Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung
***
Hướng Nhật chột dạ, nói trắng ra thì hắn còn có một thân phận là cảnh sát quốc gia chứ có phải dạng vừa đâu, tùy ý hét một tiếng là bọn cảnh sát cấp tỉnh - thành phố phải răm rắp nghe theo, ngay cả thị trưởng cấp tỉnh cũng phải nể nang vài phần. Tuy nhiên thông tin này lại không thể tùy tiện nói ra, lại càng không thể để người của thế giới ngầm biết được. Cầm chai rượu thoải mái hớp một ngụm, nghe kêu ực ực thật khoan khoái, Hướng Nhật hà một hơi rồi nói, dáng vẻ thật nhàn nhã ưu tư:
- Tuổi tác không làm nên tri thức của con người. Lưu manh luôn nắm giữ thông tin về thế giới ngầm nhiều hơn cả người của chính quyền. Ví như cô ở bóng tối làm sao biết nhiều thứ bằng người ngoài ánh sáng, và ngược lại.
Hướng Nhật nói một hồi làm vẻ mặt Laura dãn ra, tự biết nhận định của mình quá vô lý nhất thời chẳng nói được gì, hoàn toàn khác với vẻ ngoài nóng nảy, cứng đầu cứng cổ thường ngày. Hướng Nhật đương nhiên hiểu điều đó, hắn nói thêm:
- Cô vẫn còn nợ tôi vài câu hỏi.
- Hỏi gì? - Laura lườm hắn.
- Cô từ đâu đến?
- Anh Quốc. - Laura lạnh nhạt nói, biểu tình hơi khó chịu, nhưng đã hứa rồi thì nàng không muốn nuốt lời, nhất là trước mặt một người đáng kính - Nàng nghĩ vậy.
Anh quốc? Hướng Nhật tự hỏi. Đất nước này tồn tại nhiều thứ bí ẩn rất đáng để tìm hiểu, điển hình là gã hoàng tử Ba Kim Tu, đất nước xuất xứ của Huyết Tộc, với cả nữ Bá Tước - Kha Dĩ Nhu - Mẹ nuôi của Ba Kim Tu, lần trước trong giấc mơ hắn đã thực hiện giao kèo với nàng. Có lẽ mình phải làm một chuyến du lịch đến nước Anh mới được.
- Cô có quan hệ thế nào với Buck và tổ chức Ravens? - Hướng Nhật hỏi tiếp.
- Tôi từng là lãnh đạo cấp S, tức lãnh đạo cấp cao của Ravens, Buck là lãnh đạo cấp A, hắn cũng là thủ lĩnh đời thứ ba của vùng Tam Giác Vàng.
Laura cười nhạt, ung dung nốc rượu, dường như đã quên mất việc mình bị chất vấn.
- Cô khiến tôi kinh ngạc đấy. Cô thẳng tay giết Buck mà không sợ sao?
- Không. - Laura lắc đầu. - Tôi căm ghét việc thí nghiệm biến con người thành vũ khí. Nó làm trái với những gì sư phụ đã dạy bảo tôi. Sức mạnh nguyên thủy của con người mạnh hơn bất cứ một thứ đột biến nào. Từ lâu tôi đã rời bỏ tổ chức và chẳng còn dính dáng gì với chúng nữa rồi. Tôi cá rằng chẳng có kẻ điên nào dám tìm tôi tính sổ đâu, trừ khi chúng thật sự muốn chết. Ha ha...
Laura cười quỷ dị, lại uống rượu như điên.
- Sức mạnh nguyên thủy?
Hướng Nhật không khỏi thắc mắc. Nguyên thủy là thế nào? Chẳng phải là năng lực bình thường của con người, không có bất kỳ tác động thần kỳ nào kiểu như đột biến hay trời phú, nàng thật sự cho rằng nó mạnh mẽ hơn sao?
- Làm sao vừa rồi cậu đỡ được những viên đạn của tôi?
Laura không trả lời trực tiếp mà đi đường vòng. Cảm thấy cuộc trò chuyện rất thú vị. Đã bao lâu rồi nàng không trò chuyện lâu như vậy?
- Là nhờ vào lĩnh vực lực lượng.
- Ồ - Laura chu cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh, không phải kinh ngạc mà cảm thấy điều ấy quá bình thường. - Những viên đạn mà cậu đỡ nó chứa lực lượng mà tôi truyền vào. Lực lượng chính là sức mạnh nguyên thủy của con người, những kẻ như dị năng giả, Huyết Tộc phải đi một chặng đường dài mới đạt được, còn mật giả thì tự nhiên khỏi cần luyện tập cũng có được, còn con người thì bị ẩn sâu trong mỗi tế bào, tuy nhiên sau quá trình luyện tập lực lượng có thể sẽ được đánh thức, và sức mạnh ấy mạnh hơn bất cứ thế lực nào. Như vậy thì cần quái gì phải là mật giả hay dị năng giả? Cậu nghĩ trình của tôi ở cấp mấy nào?
Laura nhìn hắn đầy giễu cợt.
- Cấp năm.
Hướng Nhật tự tin khẳng định, hắn không tin cô nàng vượt qua hắn.
- Cấp năm? - Laura khinh thường nhìn hắn đầy châm biếm. Tay vẫn ung dung cầm chai rượu mà uống lấy uống để, từ lúc nãy giờ nàng đã uống cạn cả chục chai, mà ánh mắt vẫn không hài lòng, nàng nhớ loại rượu đóng thùng cỡ năm mươi ký ở miền tây nước Anh, cứ thế cầm cả thùng mà uống mới thích làm sao. Một tay bất ngờ đặt lên vai Hướng Nhật, miệng nở nụ cười nhẹ nhẹ quỷ dị.
- Cái... Cái gì...
Hướng Nhật cảm thấy vai trái nặng chịch như thể bị nguyên quả núi đè lên, thân thể muốn thoát ra nhưng cứng đơ, hô hấp cũng trở nên ngột ngạt, tim đập nhanh, đầu óc choáng váng, mắt lờ đờ, tai ù ù nghe mang máng một giọng nữ đầy truyền cảm “chàng trai trẻ, hết giờ chơi rồi,“ cuối cùng rơi vào vô thức.
****
Hướng Nhật giật mình tỉnh dậy, nhìn trước nhìn sau chỉ thấy toàn là cát, xa xa vang vọng tiếng sóng vỗ, liền biết mình đang ở ngoài bờ biển Bắc Hải, mà không biết vì sao mình lại đến được đây. Cố nhớ lại ký ức gần đây nhất, hắn bỗng giật mình vì phát giác được sự thật kinh hoàng về cô nàng Laura. Lần cuối cùng hắn nhớ được là khi bả vai bị bàn tay của Laura chạm vào và sau đó kết quả là được một chuyến đi biển miễn phí. Theo cảm nhận, Laura đã dùng lĩnh vực lực lượng để áp chế cơ thể hắn và khiến hắn bất tỉnh, như vậy sự thật là cô nàng mạnh hơn hắn hay còn có thủ đoạn nào khác đây? Thần kinh Hướng Nhật không khỏi lo lắng, nhất định phải tìm nàng tính sổ mới được.
Rời khỏi bờ biển, Hướng Nhật nhanh chân mò về nhà, Dịch Tiểu Quân đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, lúc này nàng nhìn hắn như nhìn thấy vàng:
- Tiểu tử thối, làm sao lại lâu như vậy chứ? Ngươi tính bắt ta chờ cả đêm à?
- Có thể.
Hướng Nhật châm chọc. Đồng thời cẩn thận quan sát cô nàng, có thể thấy vẻ mặt háo hức, mong mỏi chờ đợi, dường như muốn ngay lập tức chạy tới ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Nàng diện áo thun trắng, tôn lên hai bầu ngực cao cao đầy kiêu hãnh, đồng thợi lộ rõ đường cong nữ tính, mềm mại, cực kỳ nóng bỏng. Khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt biết cười, thật sự đẹp rung động lòng người. Hướng Nhật không dám tưởng tượng khi nàng trẻ lại tuổi 18 thì sẽ chấn động đến mức nào. Càng nghĩ thân thể càng nóng bức, khó tránh khỏi suy nghĩ lệch lạc.
- Không đôi co với ngươi nữa, mau giúp ta đi.
Dịch Tiểu Quân đáng yêu lườm hắn. Có thể vì mục đích cao cả mà hạ mình một chút cũng được.
- Hừ, về phòng cái đã.
Hướng Nhật lảng tránh ánh mắt quyến rũ mắc ói của cô nàng. Không phải hắn không thích, hắn sợ nhìn nàng quá chăm chú sẽ không kìm được mà làm ra hành động mà lẽ ra không nên, ai bảo nàng lại là mỹ nhân xinh đẹp khó tìm. Bước đi lạnh nhạt tiến vào nhà.
- Phòng ngươi hay phòng ta?
Dịch Tiểu Quân khó chịu hỏi. Tiểu tử này chẳng lẽ không nhận ra vẻ đẹp chết người của mình. Ít ra cũng phải tỏ thái độ cung kính, hài hòa một chút chứ.
- Phòng cô.
Hướng Nhật tính nói là phòng hắn, nhưng miệng thế quái nào lại nói là phòng nàng. Thế là ý gì đây? Phóng lao thì đành phải theo lao. Bước vào trong nhà, chúng nữ thấy hắn đi cùng gì út thì chỉ gật đầu chào hỏi vài câu rồi không dám làm phiền, ngộ nhỡ mất lòng gì út thì phiền to. Hướng Nhật hiểu điểu đó, và hắn vô cùng ngạc nhiên vì cái 'sòng bạc' bây giờ đã không còn nữa mà chỉ thấy chúng nữ quây quần bên nhau xem phim. Như vậy là rất tốt, hắn rất hài lòng, mặc dù không hiểu vì sao các nàng tư dưng lại bỏ thói quen vô bổ ấy.
- Có phải ngươi rất ngạc nhiên phải không?
Dịch Tiểu Quân tủm tỉm cười.
- Ngạc nhiên về cái gì?
Hướng Nhật không nhìn nàng, hắn rất khó chịu với kiểu nói lấp lửng.
- Ngươi không thấy các nàng đã ngoan hơn hay sao? Nhờ ta nói vài câu đấy.
Dịch Tiểu Quân quắc mắt giận giữ nói. Tiểu tử đúng là không biết điều mà. Nếu nàng không ra vẻ trưởng bối khuyên con cháu, thật ra thì nàng chỉ nói: “Đàn bà con gái hở ra một tý là bài bạc, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa đây. Nói cho mấy đứa biết, đàn ông nhìn thấy cảnh này thật sự sẽ rất nhanh chán ghét đấy, mấy đứa xem, nó gần đây có chịu ở yên trong nhà không? Liệu mà tỏ ra ngoan hiền một chút đi.” Nào ngờ các nàng nghe Dịch Tiểu Quân nói xong liền răm rắp dẹp hết đống bài bạc đi liền, hiệu quả đạt 100 phần trăm.
- Vậy phải cảm ơn cô rồi.
Hướng Nhật không tránh khỏi mềm lòng. Cũng không ngờ cô nàng lại tốt như vậy, không phải vì lấy lòng mình đấy chứ?
- Khỏi cảm ơn, xem như là món quà ta trả ơn ngươi đi.
Dịch Tiểu Quân mỉm cười, nụ cười đẹp như tia nắng ban mai, hiền dịu và tươi sáng, khiến người nhìn khó mà kìm lòng.
- Mở cửa đi!
Hướng Nhật nói, rồi đứng một bên, cái lưng thẳng, cặp mông căng đét, đôi chân thuôn dài trắng nõn như dán vào mắt hắn. Hắn chỉ biết thở dài cười khổ. Dạo này dường như dục vọng của hắn tăng cao đột biến, cứ kiểu này chắc chết mất.