Lúc trước không đủ cường đại, Hàn Tuyệt không hy vọng bị người ta quấy rầy, nhưng hắn sắp vô địch rồi, tất nhiên cần người đến quấy rầy.
Khệnh khạng chút cũng hay.
Cùng lúc đó.
Siêu Thoát Lĩnh Vực, trong Tạo Hóa Đế Đình.
Hàn Hoang vừa dung hợp lực lượng một quy tắc tối cao của Siêu Thoát, tu vi của hắn tăng mạnh.
Vô Tướng Vô Hình Siêu Thoát Đại Thần Minh cho hắn chỉ là lực lượng mà quy tắc tối cao phân hoá ra, không phải bản thân quy tắc tối cao, nếu không Siêu Thoát sẽ bị hủy hoại.
Hàn Hoang mở mắt, trong mắt hiện lên một tia sát ý.
Theo hắn càng lúc càng mạnh, tâm thái cũng đang chuyển biến.
Từ khi hắn sinh ra, đã xem thường chủng tộc khác, chỉ là hắn sẽ không chủ động đi bắt nạt ai, nhưng hiện tại hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút tịch mịch.
"Xem ra tâm của ta vẫn chưa đủ, tuy có đại tu vi, lại không có đạo tâm.
"
Hàn Hoang lẩm bẩm, mỗi khi hắn hoang mang đều sẽ nghĩ đến phụ thân của mình.
Căn cứ vào hiểu biết của hắn, phụ thân chưa bao giờ mất khống chế, cũng chưa từng oán giận, bất kể ngoại giới đặc sắc cỡ nào, hỗn loạn ra sao, vẫn một mực đắm chìm trong bế quan tu hành.
Hắn cũng muốn như vậy, cho nên những năm này không chưa ra ngoài hô phong hoán vũ, nhưng thời gian lâu dần, trong lòng hắn lại không kìm được mà nảy sinh lệ khí.
Hàn Hoang cảm thấy tiếp tục như vậy, hắn sẽ xảy ra vấn đề.
Một khi không khống chế được, đối với hắn đối với chúng sinh đều không phải là chuyện tốt.
Cảm thấy tịch mịch, từ đó thúc sinh sát ý, hắn hiện tại hắn cũng cảm thấy rất đáng sợ.
Nhưng ý đồ muốn tiêu diệt chúng sinh hỗn độn lại nảy sinh ở trong lòng hắn, rất khó dập tắt.
Hàn Hoang đứng dậy, hắn di chuyển đến thiên đình.
Trong thiên đình, ngự hoa viên.
Hàn Hoang và Tà Thiên Đế đối ẩm tiên tửu.
Tà Thiên Đế đã trở thành Đại Đạo Chí Thượng, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân toàn là khí phách, so với khí thế từ quyền thế chất thành trước kia , hiện tại thì là tự tin tuyệt đối từ thực lực dẫn phát.
Hàn Hoang nói ra nỗi lo của mình.
Nghe nói Hàn Hoang không ngờ có lệ khí như vậy, Tà Thiên Đế nhíu mày.
Tà Thiên Đế trầm ngâm nói: "Xem ra Hồng Mông Ma Thần còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của trẫm, chẳng trách sau khi hồng mông diệt mới có hỗn độn, Hoang nhi, ngươi có thể là Hồng Mông Ma Thần, phụ thân ngươi không thể là Hỗn Độn Ma Thần, hắn có thể trấn áp lệ khí của mình, vì sao ngươi lại không thể?"
Hàn Hoang cười khổ nói: "Hỗn độn chỉ có thể có một vị Hồng Mông Ma Thần, phụ thân là nhường huyết mạch cho ta, ta mới được sinh ra.
"
"Thì ra là thế, chẳng trách lúc trước ngươi lại dựng dục lâu như vậy.
"
"Ta chỉ sợ cô phụ kỳ vọng của phụ thân, cho nên không dám để tùy tính.
"
Hàn Hoang lo lắng nói, không hề còn vẻ cuồng ngạo bình thường.
Tà Thiên Đế híp mắt nói: "Liệu có phải khốn cảnh mà hiện tại ngươi đang gặp không phải là vì huyết mạch, mà là Đại Đạo Lượng Kiếp không? Đại Đạo Lượng Kiếp cần Hồng Mông Ma Thần, theo trẫm thấy thì tuyệt đối không đơn giản như lời đồn, nhất định là Hồng Mông Ma Thần, Đại Đạo Lượng Kiếp có liên hệ nào đó.
"
Hàn Hoang động dung.
Nếu là như vậy, vấn đề không phải ở hắn?
Tà Thiên Đế thấm thía nói: "Hoang nhi, hay là ngươi đi tìm phụ thân ngươi đi, trẫm không rõ ngươi là xuất phát từ loại nguyên nhân nào, không thích làm phiền phụ thân ngươi, không chỉ là ngươi, Thác nhi cũng vậy, đứng ở góc độ của phụ thân, phụ thân của các ngươi sẽ không vui đâu.
"
Tà Thiên Đế nghĩ đến con cái của mình, lại nghiến răng nghiến lợi, hoặc là không hiếu thuận với hắn, hoặc là muốn lật đổ hắn.
Nhất là Long Hạo đó, may mà lúc trước hắn phó thác cho Hàn Tuyệt.
Long Hạo cung kính với Hàn Tuyệt hơn xa hắn, chắc Hàn Tuyệt bảo Long Hạo đi chết, tiểu tử này cũng nguyện ý.
Nghe vậy, Hàn Hoang trầm mặc.
Tà Thiên Đế bưng chén rượu, không có ý quấy rầy hắn.
"Nhưng phụ thân rất sợ phiền, thường ngày bận bế quan! " Hàn Hoang nhíu mày nói.
Tà Thiên Đế cười nói: "Đó là trước kia, hắn không đủ mạnh, tất nhiên phải như vậy, hiện giờ, ngươi cảm thấy còn có ai là đối thủ của phụ thân ngươi nữa không?"
Hàn Hoang hiểu rồi.
Đúng vậy.
Đó là trước kia!
Hàn Hoang tốt xấu gì cũng lang bạt hỗn độn lâu như vậy, lại vẫn không nghĩ ra có ai có thể địch nổi Hàn Tuyệt.
Ngay cả người đứng đầu Siêu Thoát cũng từng nói, Đại đạo giới chi chủ cũng không phải là đối thủ của phụ thân.
Về phần Đệ Cửu Hỗn Độn, Hàn Hoang căn bản chưa nghe nói tới.
Đệ Cửu Hỗn Độn đối với hắn, Tà Thiên Đế mà nói, đó là tồn tại không biết, ngay cả một truyền thuyết cũng chưa từng nghe nói.
Sau khi Hàn Hoang suy nghĩ cẩn thận, lập tức đứng dậy rời đi.
Tà Thiên Đế lắc đầu bật cười: "Xú tiểu tử này đúng là vô cùng sốt ruột, muốn uống rượu vẫn phải tìm đại ca hắn.
"
"Kể ra, lúc nào rảnh tìm phụ thân uống một chút.
"
!
Ngàn vạn năm sau.
Hàn Tuyệt mở mắt, hắn cảm nhận được Hàn Hoang đang chờ ở bên ngoài, đã chờ mấy trăm vạn năm rồi.
Hắn bảo Hàn Hoang vào, sau đó bắt đầu kiểm tra bưu kiện.
"Con cháu Hàn Tông Đạo của ngươi bị đại năng thần bí tập kích.
Con cháu Hàn Phàm của ngươi bị đại năng thần bí tập kích.
Con cháu Long Minh Cốt của ngươi bị đại năng thần bí tập kích.
!
Nữ nhi Hàn Linh của ngươi được tồn tại siêu nhiên báo mộng, đạo hạnh tăng trưởng.
Đồ đệ Đạo Chí Tôn của ngươi bị người tu hành của Vô Cấu tập kích.
Đồ đệ của ngươi!
!
Bạn tốt Hoàng Tôn Thiên của ngươi sáng tạo thần thông hồng mông, đạo hạnh tăng mạnh.
Hàn Thác con ngươi tiến vào Mệnh Vận Trường Hà.
"
!
Từng bưu kiện đúng là náo nhiệt, khiến Hàn Tuyệt đọc say sưa.
Hàn Hoang đi tới trước mặt Hàn Tuyệt, cung kính hành lễ, nói: "Phụ thân, con tới tìm ngài, cần ngài giúp.
"
"Nói đi.
"
"Con gần đây tâm sinh lệ khí, luôn muốn! "