Đỉnh Cấp Công Tử (Công Tử Khùng Điên, Dịch Thiên Hệ Thống)

Nhìn bộ dáng của Dương Lộ Thần, Diệp Hiểu Phong không khỏi cười khổ, hắn vậy mà hình tượng trong mắt nàng đã nát đến như vậy.

“Dương tỷ! … Mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm!...”

“Dương tỷ sao? Thật không dám nhận!... Theo như tôi biết thì cậu còn sinh trước tôi sáu tháng đây này!...” Dương Lộ Thần càng một vẽ mỉa mai đi ra.

“Oách!... Dương tỷ! … Chuyện tối đêm đó thật là hiểu nhầm mà thôi.”

“Hừ!... Anh còn dám nhắc lại!...”

Dương Lộ Thần một mặt vô cùng tức giận đi ra, cứ mỗi lần nhớ lại chuyện đêm đó là nàng lại không thể nào quên được gương mặt hèn mọn của Diệp Hiểu Phong, cái gương mặt đó vậy mà cứ ám ảnh lấy tâm trí nàng suốt mấy ngày nay, cứ mỗi lần chợp mắt là y như rằng khuôn mặt hèn mọn vô sỉ của hắn lại hiện ra trong đầu nàng, hắn vậy mà như ôn dịch cứ bám chặt lấy tâm trí của nàng, đuổi thế nào cũng không đi, cứ như tâm ma cuốn lấy tâm trí của nàng.

Nhìn thấy Dương Lộ Thần vậy mà đùng đùng nổi giận khiến cho Diệp Hiểu Phong không khỏi trận trận rùng mình, nếu nói Diệp Hiểu Phong là tâm ma trong lòng của Dương Lộ Thần thì ngược lại tâm ma trong lòng Diệp Hiểu Phong lúc này cũng chính là Dương Lộ Thần.

Cái bộ dáng hung hãn đêm hôm đó của Dương Lộ Thần vậy mà khắc sâu trong tâm trí của hắn. Khiến hắn mỗi lần nhìn thấy nàng vậy mà vô hình chung có chút chột dạ sợ hãi đi ra. Cái này không phải là do hắn nhát gan sợ sệt, mà là do Dương Lộ Thần lấn át hắn tâm lý, khiến cho hắn mỗi lần thấy nàng là lại nổi lên nỗi lo lắng sợ hãi vô hình.

“Dương Tỷ!... Ta dù sao cũng là một cái tiêu chuẩn bệnh nhân, dù sao cũng mới khỏe lại!...”

“Bệnh nhân!... Ta thấy đêm qua anh vậy mà rất hoạt nháo đây này! … Đâu có điểm nào là không khỏe?”

“Đêm qua!... Đêm qua có chuyện gì sao? Ta sao mà không nhớ chuyện gì hết?”

Diệp Hiểu Phong lúc này tim không khỏi đánh thịch một cái, mồ hôi vậy mà không ngừng chảy ra như mưa, cái kia Dương Lộ Thần không phải đã biết chuyện gì rồi chứ? Dù sao đêm qua Phương Phương vậy mà có chút lớn tiếng đây này.

Nhưng Diệp Hiểu Phong lúc này vẫn là nói cứng tới, chỉ cần hắn không thừa nhận, Dương Lộ Thần lại không có chứng cứ đến nói thì cũng là không bắt được hắn đuôi.

“Chuyện gì sao? Có cần tôi nhắc lại cho cậu nhớ!... Cái kia Tiểu Phương thật là lớn tiếng nha!...”

“Oách!... Dương tỷ!... Không phải là tối qua rình trộm chứ?”

Diệp Hiểu Phong lúc này không khỏi chột dạ, Dương Lộ Thần vậy mà thật nghe thấy tiếng Phương Phương, cái kia nàng phòng làm việc không phải cách phòng hắn rất xa sao, vậy mà còn chưa kể đến hệ thống cách âm đây này, nếu thật nghe thấy, vậy không phải non nữa cái ICU khoa đều nghe thấy, không lý gì đêm qua hai người sẽ yên sự mà quấy rối đến gần sáng nha. Chỉ có một cách để giải thích là nàng đã rình trộm mà thôi.

“Hừ! Cái gì mà rình trộm! Hai người vậy mà âm thanh rất lớn đây này!...” Dương Lộ Thần không khỏi mặt đỏ đến tận mang tai, bộ dáng vô cùng xấu hổ gắt lên.

“Oách!... Dương Tỷ!... Tại sao nửa đêm lại đến rình xem người ta chứ? Cái này thật không có đạo lý!...”

Diệp Hiểu Phong càng là chột dạ đi ra, cái kia Dương Lộ Thần vậy mà thật là đêm qua dám đến nghe lén hắn chuyện tốt, nên nàng sáng nay bộ dáng kia tức giận tìm đến hắn cũng là hợp lý, nhưng nếu hắn vẫn một mực không thừa nhận thì nàng cũng là không làm gì được hắn. Nói chuyện thì phải cần bằng chứng, bắt gian thì phải bắt tận giường đạo lý đơn giản này ai mà không biết kia chứ.

“Diệp thiếu gia anh không cần chối cãi, cái kia quần chẳng lẽ là của anh? Đừng nói với tôi là anh có sở thích xuyên những thể loại này nha!...”

Dương Lộ Thần vừa nói vừa liếc mắt về cuối chân giường của Diệp Hiểu Phong, cái kia cuối chân giường không hiểu tự lúc nào vậy mà nhiều thêm ra một cái tam giác quần nhỏ màu hồng nhạt. Cái này không phải là Phương Phương tối qua đã xuyên sao? Nói vậy chẳng lẽ sáng nay trong lúc vội vàng nàng đã bỏ quên lại… cái này tiểu nha đầu sao lại có thể bỏ quên cái món đồ quan trọng như thế này lại được kia chứ, thật là!...

“Cái này!...”

“Diệp thiếu gia anh còn gì để nói?... Cái kia M size cũng không phải kích cỡ của anh đi!”

Diệp Hiểu Phong mặt mày lúc này không khỏi xám xịt, hắn vậy mà quá sơ xuất, tối qua vậy mà để cho t*ng trùng khống não, cũng không thể không kể đến cái kia Phương tiểu nha đầu vậy mà quá dụ hoặc, nhưng vậy cũng thôi đi, hắn vậy mà quá sơ xuất, còn lưu lại cái kia chứng cứ để cho Dương Lộ Thần bắt được.

“Bác sĩ Dương!... Mà chuyện này!... Cũng đâu có ảnh hưởng đến ai đâu nhỉ?”

“Diệp thiếu gia anh nói đúng, chuyện này đích thực là chẳng ảnh hưởng đến ai! Nhưng nếu suy nghĩ cho kỹ thì có người cũng không muốn đem việc này truyền ra ngoài.”

Diệp Hiểu Phong lúc này mặt mày không khỏi co cắp, Dương Lộ Thần này không phải là sáng sớm cầm chuyện này chạy tới để uy hiếp hắn nha, nàng là đang âm mưu chuyện gì đây, theo như hắn nhớ ngoài sự cố đêm hôm đó ra, giữa hắn và nàng cũng chưa từng gặp nhau qua chứ đừng nói là phát sinh chuyện gì để nàng phải đến uy hiếp hắn, nàng đây là muốn làm gì.

“Bác sĩ Dương! … Cô không phải là sáng sớm chạy đến đây chỉ để nói những chuyện này nha!”

“Rất mau lẹ! … Diệp thiếu gia tôi cũng không cần vòng vo nhiều lời, để làm mất thời gian của đôi bên. Tôi đến là để làm một cái giao dịch với anh!”

“Bác sĩ Dương! … Cô thật là biết cách làm ăn.” Diệp Hiểu Phong mặt lúc này không khỏi co giật, cái này điên nữ nhân vậy thật là đến để uy hiếp hắn.

“Diệp thiếu gia anh muốn nghĩ sao cũng được! … Có giao dịch hay không thì tùy anh quyết định! Tôi cũng không muốn tốn thời gian với chuyện này, tôi nghĩ sẽ rất nhiều người muốn biết chuyện đêm qua anh đã làm lắm đây này.” Dương Lộ Thần vậy mà một đường uy hiếp tới.

“Bác sĩ Dương coi như cô thắng! … Nói đi cô muốn giao dịch như thế nào?”

Diệp Hiểu Phong lúc này không khỏi bị Dương Lộ Thần cái kia thái độ khiến cho túc đến bầm ruột, cái này nữ nhân điên rốt cuộc là muốn gì, nhưng không thể không cùng nàng thỏa hiệp, chuyện hắn giả mất trí nếu thật truyền ra ngoài, lúc này là chuyện hắn không hề mong muốn chút nào nhất, trước tiên cứ thử nghe coi Dương Lộ Thần đến là muốn như thế nào.

“Rất mau mắn! Tôi nghĩ anh không là bị mất trí đi! Chuyện anh vì lý do gì mà giả vờ mất trí tôi cũng không muốn biết, ngược lại tôi sẽ giúp anh giữ kín chuyện này. Anh thấy sao Diệp thiếu gia?”

“Bác sĩ Dương tôi nghĩ sẽ không có ai làm chuyện gì không công? Nói đi rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?”

Không có bữa tiệc nào là miễn phí, Diệp Hiểu Phong không đến nỗi ngu ngốc mà không hiểu được đạo lý này, nên càng là một mặt âm trầm quan sát Dương Lộ Thần, hắn thật muốn biết cái giá mà Dương Lộ Thần muốn có để giữ im chuyện này là gì.

“Tốt! Rất thẳng thắn, chỉ cần anh đáp ứng tôi hai chuyện tôi sẽ giúp anh giữ kín chuyện này.”

“Cô cứ nói!”

“Thứ nhất: Tôi cần anh trả lời tôi một câu hỏi?”

Thấy Diệp Hiểu Phong vậy mà sảng khoái đáp ứng điều kiện của mình Dương Lộ Thần không khỏi mở cờ trong bụng, nàng vậy mà rất lo hắn sẽ từ chối cùng nàng giao dịch, không ngờ hắn vậy mà sảng khoái đáp ứng nàng như vậy, quả thật không uổng công nàng đêm qua phí sức theo dõi hắn. Nghĩ Đến chuyện đêm qua, Dương Lộ Thần vậy mà hai má bỗng đỏ ửng, cái kia hồn nhạt thật là khiến người ta tức chết đây này.

Thấy Dương Lộ Thần vậy mà có chút quái lạ biểu hiện, nhưng Diệp Hiểu Phong cũng không dám nhiều lời, tránh chọc phải ổ kiến lửa, dẫn đến phát sinh thêm nhiều chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng muốn mau chóng đem chuyện này cho kết thúc, tránh để đêm dài lắm mộng.

“Bác sĩ Dương cô có chuyện gì cứ hỏi?”

“Anh làm sao mà tỉnh lại được? Theo như tình trạng lúc đó của anh thì đáng lý ra anh lúc này đã là một cái xác chết mới phải.”

“Bác sĩ Dương cô có cần quá thẳng thắn vậy không?”

Diệp Hiểu phong có chút khó tiêu, cái này Dương Lộ Thần vậy mà mượn chuyện này đến mắng xéo hắn đây mà. Không phải chỉ là hôn một cái, sờ cái kia đại “thỷ thỷ” một lần sao, có cần đem người ta cho giết người diệt khẩu, như vậy thật là quá không có đạo lý nha.

“Hừ! Tôi nói không đúng sao. Tốt nhất anh nên trả lời câu hỏi của tôi đi.”

Dương Lộ Thần càng là lười nhác cùng hắn đôi co, nàng cũng là muốn mau chóng đem chuyện này cho giải quyết xong, tựu cũng là sắp đến giờ y tá trực phòng sẽ đến kiểm tra phòng buổi sáng.

“Chuyện làm sao tôi tỉnh lại làm sao tôi biết được, đến cả cô là bác sĩ cũng không biết nữa là?”

Diệp Hiểu Phong một mặt tỉnh bơ trả lời, hắn sẽ không ngu gì đem chuyện cái kia nghịch thiên hệ thống trong đầu nói ra cho Dương Lộ Thần biết, không biết cái nữ nhân điên này không khéo lại kéo hắn đi mở tung cái hộp sọ của hắn ra để nghiên cứu, đến lúc đó thật không điên cũng bị cái nữ nhân này làm cho thành người điên mất.

“Hừ! Chuyện này tôi biết đến hỏi anh cũng chỉ là vô dụng mà thôi.”

Dương Lộ Thần cũng không quá bất ngờ về câu trả lời của Diệp Hiểu Phong, nàng cũng không tin là hắn biết chuyện gì, làm thế nào mà nàng có thể hình dung ra trong đầu Diệp Hiểu Phong vậy mà tồn tại đến một đồ vật nghịch thiên đến như vậy, cái này là chuyện không có khả năng. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui