chén rượu này, Cổ Chấn Dương cười nói:

– Bí thư Liễu, vẻ mặt vừa rồi của Hoàng Phú Quý tôi tin cậu cũng nhìn thấy, cậu coi trọng tôi như vậy, tôi vô cùng cảm kích, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu một chút, Hoàng Phú Quý là một kẻ vô cùng sĩ diện, hơn nữa tâm nhãn cũng không đủ lớn, mà bản quy hoạch ở huyện Thụy Nguyên của các cậu nhất định phải được Vụ Quy hoạch thông qua, mới có thể Vụ kiểm toán của chúng tôi xét duyệt. Cho nên nếu cậu có quan hệ gì, hãy tận lực sử dụng, nếu không nếu dự án của các cậu bị kẹt ở Vụ quy hoạch, tôi cũng không thể giúp gì.

Tuy rằng Cổ Chấn Dương nói không rõ ràng, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn hiểu rõ, ông ta đang ám chỉ Hoàng Phú Quý rất có thể gây khó dễ cho mình, nhưng Liễu Kình Vũ cũng chỉ cười nói:

– Không có việc gì, tôi dựa theo quy trình làm là được.

Tối hôm đó, khách và chủ đều vui mừng, tán gẫu vô cùng vui vẻ.

Sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ tự mình mang theo bản kế hoạch đường cao tốc huyện Thụy Nguyên tới văn phòng của Chánh văn phòng Vụ Quy hoạch Chu Hạo Minh.

Chu Hạo Minh sau khi xem kĩ một lần, vẻ mặt ngưng trọng nói:

– Bí thư Liễu, bản quy hoạch huyện Thụy Nguyên này của các cậu làm vô cùng tường tận, hơn nữa chỉ thị của ba cấp huyện thành phố tỉnh cũng đã vô cùng rõ ràng, nếu dựa theo trình tự bình thường, cần qua 5 vị trí công tác, tôi đi giúp cậu một chút, sáng hôm nay là có thể đến cấp cuối cùng. Cậu chỉ cần 2 vị Vụ trưởng kí tên là được, 2 người này thì tôi không thể giúp gì được rồi.


Liễu Kình Vũ nghe Chu Hạo Minh nói xong, vội vàng cảm động nói:

– Chủ nhiệm Chu, thành thật cám ơn anh.

Chu Hạo Minh cười cười:

– Không có việc gì, đây cũng là bổn phận công tác của tôi mà thôi.

Nói xong, Chu Hạo Minh cầm lấy bản kế hoạch của Liễu Kình Vũ đi ra ngoài, Liễu Kình Vũ thì ngồi trong phòng làm việc của anh ta.

Không thể không nói, có người quen mọi chuyện đều dễ dàng, có Chu Hạo Minh tự mình ra tay, tốc độ phê duyệt vô cùng nhanh chóng. Chỉ chưa đầy một giờ, Chu Hạo Minh đã làm xong tất cả mọi quy trình, sau đó mang bản kế hoạch đến văn phòng của Vụ phó Hoàng Phú Quý.

Chu Hạo Minh sau khi gõ cửa, liền đặt bản kế hoạch lên bàn công tác của Hoàng Phú Quý, vô cùng cung kính nói:

– Vụ phó Hoàng, đây là bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên, ngài xem có thể phê duyệt trước một chút không?

Cùng là đồng nghiệp, bọn họ đều vô cùng ăn ý, nếu là người quen của người kia, hơn nữa phù hợp quy trình lại không có bất cứ vấn đề gì, tất cả mọi người đều sẽ cho nhau mặt mũi, dù sao, mọi người đều ở trong cùng một hệ thống, đều sẽ có lúc phải nhờ cậy nhau.

Nhưng mà, Hoàng Phú Quý sau khi thấy bản kế hoạch, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi nói:

– Được, bản kế hoạch này cứ để lại chỗ tôi, một lát nữa tôi sẽ phê duyệt.

Chu Hạo Minh nhìn thấy thái độ của Hoàng Phú Quý, trong lòng biết chỉ sợ có chuyện không ổn. Tuy nhiên anh ta cũng chỉ có thể giúp được đến đây thôi, sau khi nháy mắt với Liễu Kình Vũ, liền rời đi.


Liễu Kình Vũ ngồi trên sofa yên lặng chờ đợi.

Hoàng Phú Quý bắt Liễu Kình Vũ đợi khoảng nửa giờ, lúc này mới bắt đầu cầm bản kế hoạch lên đọc.

Trong toàn quá trình, Liễu Kình Vũ vẫn ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, không hề có một chút lơi lỏng nào, đặc điểm nghiêm chỉnh của quân nhân hoàn toàn được phát huy.

Đối với sự kiên trì của liễu Kình Vũ, Hoàng Phú Quý vẫn khá tán thưởng đấy, nhưng đêm qua, Liễu Kình Vũ không cho ông ta chút mặt mũi nào, trong lòng của ông ta vô cùng khó chịu, hơn nữa ông ta vốn đã nhận lời với Triệu Chí Cường, không để dự án này thông qua, cho nên, hôm nay bất kể thế nào, bản kế hoạch này cũng không thông qua được.

Tuy nhiên, điều làm Hoàng Phú Quý buồn bực chính là, sau khi ông ta xem đi xem lại hai lần bản kế hoạch đó, vẫn không tìm được ra điểm sai lầm nào, điều này làm ông ta có chút giật mình. Bởi vì đối với ông ta mà nói, tiếp xúc với đủ loại kế hoạch trong một thời gian dài, ánh mắt của ông ta sớm đã trở nên vô cùng bắt bẻ, mặc dù là tài liệu vô cùng nghiêm mật, ông ta vẫn có thể tìm ra vấn đề trong đó, bắt đối phương làm lại.

Mà đối phương vì để tài liệu được phê duyệt, nhất định phải dùng mọi quan hệ để mời mình ăn cơm, chia cho mình một chút ưu đãi. Đây là quyền lợi của những người cẩm quyền như ông ta, cũng là đạo lý sinh tồn của bọn họ, chỉ có bới lông tìm vết, mới thể hiện được trình độ hơn người của bản thân.

Nhưng mà, ông ta thật không ngờ, mình lại không thể tìm ra điểm nào không ổn trong bản kế hoạch này, dù chỉ là mội lỗi lầm nho nhỏ, điều này làm ông ta vô cùng khiếp sợ, thậm chí còn có chút hoài nghi. Bản phương án kế hoạch này, có phải là bản kế hoạch mẫu không?

Nhưng với Hoàng Phú Quý mà nói, nếu ông ta muốn tìm ra điểm xấu, biện pháp vẫn có rất nhiều, ông ta nhẹ nhàng đặt văn kiện xuống bàn, nói:

– Liễu Kình Vũ, bản kế hoạch này của cậu quả thực không tệ, tuy nhiên, toàn bộ kế hoạch lại không đủ hợp lý. Tôi đề nghị trước tiên cậu mang về điều chỉnh một chút, sau đó lại đưa lại đây.

Liễu Kình Vũ nhướn mày:

– Vụ phó Hoàng, không biết bản kế hoạch này bất hợp lý ở chỗ nào? Có thể hay không cho tôi một chỉ thị rõ ràng hơn, như vậy chúng tôi cũng có phương án sửa chữa thích hợp.

Liễu Kình Vũ đã nhìn ra chuyện đối phương cố tình gây khó dễ, nhưng hắn vẫn tạm thời ẩn nhẫn, hy vọng có thể lấy một phương thức bình thản để giải quyết vấn đề này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận