Đỉnh Cao Quyền Lực

Liễu Kình Vũ lòng đầy nghi vấn nhìn đến Tào Thục Tuệ.

Lúc này, TàoThục Tuệ khóc càng nhiều hơn, còn khóc cả ra tiếng, hai tay nắm chặt lấy tay của Liễu Kình Vũ, nghẹn ngào lớn tiếng la lên:

– Liễu Kình Vũ anh không được chết, anh mà chết thì em cũng không muốn sống nữa.

Trong lúc nức nở, Liễu Kình Vũ cảm giác được tay phải mình bị Tào Thục Tuệ nắm chặt. Tào Thục Tuệ dường như dùng hết sức mình để nắm, giống như bản thân lập tức sắp phải rời khỏi hắn.

Theo tiếng khóc, Tào Thục Tuệ mạnh mẽ mở mắt ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Liễu Kình Vũ mang theo vài phần nhu tình đang nhìn mình.

Tào Thục Tuệ liền sửng sốt, nước mắt vẫn theo khóe mắt chảy xuống.

Liễu Kình Vũ ngồi dậy, đưa tay trái ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt cho Tào Thục Tuệ, dịu dàng nói:

– Thục Tuệ, em gặp ác mộng sao?

Tào Thục Tuệ lúc này mới tỉnh ngộ, nhưng nghĩ lại cơn ác mộng mình vừa mới mơ thấy, cô vẫn nắm chặt lấy tay của Liễu Kình Vũ, nghẹn ngào nói:

– Liễu Kình Vũ, đồng ý với em, anh không được chết!

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Em yên tâm đi, anh sẽ không dễ dàng chết như vậy, Diêm vương cũng không dám thu nhận anh, bằng không mà nói, anh nhất định sẽ làm cho Âm tào địa phủ của ông ta loạn lên.


– Hừ, hừ, hừ, không được nói lung tung.

Bị Liễu Kình Vũ đùa như vậy, Tào Thục Tuệ không khỏi cười mắng lên. Vốn dĩ bởi vì ác mộng mà tâm trạng không tốt cũng thoải mái đi rất nhiều, ngay lập tức, một cảm giác mệt mỏi kéo đến, Tào Thục Tuệ nhẹ nhàng dựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Mấy ngày qua, chăm sóc Liễu Kình Vũ mà gần như không được nghỉ ngơi, thêm vào đó, hai hôm trước Liễu Kình Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến cho thể xác và tinh thần của Tào thục tuệ đều chịu áp lực lớn, thần kinh vô cùng căng thẳng. Lúc này, nhìn thấy Liễu Kình Vũ đã không sao rồi, thậm chí còn có thể trêu đùa được mình, cô rất yên tâm.

Tào Thục Tuệ đã quá mệt mỏi rồi.

Nhìn thấy Tào Thục Tuệ bỗng nhiên sau khi cười xong liền tiến vào mộng đẹp, khóe mắt Liễu Kình Vũ ươn ướt. Hắn nhẹ nhàng đứng lên ôm lấy Tào Thục Tuệ, thật cẩn thận đặt lên giường, sợ đánh thức cô dậy. Sau khi sắp xếp xong cho Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ lúc này mời ngồi lên ghế, đầy nhu tình nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười của Tào Thục Tuệ.

Mặc dù Liễu Kình Vũ trên phương diện tình cảm là một người đàn ông khô khan, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn không biết gì. Liễu kình Vũ là một người đàn ông vô cùng khắt khe trong tình cảm, đối với con gái, đối với tình yêu hắn càng có quan niệm riêng của mình.

Trong những năm ở Đại đội đặc chủng Nanh Sói, Liễu Kình Vũ đi qua hơn mười quốc gia, thực thi không ít những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, thậm chí để rèn luyện năng lực của bản thân, hắn còn tập trung bỏ ra một năm để trà trộn vào trong một Đội lính đánh thuê hàng đầu.

Trong một năm này, hắn đã biết được mọi loại hình, mọi màu da, mọi quốc tịch của lính đánh thuê. Những người này cả ngày sống trong mưa bom bão đạn, đem suy nghĩ để trên dây lưng quần, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chết, cuộc sống lang thang vất vưởng này cũng tạo nên tính cách riêng cho rất nhiều tên trong bọn chúng. Rất nhiều tên sau khi đã hoàn thành xong một nhiệm vụ nào đó, liền đi đến những nơi ăn chơi như quán bar, câu lạc bộ đêm, hộp đêm tìm mấy người đẹp để xả hơi.

Rất nhiều lính đánh thuê hầu như đều dùng phần lớn số tiền mà mình dùng sinh mạng kiếm được để bao gái, đối với tình yêu, bọn họ cũng không hy vọng xa vời, cái bọn họ cần chỉ có đàn bà.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ mặc dù ở trong hoàn cảnh như vậy một năm, nhưng chưa từng cùng bọn họ ra ngoài chơi bời một lần nào. Hắn lúc ở trong đội lính đánh thuê đó được gọi là Ngụy quân tử, đối với điều này, Liễu Kình Vũ coi thường không thèm quan tâm.

Bởi vì đối với hắn mà nói, cái hắn cần là tình yêu, là một tình yêu trong lý tưởng của hắn. Hắn muốn tìm một người con gái hắn thích và cô ấy cũng thích hắn. Cô gái hắn cần là một người hiếu thuận với cha mẹ, thương yêu hắn, là một người có thể giúp hắn, cùng hắn trong lúc khó khăn hoạn nạn.


Liễu Kình Vũ mặc dù biết quan niệm tình yêu của mình có chút lý tưởng hóa, nhưng hắn lại kiên định không thay đổi, bởi vì đây chính là tình yêu của hắn.

Cho tới nay, Liễu Kình Vũ vẫn đang lặng lẽ chờ đợi, tìm kiếm tình yêu của mình. Mặc dù hắn biết Tào Thục Tuệ thích mình, nhưng hắn vẫn luôn xem Tào Thục Tuệ như bạn bè của mình, đối với tình cảm giữa hai người hắn vẫn luôn coi đấy là tình cảm giữa bạn bè với nhau.

Cho đến khi gặp Mộ Dung Thiện Tuyết, cái loại đơn thuần điềm nhiên không tranh không đoạt mà Mộ Dung Thiện Tuyết biểu hiện ra, cái loại phong thái và khí chất nổi bật đó khiến cho Liễu Kình Vũ động tâm. Lúc đó, Liễu Kình Vũ cho rằng bản thân đã tìm được người con gái khiến hắn yêu chân thành cả đời.

Nhưng mà, cho đến lần trước gặp lại Tào Thục Tuệ, nhìn thấy khuôn mặt ngày càng gầy đi và thần thái có chút mệt mỏi của Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ cảm giác được lòng mình đã bị Tào Thục Tuệ làm cảm động. Đặc biệt là sau khi Liễu Kình Vũ nghe được Tào Thục Tuệ vậy mà lại vì mình tuyên bố rời khỏi Tào gia, tận sâu trong lòng hắn bỗng nhiên xuất hiện nhiều hơn một thứ tình cảm không thể giải thích được đối với Tào Thục Tuệ. Nhưng đến tận lúc này, trong lòng hắn vẫn dành nhiều tình cảm hơn cho Mộ Dung Thiện Tuyết.

Nhưng mà, hôm nay, lúc hắn nghe thấy một người mạnh mẽ, cứng rắn, kiên cường như Tào Thục Tuệ bỗng nhiên nói ra những lời yếu đuối, tê thanh liệt phế đó, điều đó cùng với sự dứt khoát không sợ hãi đồng sinh cộng tử, khiến cho Liễu Kình Vũ đột nhiên hiểu được, trên thế giới này Tào Thục Tuệ mới thực sự là người con gái toàn tâm toàn ý với mình.

Đặc biệt là sau khi Liễu Kình Vũ nghe thấy Liễu Mỵ Yên nói rằng Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ đến thăm hắn một lần, nhìn thấy hắn hôn mê bất tỉnh và có thể bị chết sau ba ngày nữa, từ đó cũng không đến nữa, Liễu Kình Vũ bỗng nhiên hiểu ra rất nhiều việc.

Nhiều khi, bên ngoài thoạt nhìn đẹp rực rỡ như pháo hoa nhưng chưa chắc đã thật sự đẹp, phong thái bên ngoài thoạt nhìn nổi bật nhưng chưa chắc đã thật sự nổi bật, bên ngoài tốt với mình, người lúc nào cũng nói thích mình nhưng chưa chắc đã thật sự thích mình. Có lẽ, thường ngày bạn xem nhẹ, người thật sự đối tốt với bạn mới là người thực sự thích bạn.

Giờ khắc này, Tào Thục Tuệ đã thật sự đi sâu vào trong lòng Liễu Kình Vũ.

Nghĩ đến đây, sâu trong lòng Liễu Kình Vũ bỗng nhiên lại xuất hiện khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Tần Duệ Tiệp, nghĩ đến tình cảm chân thành của Tần Duệ Tiệp dành cho mình, Liễu Kình Vũ đột nhiên cảm thấy mình rất hạnh phúc.

Tình cảm của Tào Thục Tuệ dành cho mình giống như một cây đao, đại khai đại hợp, chưa từng có từ trước đến nay, dũng mãnh cương nghị.

Tình cảm Tần Duệ Tiệp dành cho mình lại giống như một thanh kiếm, quân tử thiên thiên, mềm mại, mảnh mai, tinh tế, trầm tĩnh. Cô ấy luôn xuất hiện ở những nơi cô ấy cần xuất hiện, xuất hiện ở những nơi bạn cần cô ấy nhất. Cô ấy biết cách tiến thoái, biết cách ẩn nhẫn; lúc cần tranh tuyệt đối sẽ không lùi bước, nhưng lúc không cần tranh tuyệt đối sẽ không tranh.


Về phần Mộ Dung Thiện Tuyết, Liễu Kình Vũ bỗng nhiên phát hiện, bản thân hắn dường như có chút không hiểu rõ cô ấy lắm. Hắn không hiểu vì sao Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ đến một lần rồi rời đi, sâu trong lòng hắn không tin Mộ Dung Thiện Tuyết là người nông cạn như thế, nhưng bản thân Liễu Kình Vũ lại không thể hiểu được vì sao Mộ Dung Thiện Tuyết chỉ đến có một lần liền đi.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.

Liễu Kình Vũ nhìn đến di động, là một số điện thoại lạ, nhưng để tránh tiếng chuông điện thoại đánh thức Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ lập tức nhận điện thoại, sau đó bước nhanh ra phòng khách bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Lúc này mới cầm điện thoại bên tai nói:

– Xin chào! Ai vậy?

– Tôi là Tần Soái.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói có chút hơi mệt mỏi.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Ồ, là Tần Soái à, muộn như vậy còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?

Giọng nói của Tần Soái có chút trầm thấp nói:

– Liễu Kình Vũ, có thể cho tôi mượn thêm 60 triệu được không, tôi bên này cần dùng gấp.

Liễu Kình Vũ không chút do dự gật gật đầu nói:

– Được, không thành vấn đề, đưa mã thẻ ngân hàng của anh cho tôi, tôi sẽ gửi luôn cho anh.

Đầu bên kia điện thoại, Tần Soái rất sửng sốt. Cậu ta cảm thấy có chút bất ngờ, cậu ta không nghĩ rằng, Liễu Kình Vũ vậy mà lại không hỏi cậu ta tại sao cần số tiền này, rốt cuộc có ích lợi gì, không chút do dự liền đồng ý cho cậu ta mượn tiền. Bởi vậy, Tần Soái ngược lại có chút hơi ngượng ngùng, nói:


– Anh chẳng lẽ không muốn biết vì sao tôi muốn mượn tiền của anh sao?

Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:

– Anh dùng tiền, đương nhiên có lý do của anh, chúng ta đã là anh em và bạn bè rồi, tôi chỉ cần biết cố gắng hết khả năng giúp anh là được rồi, biết nhiều như thế để làm gì.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tần Soái cảm thấy trong lòng ấm áp, cười khổ nói:

– Tôi đang theo đuổi một cô gái thích sưu tầm, tôi và cô ấy hiện tại đang ở phòng đấu giá Giai Sĩ ở Hồng Kông, hiện tại phòng đấu gia đang đấu giá một bức tranh gốc “Hổ gầm” của Đường Bá Hổ, cô ấy cực kỳ thích bức tranh này, nhưng lại không mua nổi. Tôi muốn mua lại để tặng cho cô ấy, tôi sở dĩ chữa bệnh cho anh cũng là để đầu tư cho lần cạnh tranh này.

Liễu Kình Vũ nghe đến đây, lập tức trợn tròn mắt. Lúc này, Lưu Tiểu Bàn và mấy người anh em vẫn đang ngồi trong phòng khách đánh bài nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi ra gọi điện thoại cũng dừng lại không đánh bài nữa, yên lặng lắng nghe. Sau khi mọi người nghe thấy Tần Soái nói đầu tư hơn trăm triệu chỉ để lấy về một bức tranh cho cô gái mình theo đuổi, mấy người ở đây đều giơ ngón tay cái lên. Người anh em này rất được, rất đàn ông, ra tay cũng rất mạnh.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ cũng bị sự quyết đoán của Tần Soái làm cho tin phục.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Anh cứ đấu giá cho đến khi mang được bức tranh đó về là được, thiếu bao nhiêu tiền đợi sau khi đấu giá xong nói cho tôi, tôi sẽ gửi tiền vào tài khoản của anh.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tần Soái hoàn toàn bị sự quyết đoán của Liễu Kình Vũ làm cho cảm động, cậu ta không chút do dự nói:

– Liễu Kình Vũ, anh thật có thành ý, với sự thẳng thắn như vậy của anh, tôi quyết định rồi, sẽ theo anh, anh chính là đại ca của tôi. Con bà nó, đây mới là bạn hữu.

Lúc này, ở trong phòng đấu giá Giai Sĩ, việc đấu giá bức tranh “Hổ gầm” của Đường Bá Hổ đã đi đến giai đoạn giành giật quyết liệt nhất. Bức tranh này giá khởi điểm chỉ có 10 triệu đã tăng lên giá 60 triệu, người cạnh tranh bây giờ còn lại 3 người, một người là người đàn ông cũng đang theo đuổi Trần Mộng Nghiên tên Tôn Đại Hổ. Tôn Đại Hổ là một người kinh doanh, tài sản trong nhà cũng khá.

Lúc này, gã đang dùng ánh mắt đầy khinh thường nhìn đến Tần Soái. Theo gã ta biết, Tần Soái nghèo như vậy, căn bản không có đủ tư cách cạnh tranh với gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận