Đỉnh Cấp Lưu Manh

Nhờ bật chế độ tàng hình mà tàu chiến của Đô Đốc Lin vẫn đang an toàn. Cả ba người vừa trải qua một trận chiến sinh tử, đối thủ có sức mạnh quá sự tưởng tượng của họ. Lúc này hai phó Đô Đốc nói:

- Hay là ba ngài cùng với hai chúng tôi quay trở lại một lần nữa?

Đô Đốc Lin lắc đầu.

- Có thêm hai người cũng không thay đổi được kết quả gì. Trong quá khứ ta từng không ít lần giao đấu với hắn, tuy nhiên những lần đó hắn chưa bao giờ dùng toàn lực, và chưa bao giờ đánh nghiêm túc cả, nhưng lần này thì khác, hắn có động cơ và dã tâm rõ ràng.

Đô Đốc Lin nhìn Dylan và nói tiếp:

- Chúng ta cần có thêm sự trợ giúp từ những người có sức mạnh đáng sợ nhất trên hành tinh này.

Dylan hiểu ý, anh nói luôn:

- Ngài không cần lo lắng, tôi đã gửi báo cáo về tổng bộ rồi, sẽ có người tới đây ngay thôi.

Đô Đốc Lin gật đầu:

- Việc này vượt quá khả năng của chúng ta. Nếu không hạ được Vua Hải Tặc thì trận chiến sẽ còn kéo dài trong vô vọng.

Silk cười an ủi:

- Ngài không nên quá lo lắng. Nếu tôi đoán không nhầm thì khả năng cao đích thân giáo sư Kang sẽ ra tay. Giáo sư Kang là thầy dạy Lĩnh vực Lực lượng cho tất cả các đặc vụ từ Trung cấp trở lên. Sức mạnh của giáo sư Kang có lẽ Vua Hải Tặc cũng chẳng chịu nổi một đòn đâu.

Đô Đốc Lin nghe nói tới mà run cả tay:

- Thật sao? Trên đời còn có người mạnh đến mức như vậy ư? Cũng là dùng Lực lượng cả thôi, tại sao lại khác biệt đến vậy?

- Ta cứ ví dụ Lực lượng là một tấm thép đi, thép càng dày thì càng cứng thế thôi. Lực lượng của một người, càng luyện tập thì càng dày và mạnh hơn giống như tấm thép vậy.

Dylan giải thích, anh nhìn mọi người rồi nói tiếp:

- Nhưng thời gian luyện tập và phương pháp luyện tập để gia tăng lực lượng thì lại là một việc khó khăn. Nếu muốn đạt được sức mạnh như thầy Kang thì sau khi trải qua quá trình chết đi sống lại, còn phải luyện tập thêm ít nhất 500 năm, và phá vỡ hàng triệu quả núi đá nữa.

- 500 năm?

Tất cả mọi người phải ồ lên, 500 năm, đó là điều không thể. Cho dù có đạt được sự bất tử đi chăng nữa thì cũng không ai có thể luyện tập bền bỉ suốt 500 năm được.

- Ha ha ha...! Tôi biết mọi người sẽ không tin, và đương nhiên ngay cả tôi cũng vậy.

Dylan nói và tiếp tục nói thêm:

- Luyện tập 500 năm là điều không thể, ngay cả khi người đó bất tử cũng không thể làm được. Vì vậy cách luyện tập tốt nhất là chiến đấu với những kẻ mạnh hơn. Đánh với kẻ mạnh hơn, đánh đến mức suýt chết thì mới nhanh thăng tiến sức mạnh. Và hai người lãnh đạo của chúng ta ngài King và thầy Kang thật sự đã thành công nhờ phương pháp luyện tập đó, thậm chí họ còn đánh với nhau suốt hàng chục năm qua để thi xem ai là người có số trận thắng nhiều nhất.

Đô Đốc Lin gật đầu lia lịa:

- À, tôi hiểu rồi. Chẳng trách cũng là Lĩnh vực Lực lượng mà tôi lại yếu kém hơn nhiều người. Thì ra tôi vẫn chưa gặp được nhiều kẻ mạnh.

Trong mắt Đô Đốc Lin mường tượng ra cảnh sẽ vào thế giới lãng quên một lần nữa để chiến đấu với những con quái vật, rất có thể chúng sẽ giúp ông trở nên mạnh mẽ hơn.

- Tôi tò mò muốn biết giữa ngài King và ngài Kang thì ai mạnh hơn?

Đô Đốc Lin hỏi.

- Thầy Kang 98 lần thắng, còn ngài King là 100 lần thắng.

Dylan suy nghĩ một hồi mới dám nói ra thông tin gây chấn động này. Quả nhiên vừa nói ra đã khiến mọi người mở to mắt kinh ngạc. Hầu hết ai cũng biết King là người mạnh mẽ như thế nào, nhưng để thua tới 98 lần, vậy Kang thật sự mạnh đến mức nào, chuyện này khiến ai cũng chờ đợi muốn được tận mắt thấy câu trả lời.

Ở tổng bộ Đặc vụ Thế Giới, King cầm trên tay tờ báo cáo của đặc vụ Trung cấp Dylan. Suy nghĩ một hồi mới nói với Kang ngồi đối diện:

- Ta tưởng gã Aretha này cũng là hạng xoàng thôi, không ngờ hắn cũng gai góc phết đấy nhỉ. Ha ha ha...

- Đừng thần thánh hắn quá như vậy. Ta đã điều tra rất rõ về hắn rồi.

Kang đưa bàn tay hướng xuống đất, hướng về phía xa xa, từ bàn tay sinh ra một nguồn Lực lượng khổng lồ, một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi bay mù mịt, mặt đất như vừa xảy ra động đất. Khi khói bụi lặn đi, thì chỗ mà Kang vừa đưa bàn tay xuống đã in hình một bàn tay khổng lồ, đường kính phải rộng đến 500 mét và độ sâu thì không thể xác định được bằng mắt thường.

Kang quay lại nhìn King và nói:

- Chỉ một chiêu này là đủ kết liệu cuộc đời hắn.

King không tỏ ra một chút ngạc nhiên, lão quái vật này King không còn lạ gì nữa, một người rất mạnh, hoàn toàn nghiêm túc và cứng nhắc, nói được là làm được. Đó là lý do ông ta xứng đáng làm thầy của tất cả các đặc vụ, và là trợ lý của anh.

- Vậy ông sẽ ra chiến trường ư?

Kang lắc đầu:

- Ta cho rằng anh nên đi thì hơn. Ta phù hợp với công việc giấy tờ chứ không phải ra chiến trường.

King làm mặt đau khổ:

- Lần trước ta đi rồi, lần này ông nên đi đi.

Tổng bộ bắt buộc phải có một người lãnh đạo, một trong hai người phải có một người ở lại, nhưng King thật sự là rất ngại bởi vì anh vừa mua được một chai rượu quý, và anh chỉ muốn ở nhà thưởng thức nó thôi, vì thế anh tìm mọi cách đẩy trách nhiệm cho Kang:

- Phải rồi, tôi nghĩ ông cũng nên dạy lại Phàm Mặc và Lâm Vỹ đi. Có vẻ họ đã ngủ quên trong chiến thắng quá lâu rồi. Lần trước chỉ đánh với một phân thân của Chúa tể Hắc Ám mà cũng lao đao, như vậy thì không ổn lắm đâu, mặc dù biết là họ chưa dùng toàn lực nhưng nói cho cùng vẫn chỉ là ngụy biện.

Nhìn thấy Kang có chút để tâm, King bồi thêm:

- Nhân tiện hôm nay đánh Aretha, ông dẫn hai người họ đi cùng là hợp lý rồi đấy, ông khỏi cần ra tay, chỉ cần dạy dỗ lại họ rồi để họ ra tay. Quả nhiên là một công đôi việc, hợp lý quá rồi còn gì? Ha ha ha...

Kang nắm chặt tay, mặt nóng bừng:

- Anh nói làm ta mới nhớ, thật khó chấp nhận, học trò của ta sao có thể thua nhục nhã như vậy. Chỉ là một phân thân mà đánh cũng không lại. Được lắm, ta sẽ dạy lại hai người họ.

King cười thầm, kế hoạch đùn đẩy trách nhiệm coi như đã thành công. Chợt anh lại nghe Kang nói:

- Nghe nói sắp tới đặc vụ Hướng Quỳ cũng tham ra một khóa huấn luyện à? Anh lại đẩy trách nhiệm dạy học cho ta chứ gì?

King cười khà khà:

- Ngoài ông ra thì còn ai dạy được nữa, thế nên người ta mới gọi ông là giáo sư chứ?

- Hay là cho cậu ta tham ra cùng luôn nhỉ?

Kang hỏi.

- Không được. Sắp tới cậu ta phải đến Nam Phi rồi, cậu ta không còn nhiều thời gian nữa, để cho cậu ta ở nhà mấy ngày giải quyết việc riêng đi.

King lắc đầu. Hướng Quỳ đang bận rộn với một tá cô bạn gái của cậu ta thì làm sao còn tư tưởng giải quyết việc khác được.

- Được rồi, vậy anh ở lại lo việc giấy tờ đi.

Kang nói rồi quay người bước đi, vừa đi vừa gọi cho hai người Phàm Mặc và Lâm Vỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui