Đỉnh Cao Quyền Lực

Trắng trợn chơi xấu.

Không thể không nói Quách Tăng Kiệt quả thực là người khôn vặt.

Sau khi Quách Tăng Kiệt nói xong, Liêu Cẩm Cường lập tức xen vào:

– Ừ, tôi thấy đồng chí Quách Tăng Kiệt nói rất có đạo lý. Hiện tại hàng giả hoành hành quá nhiều, trang web mở ra rất nhiều, ai mà biết được trang web các bộ và Ủy ban Trung ương này có thật hay không? Chẳng may hacker động tay làm chậm trễ việc cũng không phải không có khả năng. Tôi thấy chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, lấy văn kiện chuẩn mà làm việc. Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi tin tưởng cậu cũng có thể hiểu đồng chí Quách Tăng Kiệt, ông ta cũng vì đại cục của thành phố Nam Hoa chúng ta suy nghĩ thôi.

Theo sau, Khâu Tân Bình cũng nói:

– Đúng vậy, đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu nhất định phải bình tĩnh, suy xét đến tầm nhìn xa trông rộng của lãnh đạo. Có như thế mới có thể làm việc cẩn thận được.

Sau khi hai người bọn họ nói xong, Hoàng Lập Hải giải quyết dứt khoát nói:

– Liễu Kình Vũ, tôi thấy chuyện này cứ xử lý theo ý kiến của đồng chí Quách Tăng Kiệt, chúng ta là cơ quan chính phủ nhất định phải làm việc cẩn thận. Ông ta làm vậy không có gì sai cả, chi tiết quyết định thành bại. Được rồi, các cậu trở về đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý.

Trong lúc nói chuyện, Hoàng Lập Hải trực tiếp nâng chén trà lên nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, ánh mắt nhìn vào văn kiện trên bàn. Rất rõ ràng, đây là muốn tiễn khách.

Nhìn thấy sự tình phát triển đến bước này, Liễu Kình Vũ cũng có chút bất ngờ không biết nói gì. Hắn vạn lần không ngờ, ba vị Ủy viên Thường vụ Thành ủy lại che chở cho Quách Tăng Kiệt đến mức độ này. Hắn càng không nghĩ đến, Quách Tăng Kiệt lại vô sỉ đến mức này, thậm chí còn không tin tưởng thông tin trên trang web của các bộ và Ủy ban Trung ương, người này cũng có cá tính đấy.

Từ văn phòng của Hoàng Lập Hải đi ra, sắc mặt của Liễu Kình Vũ có vẻ vô cùng ngưng trọng, mà Quách Tăng Kiệt cũng ngạo mạn không chịu nổi. Lúc đi đường thỉnh thoảng còn nheo mắt nhìn Liễu Kình Vũ, toát ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, cùng tôi đấu? Cậu còn non lắm. Lúc này, tôi muốn nhìn thấy cậu chịu thua thiệt. Chỉ cần Hội nghị Ủy viên Thường vụ chiều nay đem chuyện này ra thảo luận, sự việc liền được xác định rồi.”


Liễu Kình Vũ nhìn ra được nguyên nhân Quách Tăng Kiệt đi ra cùng mình, chắc là muốn công khai với tất cả Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rằng lần đọ sức này ông ta đã giành thắng lợi.

Nhìn thấy bộ dạng vênh váo tự đắc của Quách Tăng Kiệt, trong lòng Liễu Kình Vũ liền suy nghĩ: “Con bà nó, đám người các người liên hợp lại tính kế với tôi lại còn ra vẻ kiêu ngạo như vậy, xem tôi thu thập các người thế nào?”

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên dừng bước, xoay người hướng Quách Tăng Kiệt đi đến, vừa đi vừa giơ tay về phía ông ta.

Động tác đột nhiên này của Liễu Kình Vũ khiến Quách Tăng Kiệt hoảng sợ, ông ta nghĩ tiểu tử này lại muốn nổi cơn, định bạt tai mình, lập tức run rẩy nói:

– Cậu… cậu muốn làm gì, Liễu Kình Vũ, tôi nói cho cậu biết đánh nhân viên nhà nước là phạm pháp đấy.

Trong lúc nói chuyện, Quách Tăng Kiệt toát ra vẻ sợ hãi.

Ngoài dự đoán, Liễu Kình Vũ không túm cổ áo của Quách Tăng Kiệt mà nhẹ nhàng lấy xuống một sợi tóc từ cổ áo, cười nói:

– Cục trưởng Quách, không cần phải sợ. Tôi cũng không phải là người xấu, cũng sẽ không đánh người, chỉ giúp ông lấy tóc xuống thôi mà. Sao lại phải sợ đến thế? Ông không nên như thế. Bản thân ông là Cục trưởng Cục Giao thông thành phố, đường đường là cán bộ cấp Cục trưởng nhất định phải biểu hiện khí khái anh hùng không biết sợ.

Nói xong, Liễu Kình Vũ cười lắc đầu, cất bước đi xa.

Giờ phút này trong hành lang, người đến người đi nhìn thấy nét mặt của Quách Tăng Kiệt rất rõ ràng, lập tức mỉm cười, bọn họ thầm nghĩ: “Cục trưởng Quách này sao lại nhát gan như vậy, một động tác của Liễu Kình Vũ mà ông ta cũng sợ đến mức độ này. Người nhát gan như vậy sao có thể làm Cục trưởng được. Nếu đổi lại là mình, mình nhất định sẽ làm tốt hơn ông ta rất nhiều.”

Rất nhanh, cả Ủy ban nhân dân thành phố đều biết Quách Tăng Kiệt là người nhát gan.


Sau khi Liễu Kình Vũ chơi xỏ Quách Tăng Kiệt, tâm tình cũng có chút dịu đi, đại não cũng chuyển động lên xuống. Vừa đi hắn vừa nghĩ đối sách. Hắn biết, xế chiều hôm nay sẽ cử hành Hội nghị thường vụ ở thành phố, thảo luận xem 500 trăm triệu sẽ thuộc về ai? Nhất định mình phải hành động trước khi chuyện này có kết quả.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ đi nhanh về phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Đới Giai Minh.

Vừa vào phòng làm việc của Đới Giai Minh, Liễu Kình Vũ liền đem chuyện vừa rồi nói qua một lượt. Đới Giai Minh nghe xong, lông mày lập tức nhíu lại.

Theo những gì Liễu Kình Vũ báo cáo, ông ta có thể cảm nhận được đám người Hoàng Lập Hải nhất định thiên vị Quách Tăng Kiệt. Ông ta thở dài một tiếng:

– Quách Tăng Kiệt là do Hoàng Lập Hải một tay đề bạt lên từ chức Chủ nhiệm của một phòng, luôn chỉ nghe theo lệnh của lão. Cậu cùng Quách Tăng Kiệt đến lý luận, lão làm sao có thể thiên vị cậu? Buổi chiều thảo luận chuyện này sẽ không dễ dàng đâu.

Liễu Kình Vũ đột nhiên cười nói:

– Bí thư Đới, tôi muốn ngài giúp kéo dài chuyện này thêm hai ngày.

Đới Giai Minh nhướn mày:

– Kéo dài thêm hai ngày, có ích không? Có thể thay đổi kết quả không? Chẳng lẽ cậu có thể lấy được văn kiện phê duyệt từ các bộ và Ủy ban Trung ương sao? Tôi thấy rất khó, đây là quy định rồi.

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:


– Tôi nghĩ chúng ta nên cố gắng thêm một lần nữa. Con đường nào cũng dẫn đến thành Rome. Tôi không tin Hoàng Lập Hải và Quách Tăng Kiệt có thể một tay che trời, ngang nhiên tham ô một khoản tiền lớn như vậy của huyện Thụy Nguyên. Bí thư Đới, tôi chỉ cần hai ngày. Nếu trong vòng 2 ngày tôi không làm xong việc, khoản tiền kia tôi cũng không muốn lấy nữa.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Đới Giai Minh có phần nghiêm túc:

– Chỉ cần hai ngày thôi à?

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Tôi tính toán không khác nhiều lắm.

Đới Giai Minh gật đầu:

– Được, tôi tranh thủ cho cậu thời gian 2 ngày nhưng cậu phải nhớ kỹ. Nếu thời gian cần nhiều hơn, tôi cũng không giúp được cậu.

Liễu Kình Vũ gật đầu.

Lúc này, trong văn phòng Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải, sau khi Quách Tăng Kiệt đi rồi, lão lập tức gọi Liêu Cẩm Cường và Khâu Tân Bình đến thương lượng một chút Hội nghị thường vụ buổi chiều.

Liêu Cẩm Cường nói:

– Chủ tịch Hoàng, tôi cho rằng lúc chiều, Bí thư Đới sẽ hết sức giúp đỡ Liễu Kình Vũ. Trong khoảng thời gian này, bọn họ rất thân thiết. Nếu lúc đó chúng ta công khai ủng hộ huyện Thanh Phong chỉ sợ sẽ phải chịu công kích từ Bí thư Đới.

Hoàng Lập Hải gật đầu:

– Điều này là chắc chắn rồi, Đới Giai Minh rất yêu thích Liễu Kình Vũ. Hơn nữa, từ sau khi Liễu Kình Vũ đến huyện Thụy Nguyên, bất cứ lỗ hổng nào cũng có thế lực của Đới Giai Minh lấp vào. Đây cũng là lý do khiến Đới Giai Minh yêu thích Liễu Kình Vũ. Cho nên, lúc này, bất kể giá nào cũng không thể để hắn túm được dự án Đường cao tốc. Bằng không một khi huyện Thụy Nguyên thực hiện dự án này thành công, sức ảnh hưởng của Liễu Kình Vũ còn mạnh hơn. Đến lúc đó, Đới Giai Minh sẽ mượn cơ hội vươn thế lực đến huyện Thụy Nguyên. Đến lúc ấy chúng ta vô cùng bất lợi.


Khâu Tân Bình nói:

– Chủ tịch Hoàng, tôi thấy hay là như vậy đi, chúng ta nên kết nối với các Ủy viên Thường vụ một chút, xem ý tứ của họ thế nào.

Hoàng Lập Hải lắc đầu cười:

– Chuyện này muốn làm cũng không phải là không thể, sự việc diễn ra đến lúc này huyện Thanh Phong là được lợi nhất. Mặt khác, việc liên lạc với các Ủy viên thường vụ khác để cho Triệu Chí Cường đi làm là được. Hắn cũng không phải là người mặc kệ sống chết. Lão Khâu à, cậu trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Chí Cường kêu hắn đi làm việc này. Triệu Chí Cường là người có bối cảnh đấy, thu phục hai ba vị Ủy viên cũng không phải là chuyện khó. Hơn nữa dựa vào thế lực của chúng ta, Hội nghị chiều nay cũng có thể thuận lợi thông qua.

Khâu Tân Bình bấm số gọi cho Triệu Chí Cường, đem ý tứ của Hoàng Lập Hải nói cho gã. Triệu Chí Cường tỏ vẻ mình có thể đối phó được ít nhất với 2 Ủy viên. Một giờ đồng hồ sau, Triệu Chí Cường tự mình gọi điện thoại cho Hoàng Lập Hải thông báo mình đã thuyết phục xong 3 vị Ủy viên Thường vụ Thành ủy. Bọn họ đều đồng ý ủng hộ huyện Thanh Phong.

Nhận được điện thoại của Triệu Chí Cường, tâm tình của Hoàng Lập Hải liền buông lỏng.

Đối với lão mà nói, chỉ cần thắng lần đọ sức này tại Hội nghị Thường ủy cũng có nghĩa mình sẽ đạt được ưu thế tuyệt đối khi đọ sức với Bí thư thành ủy Đới Giai Minh. Lão làm việc chưa bao giờ bắn tên không đích. Sở dĩ lão đem 500 triệu này cho Triệu Chí Cường và huyện Thành Phong, không chỉ là muốn tạo quan hệ với Triệu Chí Cường. Dù sao chủ động dán lên người người ta chưa chắc họ đã để ý đến mình. Cho dù là đồng ý rồi đợi thời khắc mấu chốt giúp đỡ mình cũng sẽ không biết phải hỗ trợ thế nào. Hơn nữa điều Hoàng Lập Hải thực sự quan tâm là Triệu gia có đủ thực lực gây ảnh hưởng đến cục diện chính trị của thành phố Nam Hoa hay không?

Lúc này lão coi như thử Triệu gia một lần. Nếu Triệu gia thực sự có thể giải quyết một vài Ủy viên Thường vụ Thành ủy, thuyết phục bọn họ ủng hộ Triệu Chí Cường và huyện Thanh Phong thì tức là Triệu gia vẫn có ảnh hưởng ở thành phố Nam Hoa. Lão cần thông qua việc này để hình thành cầu nối mạng lưới quan hệ và nâng cao vị thế của mình ở thành phố Nam Hoa.

Hoàng Lập Hải đắc ý cười.

3h chiều, Hội nghị Thường vụ Thành ủy thành phố Nam Hoa chính thức bắt đầu. Đới Giai Minh chủ trì. Đầu tiên là mọi người báo cáo trọng điểm công tác hàng ngày. Sau đó thảo luận đến khoản bồi dưỡng tài chính.

Hoàng Lập Hải đầu tiên lên tiếng:

– Bí thư Đới, căn cứ vào kết quả thảo luận ở Hội nghị Thường vụ lần trước, Hội nghị lần này là thời điểm quyết định vấn đề tiền bạc bồi dưỡng cho dự án đường cao tốc của thành phố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận