Đỉnh Cấp Lưu Manh

Máy bay chạy chậm lại rồi lơ lưng trên bầu trời nắng nóng và khô cằn của sa mạc Sahara, bên trên một trận bão cát khổng lồ, Hướng Nhật thấy một bức tường cát vàng kem dày đặc bao trùm toàn bộ một khu vực rộng đến vài ngàn dặm. Một nơi như vậy con người làm sao có thể tồn tại được chứ?

- Sao cô lại dừng ở đây, đừng nói đây là tổng bộ nhé?

Hướng Nhật nửa thật nửa đùa hỏi.

- Ừ.

Cô nàng nở nụ cười gian trá gật đầu.

- Nhưng toàn là cát có thấy gì đâu?

Hướng Nhật xửng sốt, chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Không phải tổng bộ là một cường quốc nằm trên một ốc đảo sâu trong sa mạc Sahara với khoa học hiện đại bậc nhất thế giới hay sao? Vì lý gì lại toàn là cát với bụi thế này? Con bé này tính bày trò lừa mình ư?

- Sao nào, khó hiểu lắm à?

Người đẹp bĩu mỗi khinh khỉnh, một tay vừa bấm bàn phím, tay còn lại chỉ lên màn hình còn miệng thì nói:

- Đây chính xác là tổng bộ Đặc vụ Thế Giới. Sau khi đi xuyên qua bức tường cát khổng lồ dày đến vài kilomet, với đủ các loại vòi rồng lớn bé sẽ thấy một khu vực trống với chỉ toàn là cát, mỏm đá và lác đác vài cây xương rồng. Đây thực ra chỉ là hình ảnh được tạo ra từ màng chắn năng lượng, chỉ khi được phép đi xuyên qua nó mới thấy một ốc đảo khổng lồ tuyệt đẹp như thiên đường, và đó chính là tổng bộ. Bởi vì địa hình như vậy mà hầu hết kẻ thù sẽ chẳng bao giờ có thể bén mảng tới được, đó là một nơi trú ẩn an toàn nhất hành tinh này.

- Nghe thật lằng nhằng. Đúng là bọn dở hơi.

Hướng Nhật lắc đầu.

- Dở hơi ư? Ha ha ha... tôi cũng nghĩ vậy đấy. Xem ra anh cũng thú vị thật đó.

Cô nàng bỗng dưng tăng động phá lên cười.

- Này này, tôi không có thuốc chữa bệnh thần kinh đâu đấy, cô cười cái gì chứ?

- Hừ.. ngươi là tên xấu xa, ngu ngốc, điên khùng!

Nàng bực bội cắn một miếng dưa hấu rồi không thèm để ý đến hắn nữa, phi máy bay tiến về phía trước.

- Đừng có giận quá mất khôn đấy, chạy cẩn thận không thì chết gắng chịu, lỡ có đâm vào cái gì đó tôi thì không sao nhưng cô là chết tức tưởi thật đó. Tôi cũng chẳng có lý do gì để bảo vệ cô đâu.

- Im đi, tôi tự biết phải làm gì! Điên!

Cô nàng giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng.

Hướng Nhật được một phen chọc phá hả hê, cũng không thèm để ý đến cô nàng bướng bỉnh nữa, thoải mái gác chân lên ghế vừa uống rượu vừa huýt sáo.

- Này, tôi có thể hỏi một câu không?

Im lặng được một lúc cuối cùng không chịu được cô nàng bỗng dưng lên tiếng.

- Hỏi gì chứ, không lẽ nam nữ ở chung một chỗ khiến cô động lòng xuân, cảm thấy toàn thân rạo rực muốn được tôi làm gì đó cho hết khó chịu sao? Nói cho cô biết, lão tử ta đây tuyệt đối không phải là người dễ dãi đâu nhé.

Hướng Nhật phát ra huy hết tài năng hắc ám của hắn để chọc ghẹo mỹ nhân. Hắn tự cảm thấy sự dâm đãng của hắn thật đáng khâm phục. Hắc hắc...

- Đồ quỷ, đi chết đi.

Quá tức giận không kiềm được cảm xúc cô nàng lao tới toan đánh vào ngực hắn, nhưng bị Hướng Nhật gạt tay ra, kết quả là toàn thân nằm gọn trên lồng ngực hắn và bốn mắt đối diện nhau. Hai má nàng bỗng ửng hồng, nhìn sát đối phương, khuôn mặt tuyệt đẹp, thân hình mềm mại, núi đôi phập phồng cọ sát vào ngực hắn, Hướng Nhật cảm thấy toàn thân rạo rực, theo bản năng một tay ôm lấy bờ lưng và một tay ôm lấy cổ người đẹp mà hôn tới.

Lý Ngọc Hân bị một phen bất ngờ cố hết sức đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn bất lực trước dâm uy của Hướng Nhật. Bàn tay hắn di chuyển chầm chậm trên bờ lưng nàng và cái lưỡi điêu luyện khám phá mọi ngõ ngách trong miệng nàng, cơ thể người đẹp truyền đến từng đợt cảm xúc sung sướng khó tả. Sao có thể như vậy chứ, mình bị làm sao thế này, không thể phản kháng được. Nàng thở dốc, đôi mắt lim rim, toàn thân tê tê đây là thứ cảm xúc gì, chết tiết...

Dùng chút ý chí cuối cùng nàng cố đẩy hắn ra nhưng vô vọng, đôi mắt nàng bỗng trở nên ướt át đáng thương vô cùng. Nhất thời Hướng Nhật thấy không ổn bèn buông lỏng cô nàng ra.

- Xin lỗi, vì em quá xinh đẹp, không trách tôi được.

Người đẹp vội đứng dậy, lấy tay gạt nước mắt rồi nhanh chóng quay đi, chạy một mạch vào phòng vệ sinh ở khoang bên dưới.

Mất một lúc sau Hướng Nhật mới thấy nàng xuất hiện trở lại, tinh thần đã ổn hơn, ngồi vào vị trí cũ rồi liếc xéo hắn lạnh lùng nói:

- Lần sau đừng làm vậy nữa nhé.

- Nếu em cứ lao vào tôi thì không biết được.

Hướng Nhật vẫn còn hứng thú châm chọc. Cô bé này không ngờ có thể thoát khỏi dâm uy của hắn, ý chí thật kiên cường. Mẫu phụ nữ như vậy lại là mẫu phụ nữ mà hầu hết đàn ông khao khát chinh phục. Hướng Nhật bắt đầu cảm thấy mỹ nhân này có những điểm thật thú vị và có phần giống An Tâm. Không ngờ nàng lại là phi công của hắn, sau này sẽ có người để chêu đùa rồi. Hắc hắc...

- Anh lúc nào cũng thiếu nghiêm túc với phụ nữ như vậy sao?

Nàng nhìn hắn và hỏi, sau chuyện vừa rồi tự dưng nàng không những không giận mà còn có cảm giác yêu thích người đàn ông này. Ít nhất hắn cũng đẹp trai, tài giỏi, nhiều tiền và cũng không phải là kẻ tùy tiện, nếu không vừa rồi hắn đã chẳng buông nàng ra.

Hướng Nhật làm mặt tỉnh bơ:

- Em thấy tôi có chỗ nào thiếu nghiêm túc à? Tôi hoàn toàn rất nghiêm túc đấy chứ. Chỉ có em thiếu nghiêm túc thôi.

- Hừ, đi chết đi, tôi không muốn nói chuyên với anh nữa.

Cô nàng dơ nắm đấm nhỏ nhắn của mình ra trước mặt đe dọa rồi tức giận quay đi.

Hành động của hắn khiến Hướng Nhật bật cười, tiếp tục châm chọc:

- Mà vừa rồi em định hỏi cái gì nhỉ? Đừng bảo là vì nụ hôn lãng mãn mà quên rồi nhé. Hắc hắc...

- Lãng cái gì chứ? Tôi còn chưa cắn lưỡi anh là may rồi. Hừ...

Cô nàng bĩu môi nói, tự trách tại sao khi nãy không cắn lưỡi hắn nhỉ, nhưng quả thật lúc đó nàng không hề nghĩ đến chuyện đó, đầu óc hoàn toàn trống rỗng không thể nghĩ được gì khác ngoài chuyện đó.

- Mà này, làm đặc vụ cấp cao có sướng không?

Cô nàng nhìn hắn với ánh mắt mong chờ.

Hướng Nhật nhìn nàng lắc đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ lại nói thật là rất sung sướng thì mất hình tượng siêu anh hùng lắm, thế là hắn uốn lưỡi bắt đầu ba hoa, khoác lác:

- Đó là công việc vô cùng nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào, không phải ai cũng dám làm, nhưng vì trọng trách bảo vệ thế giới, bảo vệ những người như em mà tôi phải làm. Có khi cả tuần không ngủ chỉ để theo dõi một nhóm khủng bố, có lúc một mình phải chống lại cả trăm người với vũ khí trang bị đến tận răng, có khi bị trọng thương đau đớn ngủ trong rừng mà không ai hay biết. Người ngoài không biết nhìn vào cứ tưởng chúng tôi rất sung sướng, nhưng có những nỗi đau mà không ai có thể hiểu được.

- Các anh thật sự vất vả vậy sao?

Cô nàng bày ra vẻ mặt ngậm ngùi, nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không nói thêm gì. Rồi máy bay dừng lại trước lối vào khu biệt thự Chân Long.

- Chúng ta tới nơi rồi, mời anh xuống cho.

- Ok, chào nhé.

Hướng Nhật bước xuống từ bậc thang rồi đi thẳng vào con đường dẫn đến nhà hắn.

Một giọng nói êm dịu dễ nghe với theo bóng lứng hắn:

- Hẹn gặp lại!

Hướng Nhật vô cùng bất ngờ khi thấy cô nàng bỗng dưng cười thật tươi, vẫy tay chào tạm biệt hắn rồi mới đóng cửa máy bay rồi phóng đi. Những lúc như vậy mới thấy nàng đáng yêu đến nhường nào, đây đúng là phụ nữ vạn người mê. Hắc hắc...

Vào cuối thu trời rất nhanh chuyển qua màn đêm, thành phố Bắc Hải mới tầm 7 giờ tối. Không khí se lạnh cùng bóng tối đã phủ kín khắp mọi lối đi, ngõ ngách, từ trong nhà ra đến ngoài phố. Không gian khu biệt thự Chân Long lại càng êm ả, thanh bình hơn. Ở chốn này, thi thoảng từng đợt gió lùa qua mang theo làn hơi nước mát lạnh từ biển ùa vào, dễ khiến người ta có cảm giác muốn ôm ấp ai đó. Bầu trời đêm nay chẳng khác nào một bức tranh mộng mị, hàng triệu ngôi sao trải dài như một dòng sông, là sông ngân hà. Chúng tụm lại, dày đặc, sáng lung linh, kỳ ảo, trông rất đẹp, một vẻ đẹp huyền diệu mộng mơ.

Hướng Nhật bỗng thấy lòng trống trải vô cùng, bàn tay thật muốn ôm ấp những cô bạn gái yêu kiều đang chờ đợi hắn ở nhà, nghĩ thế hắn càng thêm tăng tốc chạy một mạch, chẳng mất bao lâu hắn cũng đã đứng trước cửa căn nhà số 56.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui