Đỉnh Cấp Lưu Manh Việt - Trung
***
Vào cuối thu tháng mười trời rất nhanh chuyển qua màn đêm, thành phố Bắc Hải mới tầm 7 giờ tối. Không khí se lạnh cùng bóng tối đã phủ kín khắp mọi lối đi, ngõ ngách, từ trong nhà ra đến ngoài phố. Không gian khu biệt thự Chân Long lại càng êm ả, thanh bình hơn. Ở chốn này, thi thoảng từng đợt gió lùa qua khung cửa, mang theo làn hơi nước mát lạnh từ biển ùa vào, dễ khiến người ta có cảm giác muốn ôm ấp ai đó. Bầu trời đêm nay chẳng khác nào một bức tranh mộng mị, hàng triệu ngôi sao trải dài như một dòng sông, là sông ngân hà. Chúng tụm lại, dày đặc, sáng lung linh, kỳ ảo, trông rất đẹp, một vẻ đẹp huyền diệu mộng mơ.
Trong căn phòng không tính là nhỏ, rất khang trang, nực mùi hương phụ nữ hòa với không gian màu kem sáng sủa, nữ tính, một giọng nói thanh thoát đầy truyền cảm, phát ra từ cái miệng nhỏ xinh của Dịch Tiểu Quân:
- Làm ngay tại đây à?
Dịch Tiểu Quân kích động, tinh thần rất phấn khởi lại kèm theo chút lo lắng, mong chờ đón xem điều kỳ diệu sắp diễn ra ngay trước mắt nàng.
- Ừ, cứ ở yên đó.
Hướng Nhật nhìn nàng đứng phía trước không rời mắt rồi lấy cây Hồng Long cầm trên tay, ngắm ngía một vòng, sau đó cắn nhẹ lưỡi, lấy máu phun lên cây trâm. Nhất thời Kim Quang sáng ngời, một con Kim Long từ bên trong hiện ra, chân thật và rất sinh động. Hướng Nhật dùng lĩnh vực điều khiển Kim Long bao quanh Dịch Tiểu Quân. Lần đầu tiên trong đời cô nàng họ Dịch tận mắt thấy một con rồng cũng hơi bối rối nhưng biết Hướng Nhật không làm hại mình nên nhắm mắt đứng yên tại chỗ để giảm bớt phiền toái cho Hướng Nhật. Rất nhanh mơ hồ có tiếng long ngâm vang lên, thân thể Kim Long dần mờ ảo rồi biến mất hoàn toàn.
Rốt cục thân thể Dịch Tiểu Quân đã lộ ra, Hướng Nhật ngây ngốc, là nàng sao? Ngũ quan thanh tú, yêu kiều diễm lệ, làn da tươi trẻ căng tràn sức sống của tuổi thanh xuân. Nhìn cũng không khác lúc đầu bao nhiêu, chỉ là tạo cho người ta cảm giác ngây thơ, vô cùng dễ thương.
- Sắc đẹp không tệ.
Hướng Nhật nhìn nàng không rời mắt, dục vọng nổi lên.
- Thật à, để ta xem.
Dịch Tiểu Quân nhí nhảnh chạy đến trước gương. Tiểu tử này từ xưa đến nay mới khen nàng độc mỗi một câu, hiển nhiên trong lòng phải cực kỳ chấn động. Chạy đến trước gương, Dịch Tiểu Quân chỉ muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, miệng mở to kinh ngạc vì sắc đẹp của mình, không những trẻ mà còn xinh lung linh hơn trước đây, quá kỳ diệu.
- Ngươi thấy ta và mẹ ngươi ai đẹp hơn?
Dịch Tiểu Quân cười hớn hở, tự tin hỏi.
- Bớt mơ tưởng đi. Mẹ ta là đẹp nhất.
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, dù cô nàng có xinh đẹp hơn thì trong lòng hắn Hướng mẫu vẫn phải được ưu tiên.
- Nói điêu. - Nàng lườm hắn, mỉm cười khó hiểu. - Ngươi xem cái đó của ngươi chẳng phải đang phản ứng sao. - Mắt Dịch Tiểu Quần đảo xuống giữa hai chân Hướng Nhật.Hướng Nhật nhất thời thẹn quá đỏ cả mặt. Loại chuyện này thật khó cưỡng, chính là trên bảo dưới không nghe.
- Chậc, tôi phải công nhận cô chịu khó nhìn cũng được.
Hướng Nhật bèn mặt dày châm chọc. Dịch Tiểu Quân không tỏ ra tức giận mà càng hào hứng:
- Không cần phải che giấu, có phải rất khó chịu đúng không? Ta có thể cho ngươi sờ một chút, dẫu sao cũng là cháu của ta, chẳng mất mát gì.
Dịch Tiểu Quân cười khiêu gợi, liếm môi mời gọi.
- Không có gì nữa tôi đi ra ngoài.
Hướng Nhật cau mày, tiếc nuối bỏ đi. Nhưng Dịch Tiểu Quân không chịu bỏ qua, cố tình chạy tới chặn trước cửa, đưa bàn tay nhẹ nhẹ đặt trên đùi rồi kéo đầm lên cao, cặp đùi thon dài khiêu khích lồ lộ ra trước mắt Hướng Nhật. Giọng nói rên rỉ:
- Sao, ngươi thật sự không hối... A...
Chữ "tiếc" còn chưa kịp nói thì bất ngờ bị thay thành chữ "A". Hướng Nhật hung hăng ôm chặt lấy thân thể mềm mại như không xương của nàng, mạnh mẽ hôn lấy cặp môi ươn ướt đầy khiêu khích. Thân thể Dịch Tiểu Quân run nhẹ, lúc đầu còn cố sức dãy dụa nhưng nghĩ tới cái gì đó lại thôi, cơ thể dần thả long. Nàng không ngờ thằng nhóc này lại to gan dám làm vậy với nàng. Sớm biết như vậy nàng đã không khiêu khích hắn, chỉ muốn đùa vui ai ngờ nụ hôn đầu đời của nàng lại bị hắn cướp mất.
Hướng Nhật buông nàng ra lặng nhìn một lúc rồi bỏ đi, để lại Dịch Tiểu Quân vẫn đang ngẩn ngơ, mặt đỏ bừng, tâm tình phức tạp.
Bước xuống nhà, Hướng Nhật lắc đầu trấn tĩnh lại bản thân. Quả nhiên là một vẻ đẹp khó cưỡng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân chính là đây. Hướng Nhật đang tính bước qua ngồi cùng nhóm người Sở Sở, Thạch Thanh thì chuông điện thoại reo. Chúng nữ cũng vì thế mà nhìn hắn không rời mắt.
- Có chuyện gì?
Đầu giây bên kia phát ra giọng nói đầy lo lắng và cực kỳ gấp gáp, là của Hầu Tử:
- Đại... đại ca, đại tẩu có chuyện rồi!
- Chuyện gì? - Hướng Nhật nổi máu điên, ruột gan như muốn đảo lộn
- Đại... đại tẩu bị người ta bắt đi...
- Ngươi đang ở đâu? - Hướng Nhật cắt ngang, hỏi như quát, làm người bên kia suýt tè ra quần, may mắn cũng kịp nói ra địa chỉ, nếu không để lâu chút nữa sẽ tè ra thật.
Cúp điện thoại, mắt Hướng Nhật tròng trắng hóa thành đen, sát khí cao ngập trời, lặng lẽ biến mất trong hư vô. Chúng nữ nhìn mà kinh hãi, Phạm Thải Hồng mơ hồ đoán ra điều gì đó rất khủng khiếp, muốn đi theo nhưng tự biết sức mình không đủ nên đành chấp nhận ở lại.
Hướng Nhật dốc toàn lực thuấn di không ngừng nghỉ, bỗng thắc mắc không biết Hầu Tử nói là đại tẩu nào, cái tên này gặp ai cũng nghĩ là đại tẩu, rốt cuộc là ai? Lòng Hướng Nhật càng thêm lo lắng, thuấn di chưa tới một phút đã đứng trước cửa quán bar Trầm Luân. Tốc độ rất đáng kinh ngạc, có lẽ vì tác động tâm lý nóng vội mà nhanh gấp ba lần bình thường. Tụi Hầu Tử đã sớm đứng ở đấy từ trước, thấy đại ca tụi nó vội vã cúi chào.- Nàng là ai? Ai bắt nàng?
Hướng Nhật nóng vội hỏi? Hầu Tử không dám trậm trễ thưa:
- Dạ, vừa rồi có một cô gái họ Phương nói là đến đây tìm anh nhưng vì chưa gặp được đành ngồi chờ...
- Thì ra là Phương Nghi.
Hướng Nhật cắt ngang lời Hầu Tử, Phương Nghi thật sự đến vì hắn, Hướng Nhật không khỏi lo lắng, thầm nghĩ trên thế giới này người có thể bắt được nàng khẳng định là rất hiếm, ngộ nhỡ kẻ đó còn là sắc lang thì hỏng.
- Là ai bắt nàng?
Hướng Nhật căng mắt nhìn Hầu Tử làm hắn giật bắn người, chưa bao giờ hắn thấy đại ca tức giận như vậy, tay run run đưa điện thoại ra và nói:
- Em thật sự không biết hắn, nhưng em may mắn chụp được...
Lời còn chưa nói hết, Hướng Nhật đã quơ tay giật lấy điện thoại.
- Là kẻ này?
- Dạ! - Hầu Tử căng thẳng trả lời.
- Được rồi, không có việc gì nữa các ngươi trở lại với công việc của mình đi.
Tụi Hầu Tử như được siêu thoát, mặt thằng nào thằng nấy giãn ra, thở phào nhẹ nhõm lập tức giải tán, không dám hỏi một câu, nhất là vào lúc này, nhiều chuyện có thể bị ăn đòn, tốt nhất để yên cho đại ca tự giải quyết, nếu cần tự khắc sẽ gọi.
Cầm điện thoại trên tay, đập vào mắt Hướng Nhật là hình ảnh một đôi nam nữ, người nữ là Phương Nghi, nàng dường như bị ngất xỉu đang nằm trên tay người nam. Người Nam là một người châu Âu xa lạ, thần thái hắc ám, ánh mắt chết chóc, nhưng da dẻ hồng hào, khuôn mặt điển trai, mái tóc dựng cao như lông nhím.
Hướng Nhật không còn cách nào khác, bèn bấm một dãy số. Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy:
- Hướng Quỳ lại có quà cho ta à?
Trần Thượng tướng vốn đang chăm chú xem cuộc thử nghiệm máy bay tàng hình, tự dưng nghe chuông điện thoại trong lòng rất không vui nhưng khi nhìn dòng tên trên màn hình, tâm tình lập tức quay 180 độ, mặt tươi cười hớn hở bắt máy ngay.
- Không. Nhưng Phương Nghi bị người ta bắt đi rồi. - Hướng Nhật nói vội.
- Cái gì? - Thượng tướng kích động, mặt biến sắc, mọi ánh mắt xung quanh bỗng đổ dồn về ông ta vài giây rồi chuyển đi, không dám nhìn lâu. - Là ai, là kẻ nào? - Giọng Thượng tướng đầy giận giữ, trong lời nói còn kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi lợi, hiển nhiên chuyện này cực kỳ quan trọng.
- Tôi không biết mới gọi cho ngài đây. Có một tấm ảnh người của tôi may mắn chụp được, ngài điều tra xem.
Hướng Nhật bực tức, cho dù tức giận cũng đâu cần làm như đổ tội lên đầu mình thế.
- Cậu gửi qua mail cho tôi.
Thượng tướng nghe được tin tốt, tinh thần lập tức trấn tĩnh lại, giọng nói không còn gay gắt nữa.
Hướng Nhật lập tức gửi hình qua mail, bên kia liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng gõ bàn phím lạch cạch, và tiếng chuông tít tít vang lên liên tục. Một cô gái đeo kính trong trang phục khoa học nhìn Trần Thượng tướng với ánh mắt thất vọng lắc đầu. Trần Thượng tướng nhìn lên màn hình cũng chỉ biết lắc đầu.
- Cậu tạm thời bình tĩnh đã. Kẻ này nằm trong hồ sơ mật của CIA, nhất thời không thể biết được gì. Đành phải chờ bên CIA hợp tác cung cấp thông tin thôi.
Trần Thượng tướng nhàn nhạt nói, như đã sớm biết chuyện này là bất khả thi. Hướng Nhật cũng phát giác có điều không ổn nên nói:
- Không có chút manh mối gì sao?
Trần Thượng tướng đang định nói không nhưng cô gái đeo kính ngoắc tay ý bảo đưa điện thoại cho nàng. Thượng tướng liền nói:
- Cậu trao đổi với cấp dưới của tôi đi.
Nhã Lan nhận điện thoại, tâm tình hơi kích động, lần đầu tiên nàng được trò chuyện với một Chấp Năng Giả huyền thoại, hiển nhiên mọi thông tin về Hướng Nhật nàng đều biết hết:
- Xin chào, tôi là Nhã Lan. Người anh cần tìm mặc dù không có thông tin cụ thể, nhưng hệ thống siêu máy tính của chúng ta đã phân tích được ký hiệu giống như hình xăm trên cổ hắn là ký hiệu ma thuật của một nhóm pháp sư dị giáo từng xuất hiện trên Anime Nhật, đáng tiếc thông tin về tổ chức này ngoài đời hoàn toàn không có dữ liệu.
- Phim gì? - Hướng Nhật hỏi.
- Fate stay night. - Nhã Lan dõng dạc trả lời, nàng vốn là fan cuồng dòng phim anime phép thuật. Cũng vì vậy mà nàng rất thần tượng những người như Hướng Nhật. Được gặp họ ngoài đời là niềm khao khát của nàng, nàng đang mơ hồ rất có thể đây là cơ hội để nàng gặp được Hướng Nhật.