Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Nhưng mà đội trưởng, chúng ta làm sao mới tìm được hắn đây?

Nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của đội trưởng, thanh niên cao lớn một bên hỏi.

- Dùng cái này.

Đội trưởng từ trong túi áo móc ra một cái gì đó rất tinh xảo giống như một cái nhẫn nhỏ.

- Lúc đầu chính là vì phòng ngừa có tình huống ngoài dự kiến xảy ra như thế này, các nhà khoa học thừa lúc hắn đang hôn mê đã cấy vào trong người hắn một vật phát ra tín hiệu, chỉ cần hắn xuất hiện thì sẽ phát hiện hắn trong phạm vi 1km, hơn nữa nó sẽ tự động phát ra âm thanh, mà càng đến gần hắn thì nó sẽ phát ra tín hiệu càng rõ.

- Một km?

Thanh niên quái dị tiếp lời nói.

- Đội trưởng, phải biết rằng cả Bắc Hải lớn như vậy thì.

- Có phải cảm thấy như thế này thì quá ngắn sao?

Đội trưởng không đợi hắn nói xong đã cắt đứt lời hắn, tiếp theo nhìn qua phía thanh niên anh tuấn, nói rằng.

- Các ngươi có nhớ là mấy năm trước đây làm thế nào mà bắt được hắn không?

- Ai da?

Mấy người nhất thời thân thể cứng đờ, thanh niên quái dị càng nhịn không được mà hỏi:

- Đội trưởng, ý của ngươi là.

- Không sai!

Đội trưởng khẳng định mà nói.

- Lúc đó hắn muốn chiếm đoạt tài sản của Sở A, người giàu nhất Bắc Hải, lại không ngờ một thành viên của tổ chức Z đang bảo vệ Sở A, cho nên chúng ta đã lập bẫy mà bắt được hắn. Bất quá lúc này hắn cũng chưa biết rõ mọi chuyện, ta đoán lần này hắn trở lại Bắc Hải để trả thù Sở A, mà chỉ cần chúng ta canh giữ vùng lân cận của nơi đó, sẽ không khó tìm hắn đến vậy đâu.

Mấy người xung quanh gật gật đầu, đội trưởng quả nhiên phân tích rất có đạo lý, bất quá băng mỹ nhân lại phản đối ý kiến đó:

- Đội trưởng, nếu như chúng ta đi chấp hành nhiệm vụ lần này, vậy thì nhiệm vụ chính mà cấp trên giao cho mình thì.

- A, đây đúng là vấn đề.

Đội trưởng lộ ra vẻ mặt trầm tư, nhưng lập tức nói thêm.

- Bất quá căn cứ vào tình huống báo cáo đến, hắn hẳn có thể bảo vệ mình, cho nên cũng không cần lo lắng lắm.

- Hơn nữa chúng ta cũng có thể gọi hắn đến giúp đỡ, thực lực của hắn cũng không yếu, càng có khả năng tăng tỉ lệ thành công của nhiệm vụ lần này.

Thanh niên quái dị theo lời của đội trưởng mà nói ra.

- Không được!

Hai âm thanh cùng phát ra để bác bỏ cái đề nghị này. Người nói trước là đội trưởng có vẻ mặt nghiêm túc kia, người nói sau là băng mỹ nữ với hơi thở lạnh buốt, bất quá khi người phía sau phát hiện là ba người đồng bạn cùng nhìn về phía của nàng thì lập tức cúi đầu.

Đội trưởng ánh mắt cũng khác lạ nhìn băng mỹ nhân một cái, bất quá hắn cũng không để ý đến, tiếp tục nói.

- Mặc dù căn cứ báo cáo của các ngươi nhận xét thực lực của hắn quả thật rất cường đại, nhưng năng lực của Cá mập trắng thế nào thì các ngươi cũng rõ rồi, không đợi hắn tới gần có lẽ Cá mập trắng đã lấy mạng hắn một trăm lần rồi.

- Vậy.

Thanh niên quái dị còn muốn nói cái gì nữa.

Nhưng đội trưởng đã tiếp tục nói:

- Ta đã sắp xếp thỏa đáng, lần này ta cùng "Bạch" đánh trực diện, các ngươi ở bên cạnh hỗ trợ.

Nói đến đây, đội trưởng dừng một chút, nhìn về phía băng mỹ nhân.

- Nhất là ngươi - "Lam", "Năng lực tinh thần" của ngươi chính là đòn đánh hiệu quả nhất, lúc chúng ta tấn công hắn, ngươi hãy dùng "Năng lực tinh thần" liên tục uy hiếp hắn, biết đều này sẽ gây gánh nặng lớn lao cho ngươi, nhưng chỉ cần kiên trì khoảng năm phút là đủ rồi, ngươi có thể hay không?

- Có thể!

Băng mỹ nhân không chút do dự mà nói.

.

Sáng sớm hôm sau, Hướng Nhật vội vã chạy đến trường học, trong đầu hắn đã có vô số lần nghĩ đến chuyện yy cây gậy trúc nên hắn nóng lòng một cách dị thường, xen lẫn sự vui mừng lẫn sợ hãi về việc hắn quyết định giúp nàng chơi bóng. Vốn Hướng Nhật cũng chưa quyết định chắc chắn, nhưng mà tối hôm qua hắn dùng"nghiêm hình bức cung" An cô nàng. Cuối cùng, hắn từ trong miệng của An cô nàng mới biết nàng quả thực cho phép hắn giúp cây gậy trúc chơi bóng.

Nguyên nhân cũng là do Nhâm Quân cũng không thể buông tha cho hy vọng thắng trận duy nhất, chưa nói đến hắn có bạn gái làm trợ lý huấn luyện viên đội bong rổ Hải Đại, nên nàng đánh một cú điện thoại tới vị tỷ muội mới quen, mà không phải ai khác, chính là An đại tiểu thư. Không ngờ trò chuyện một lúc mới biết được An đại tiểu thư là bạn gái của tên tiểu nhân này, lập tức thêm mắm thêm muối lên án việc bội ước gì đó, đồng thời xu nịnh An cô nương khiến An đại tiểu thư cũng có cảm giác lâng lâng, vỗ ngực mà nói là cứ tin tưởng vào nàng. Do đó mới có một màn kịch sau bữa cơm chiều tại nhà Hướng Nhật.

Sau khi tỉnh dậy, An đại tiểu thư lại có chút hối hận, nhưng cân nhắc qua lại thấy chính mình cũng không thích bóng rổ cho lắm, lúc đầu cũng không nghĩ là sẽ bại dưới tay nam nhân này, hơn nữa nàng cũng không muốn làm vị tỷ muội mới quen này buồn, huống chi nghe nói kỹ thuật bóng rổ của nam nhân kia rất cao, nàng cũng muốn xem một người có thể dẫn dắt Cao Đại đánh bại một đội bóng mạnh tầm cỡ Hải Đại được không?

Hướng Nhật trong đầu nhớ lại lời của An cô nàng nói hôm qua, chân bước vào trong phòng làm việc của cô chủ nhiệm, hắn biết trong thời gian sớm như vậy, cây gậy trúc khó có khả năng xuất hiện trong phòng học, khả năng lớn nhất là ở phòng mẹ của nàng. Hơn nữa nếu không có ở đó, hắn cũng có thể hỏi từ nhạc mẫu tương lai.

Bởi vì thời gian cấp bách, Hướng Nhật cũng không ngại gõ cửa mà xông vào, điều này làm cho Nhâm Quân cùng Nhâm mẫu đang ăn sáng cũng không khỏi nhíu mày. Bất quá khi nhìn thấy học trò yêu kiêm con rể của mình, cặp lông mày bị dính liền rời ra, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười:

- Tiểu Hướng, vừa đúng lúc, đến, đến, cùng vào ăn sáng luôn.

Vừa nói, đem cái ghế lại kéo nam nhân qua.

Hướng Nhật vội vàng khoát tay, sự nhiệt tình của Nhâm mẫu làm hắn cực e ngại:

- Không cần, Trần lão sư, em tìm đến đây.

Hướng Nhật nói chưa hết lời mà mắt đã nhìn qua bên Nhâm đại tiểu thư.

Nhâm mẫu lập tức"hiểu ngầm" ý của con rể là tìm nữ nhi của mình có chuyện, có thể là rất quan trọng, nếu không cũng không quên lễ phép mà xông vào, lập tức nháy mắt qua bên con gái:

- Quân Quân, Tiểu Hướng tìm con có việc, con theo hắn ra bên ngoài đi.

Dù Nhâm Quân có vẻ mặt cực kỳ không muốn, không hiểu tại sao mẹ lại đối xử với hắn tốt hơn con gái mình như thế, làm nũng mà nói:

- Mẹ, con còn chưa ăn xong bữa sáng nữa mà.

Cũng không nghĩ đến Nhâm mẫu lập tức gói cái bánh bao thừa của con lại, sau đó lại nói thêm một lời nữa:

- Gấp cái gì, con đem nó ra ngoài ăn thì thế nào mà chẳng giống nhau.

Nói xong, đã đem nữ nhi mà đẩy ra ngoài.

Nhâm Quân không còn cách nào chỉ đành vung nắm tay thị uy với nam nhân, thể hiện thái độ bất mãn trong lòng đang muốn phát tiết. Mà điều đó nhanh chóng bị Nhâm mẫu phát hiện, nên lập tức bị tay của Nhâm mẫu vỗ vào đâu, lại còn bị mắng:

- Ngươi làm gì vậy, lớn như thế này rồi mà vẫn như trẻ con.

- Mẹ.

Nhâm Quân ủy khuất muốn rơi lệ, hết lần này đến lần khác muốn mà không thể phác tác ra được, thấy nam nhân lừng khừng đứng phía cửa, lập tức túm áo hắn xềnh xệch kéo đi.

Kéo ra ngoài xa một lúc, Nhâm Quân căm hận buông nam nhân ra, vừa cắn một miếng bánh bao vừa nói:

- Nói, hôm nay ngươi đến tìm ta để làm gì, ngươi không phải nói là đừng tin vào tiểu nhân sao!

- Nói điều này là oan uổng ta lắm đó.

Hướng Nhật lộ vẻ mặt vô lại, làm bộ nói.

- Kì thật thì ta đã cân nhắc cả đêm (thực tế là yy người nào đó cả đêm), sau đó ngày hôm qua đã quyết định, giúp ngươi - A, không, là giúp trường học. Ta là một học sinh gương mẫu, làm thế nào mà không giành vinh quang cho trường học chứ?

- Ngươi nói dễ nghe qua ha.

Nhâm Quân cười lạnh, nàng không một chút tin tưởng vào chuyện ma quỷ mà nam nhân này bịa ra, thật sự thì cái gì nàng cũng biết, nhưng chính là vì trong lòng nàng đang có sự oán hận, nghĩ đến nếu mình không liều đánh bạc lần đầu tiên của mình với hắn một phen chắc hắn cũng không có tình nguyện mà giúp, nhưng tên đó lại làm ra vẻ cao thượng mà giúp đỡ, điều này không khiến cho nàng hận hắn hay sao? Mặc dù cũng biết là do bạn gái của hắn ép hắn vài phần, nhưng trong lòng của Nhâm Quân cũng có chút cay cú, giọng nói trào phúng:

- Chỉ sợ là bị người nào đó ra lệnh phải không?

- Hắc hắc.

Da mặt dày của Hướng Nhật cũng không có mỏng đi chút nào, mà càng tiếp tục vô sỉ nói:

- Là cái gì cũng không quan trọng, chủ yếu là ta có thể giúp ngươi thắng trận là được, mà sau khi thắng trận.

Nói đến đây, Hướng Nhật ánh mắt đầy ẩn ý nhìn đối phương.

Mặc dù mặt của Nhâm Quân nhất thời có chút ửng đỏ lên, nhưng tiếp đến vẫn ưỡn ngực mà nói:

- Yên tâm! Ta không giống như loại người vô sỉ như ngươi nói rồi nuốt lời đâu, ta nói được thì nhất định làm được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui