Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Đã hơn mười lăm phút trôi qua kể từ khi Hạ Đông Nghi ngất đi, cơ thể nàng vậy mà càng lúc càng trở nên lạnh ngắt khiến cho Diệp Hiểu Phong không thể không ngừng lo lắng, tâm hắn lúc này vậy mà không ngừng bấn loạn, lúc này hắn chỉ ước có một ai đó đến đây vào lúc này, hắn sợ hãi thực sự rất sợ. Hắn muốn phát điên lên, muốn khóc nhưng lại không thể. Hắn lúc này thứ tồn tại duy nhất đó là một cỗ ý thức mà thôi.

“Đông Nghi em không sao chứ?.... Đông Nghi… Đông Nghi ….Đông Nghi em tỉnh lại đi!... Đông Nghi…Em đừng làm anh sợ… Đông Nghi…”

Nội tâm hắn vậy mà lúc này không ngừng gào thét, cái cơ thể bất động lúc này chẳng khác nào một bức tường cao đem hắn và nàng cho ngăn cách, hắn có thể thấy nàng, có thể nghe nàng thanh âm, nhưng lại không thể chạm tới nàng. Hắn lúc này lại có một hy vọng hoang đường đó là nàng có thể nghe thấy hắn tiếng gọi từ nội tâm, có thể nghe thấy hắn đau khổ tuyệt vọng, có thể nghe thấy hắn là lo lắng cho nàng đến chừng nào, dẫu hắn biết đó chỉ là ước vọng hão huyền mà thôi nhưng chí ít nó cũng giúp hắn cho tới thời điểm này không rơi vào hoàn toàn tuyệt vọng.

“Đông Nghi em có nghe anh nói không?... Đông Nghi… tỉnh lại đi!...”

Cảm nhận cái cơ thể đang dần lạnh đi của nàng khiến hắn càng hỗn loạn hơn, điều duy nhất khiến cho hắn an tâm một tý đó là nàng vậy mà vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, cùng cái kia vẫn còn đều đặn nhịp tim.

Giữa lúc hắn đang tuyệt vọng kêu gào ấy, phía ngoài hành lang vậy mà lại truyền đến một loạt bước chân, hắn càng là mơ hồ nghe thấy giọng nói quen thuộc vang tới.

“Lộ Lộ nhanh lên a! Ta vậy mà nghe thấy hắn đang không ngừng gọi ta!”

“Phương Phương ngươi gấp cái gì a! Không phải hắn còn chưa có “tỉnh lại” sao”

Thì ra đó là cặp đôi không bao giờ tách rời Hạ Lộ cùng Phương Phương, các nàng cũng là Diệp Hiểu Phong hai vị khách thường xuyên viếng thăm. Hôm nay Phương Phương vậy mà có chút gấp gáp một đường lôi kéo Hạ Lộ hướng ICU khu đi tới, càng là một đường thẳng tới Diệp Hiểu Phong phòng riêng đi tới.

“Lộ Lộ ta thật gấp mà! Ta thề là ta nghe thấy Phong tử anh ấy đang rất tuyệt vọng gọi tên ta.”

“Phương Phương ngươi vậy mà thật bệnh nha. Nếu hắn thật sự có thể làm vậy đã sớm rời khỏi cái giường bệnh ấy từ lâu rồi” Hạ Lộ có chút nhăn nhó, nàng vậy mà bị cái này tiểu nha đầu suốt một đường cứ vậy mà lãi nhải chuyện này lên tới.

“Lộ Lộ! Ngươi phải tin ta! Ta thật là nghe thấy mà!...” Phương Phương càng là bộ dáng đáng thương cầu xin cô bạn thân này tin tưởng mình. Nàng càng có một linh cảm chắc chắn là Diệp Hiểu Phong là đang không ngừng gào thét trong tuyệt vọng.

“Rồi rồi! ta tin được chưa! Ngươi vậy mà cứ lèm bèm chuyện này suốt từ lúc ở nhà đến đây.” Hạ Lộ muốn đem Phương Phương tiểu nha đầu này cho ngưng lèm bèm thời điểm càng là tỏ ra tin tưởng bộ dáng.

“Ta!... Ta thật là… Phong tử hắn….” Phương Phương vậy mà lúc này có chút phát nghẹn, nàng là chắc chắn cảm nhận được hắn đang không ngừng gọi nàng. Nhưng lại không biết làm sao cho người chị em này tin tưởng mình, dù sao chuyện này cũng là có chút hoang đường mà

“Được rồi! Không phải tới rồi sao! Vào xem sẽ biết.”

Hạ Lộ vừa nói vừa đem cửa phòng mở ra cùng Phương Phương người song song tiến vào phòng, vừa tiến vào phòng đập vào mắt hai người là cảnh Hạ Đông Nghi nữa thân trên vậy mà đang một bên ôm chặt lấy Diệp Hiểu Phong trên giường bệnh, còn nàng hạ thân thì ở dưới giường bệnh.

“Hồ ly tinh nàng vậy mà cũng ở đây!”

Phương Phương vậy mà bộ dáng ăn phải dấm chua đi ra, đang tính sắn tay áo tiến lên đem Hạ Đông Nghi và Diệp Hiểu Phong cho tách ra, thì bất ngờ vậy mà bị Hạ Lộ tiếng hét thất thanh khiến cho giật mình đi ra.

“A…a…a… Máu… Đây là máu a!”

Phương Phương cùng Hạ Lộ lúc tiến vào phòng thời điểm, Phương Phương vì chứng kiến Hạ Đông Nghi vậy mà dính chặt lấy Diệp Hiểu Phong nên có chút ăn phải dấm chua nên là không mấy quan sát tình huống xung quanh. Lúc này bị tiếng thét của Hạ Lộ vậy mà khiến cho nàng giật mình vậy mà càng chú ý, phía dưới giường bệnh của Diệp Hiểu Phong vậy mà nhiều hơn một nhóm máu. Phương Phương người vậy mà có chút sợ máu thời điểm càng là vừa thấy cái kia nhóm máu vậy mà cho thất thanh hét lên một tiếng rồi lăn đùng ra ngất xỉu.

“A…a…a….”

Hạ Lộ lúc bước vào phòng vậy mà phát hiện ra cái kia bất thường nhóm máu, cũng là có chút bị dọa cho phát hoảng, nhưng khi chứng kiến người chị em tốt của mình vậy mà bị dọa cho ngất xỉu bộ dáng cũng là có chút luốn cuống chân tay. Phải mất một lúc nàng mới ổn địnhl ại được tinh thần chạy vội đi ra tìm ngườig iúp đỡ. Nàng vậy mà cứ ngỡ là Diệp Hiểu Phong người xảy ra chuyện, cái kia nhóm máu tựu là của hắn, vì cũng chỉ có mỗi hắn với là bệnh nhân đây này.

Vừa chạy ra khỏi phòng thời điểm Hạ Lộ là vừa may bắt gặp ngay Dương Lộ Thần cùng nhóm bác sĩ và y tá vừa đi thăm bệnh về ngang qua gần chỗ nàng. Trước đây nàng cũng là có gặp qua Dương Lộ Thần mấy lần khi ghé thăm Diệp Hiểu Phong, cũng vừa hay là có nhận thức qua một hai, dù sao Dương Lộ Thần cũng là Diệp Hiểu Phong một cái bác sĩ điều trị chính. Nhất là nàng càng là một cái siêu cấp mỹ nữ bác sĩ, khiến cho ai gặp qua một lần cũng là không thể quên được.

“Bác sĩ Dương!... Bác sĩ Dương!... Phiền cô tới xem giúp… Hiểu Phong hắn …” Hạ Lộ vậy mà có chút gấp gáp đi ra.

“Hạ tiểu thư cứ bình tĩnh!... Hiểu Phong hắn làm sao?... Sáng nay tôi đi thăm hắn vẫn là không có tình trạng gì bất thường”

Dương Lộ Thần có chút cau mày, nàng vậy mà vẫn tin vào tay nghề của mình, nhất là trước giờ nàng cũng là chưa có chuẩn đoán sai qua, nhất là trường hợp của Diệp Hiểu Phong, nàng cùng cha nàng là Dương Thế Cương đã không biết bao nhiêu lần đề cập qua, hắn đã không có gì nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nàng cùng cha nàng đang theo dõi cùng nghiên cứu hắn cái kia trạng thái “người thực vật”. Cũng là tìm chút minh ngộ cho phương pháp thức tỉnh người “sống thực vật”

“Máu… trong phòng vậy mà rất nhiều máu…” Hạ Lộ càng là có chút luống cuống cùng gấp gáp, nàng cái kia chị em tốt cũng là đang ngất xỉu trong phòng a.

“Xuất huyết sao?... Không thể nào!... Hạ tiểu thư cô chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?...”

Dương Lộ Thần càng có chút khó hiểu, phải biết việc Diệp Hiểu Phong xuất huyết vào lúc này là không thể, hắn hầu như mọi viết thương có thể gây xuất huyết hầu như không còn.

“Bác sĩ Dương tôi chắc chắn mình không có nhìn nhầm… Hắn dưới giường vậy mà rất nhiều máu.” Hạ lộ càng là gấp gáp hơn, nàn không thể nào nhìn nhầm được, cái kia Phương Phương cũng không phải đã ngất xỉu khi nhìn thấy máu sao.

Nhìn bộ dáng gấp gáp cùng hoảng sợ của Hạ Lộ, Dương Lộ Thần cũng đã xác định chắc chắn là nàng không có nói dối, nhưng còn về vì sao lại bệnh nhân lại đột nhiên “xuất huyết” thì nàng cũng là thật khó hiểu. Nhưng đã là bác sĩ thì nàng cũng không thể không đi xem qua, nhất là Diệp Hiểu Phong lại là đối tượng mà nàng và cha nàng đang nghiên cứu nha.

“Y tá Mạch chúng ta qua đó xem sao! Còn lại nhóm người thì về khoa trước đi chúng ta sẽ họp nhóm sau”

Sau Khi sắp xếp công việc xong, Dương Lộ Thần vội dẫn theo Mạch Địch Na cùng Hạ Lộ nhanh chóng sải bước tiến về Diệp Hiểu Phong phòng bệnh. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui