Đỉnh Cấp Lưu Manh

Thời gian vài ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mặc dù Hướng lão đại mòn mỏi đếm từng ngày, nhưng nhờ có người đẹp bên cạnh cùng hắn nói chuyện yêu đương nên khoảng thời gian này trôi qua rất nhẹ nhàng.

Sáng sớm ngày thứ bẩy cuối tuần, khi Hướng Nhật còn chưa tỉnh ngủ, An đại tiểu thư đã kéo hắn ra khỏi chăn để chuẩn bị trang phục. Với hắn thì mặc gì cũng được, dù sao mặt hắn vốn dày như tường thành nên trước giờ chưa biết cái gì gọi là mất mặt, nhưng An đại tiểu thư kiên quyết không thể lay chuyển, cho nên hắn đành mặc vào bộ vét Armani mà trước kia đã đi mua cùng Sở Sở, đến lúc ấy trông hắn mới có vài phần phong độ.

Trên thực tế, An Tâm kiên quyết như vậy cũng không phải không có đạo lý, bởi vì hôm nay nàng dẫn bạn trai kia về nhà, đương nhiên không muốn hắn vì ăn mặc tầm thường mà bị người nhà xem thường. Hướng Nhật cũng không phản đối việc sửa soạn này, hắn cân nhắc một chút, dù sao vẫn là đi gặp bố vợ, hơn nữa còn là nhân vật một tay che trời - "bố già" của toàn Bắc Hải An lão hổ, vì vậy hắn quyết định ăn mặc chỉnh tề một chút, cũng xem như không thất lễ ông bố vợ tương lai không làm hắn chán ghét.

Đương nhiên, An đại tiểu thư làm mọi chuyện mà không hề kiêng kị gì như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ, tuy nhiên Sở đại tiểu thư buổi chiều hôm qua sau khi tan học đã được gia đình gọi về nhà, nghe nói mẹ nàng vừa đi công tác về nên rất nhớ nàng, vì thế mới gọi điện thoại kêu nàng về nhà. Bởi vậy An đại tiểu thư có quang mình chính đại ăn diện cho nam nhân cũng không sao cả, người duy nhất còn lại là đồ đệ Thạch Thanh thì đã biết mối quan hệ mập mờ phức tạp giữa hắn và An đại tiểu thư, khi biết hắn được An đại tiểu thư đưa về ra mắt người nhà cũng không có vẻ gì đố kị, chỉ có lúc tiễn nam nhân ra khỏi nhà mới hung hăng lườm hắn một cái.

Hướng Nhật nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, hắn ôm An đại tiểu thư vào ngồi trong chiếc xe sang trọng mà bố vợ tương lai đặc biệt phái tới - là loại xe Rolls - royce đời mới nhất, không chừng ở Bắc Hải này cũng tìm không ra chiếc thứ hai.

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên Hướng Nhật ngồi trên chiếc xe cao cấp như vậy, tuy nhiên hắn cũng không đến nỗi ngó trái ngó phải giống như mấy người nhà quê lên tỉnh, chỉ là trong lòng có hơi cảm khái, An lão hổ không thẹn là bố già, ngay cả đi đón người cũng phái một chiếc xe sang trọng như vậy. Chiếc xe này dù có vượt đèn đỏ thì có lẽ cảnh sát giao thông phía trước cũng sẽ nhường đường mà không có một câu oán trách.

Thực tế cũng đúng như Hướng Nhật suy nghĩ, chiếc xe đi thẳng một mạch không gặp trở ngại gì, bình thường đáng ra phải mất một ít thời gian, nhưng chiếc xe này chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã đến nơi.

Biệt thự của An gia nằm ngay trung tâm Bắc Hải, mặc dù nơi này tấc đất tấc vàng, so với khu biệt thự Chân Long không thua kém chút nào, thậm chí còn có giá trị hơn, nhưng bằng vào thế lực và tài lực của An gia, xây một biệt thự thuộc loại cao cấp nhất trên mảnh đất "công" rộng lớn như thế này cũng chỉ như việc nhấc chân nhấc tay mà thôi.

Đối với biệt thự của bố vợ tương lai, Hướng Nhật vì từng đến hai lần nên sớm đã thông thạo, theo sự dẫn đường của người giúp việc, hắn mang bộ mặt bình thản đi vào phòng khách.

Trong phòng khách sớm đã có người chờ ở đó, người đàn ông trung niên ngồi giữa trên ghế salon tay phải cầm điếu xì - gà đang bốc khói rõ ràng chính là chủ nhân của An gia An lão hổ. Hướng Nhật chỉ vô tình nhìn lướt qua, nhưng ngay lập tức trong lòng đã thấy kiêng nể, không hổ là đại ca tung hoành giang hồ mấy chục năm, chỉ ngồi một chỗ cũng gợi cho người ta một cảm giác nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé xác người.

Mà ngồi bên trái ông ta trên ghế salon là người mặc nguyên một bộ đồ màu trắng cực kì kiêu ngạo mà lần trước hắn đã gặp tại cục cảnh sát - tên đại ca thích gây sự An Ổn. Ngồi bên phải trên ghế salon là một thanh niên mặc bộ âu phục màu đen mà Hướng Nhật chưa bao giờ gặp mặt, tuy nhiên trông khuôn mặt anh ta giống tên đại ca hung hăng kia tới bảy tám phần, Hướng Nhật đoán anh ta chính là nhị ca An Định của cô nàng họ An. So với tên đại ca thích gây sự, Hướng Nhật cảm giác được anh chàng này thoáng hơn nhiều lắm, bởi vì khi Hướng Nhật nhìn về phía hắn, anh ta vẫn gật đầu mỉm cười với Hướng Nhật. Còn như tên đại ca thích gây sự kia, từ lúc Hướng Nhật xuất hiện tới giờ, hình như chưa từng nhìn hắn, dù chỉ một cái liếc mắt - có thể nói trực tiếp không đếm xỉa đến hắn.

- Ba!

An Tâm là người đầu tiên đánh tan không khí im lặng, ngay khi đi vào trong phòng khách, nàng đột nhiên buông cánh tay của nam nhân bên cạnh ra rồi đi về phía người đàn ông ngồi giữa trên ghế salon.

An lão hổ hiển nhiên cũng rất thương yêu đứa con gái bé bỏng mình, ông ta đặt điếu xì - gà xuống cái gạt tàn thuốc, sau đó ôm con gái và thoải mái cười lớn:

- Bảo bối Tâm Tâm cuối cùng cũng về thăm cha, còn tưởng con có bạn trai rồi sẽ không cần cha nữa.

- Đâu mà!

Lúc này hài gò má An đại tiểu thư ửng hồng, hiển nhiên là chịu không nổi sự trêu chọc của cha mình, nàng oán trách đẩy ông ra:

- Cha còn nói như vậy thì sau này con sẽ không về nhà nữa.

- Rồi rồi.

An lão hổ cưng chiều nhìn con gái:

- Coi như cha sai đi, sau này không bao giờ nói vậy nữa.

An Tâm lúc này mới nói thầm một câu:

- Thế còn nghe được.

Nói xong, nàng ôm lấy cánh tay của cha mình đồng thời nháy mắt với ông, sau đó lại nhìn về phía nam nhân đến cùng với mình.

An lão hổ hiểu ý ngay, đây là con gái đang trách mình mình thờ ơ với chàng rể, ông ta lập tức hướng mặt về phía con rể tương lai vẫn đang đứng một bên:

- Cậu chính là Hướng Quỳ? Đến đây, ngồi xuống nói chuyện, người một nhà cả, không cần khách sáo như vậy.

Nói xong liền chỉ vào chiếc ghế salon đối diện.

Hướng Nhật lập tức nói lời cám ơn, đồng thời thuận thế ngồi xuống, nhưng lập tức hắn cảm thấy bất thường, cũng không phải là ghế salon có vấn đề gì, mà vị trí hắn ngồi không ổn lắm. Hướng Nhật ngồi đối diện với An lão hổ, mà hai bên trái phải là hai người anh vợ, thoạt nhìn rất giống "tam đường hội thẩm". Hướng Nhật không biết đây là bố vợ tương lai đã sớm xếp đặt trước hay là trong lúc vô tình mà thành ra như vậy, tóm lại trong lòng hắn rất không thoải mái.

- Tiểu Hướng vẫn đang học năm hai nhỉ?

Khi tất cả đã ngồi xuống, An lão hổ mới cười tủm tỉm hỏi một câu, trên mặt cũng không nhìn ra vẻ gì khác thường, chỉ giống như trưởng bối vì quan tâm hậu bối nên thân thiết hỏi thăm.

- Dạ vâng.

Hướng Nhật dè dặt đáp, trong lòng đã hơi cảm thấy kì quặc, dựa vào thế lực của An lão hổ, có lẽ đã sớm nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc của mình.Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng Nhật đột nhiên run lên, nếu đối phương có thể cho người theo dõi mình ngay cả khi đi chợ, hơn nữa hôm nay còn có thể phái người đi đón mình, khẳng định là đã điều tra mình rất chi tiết. Vậy chuyện mình cùng một lúc sống chung với mấy cô nàng chắc chắn ông ta cũng biết, nhưng nếu như biết, xét theo tác phong tàn nhẫn và mức độ yêu thương con gái mà nói, hình như không có lý do nào để ông ta dễ dàng bỏ qua cho việc mình quá hoa tâm.

- Sinh viên năm hai.

An lão hổ cũng không biết mình hỏi bừa một câu đã khiến cho con rể tương lai ở đối diện rơi vào cảnh hoang mang, khuôn mặt ông ta lộ ra vẻ hoài niệm, hình như đang nhớ lại chuyện cũ, một lát sau mới cảm thán nói:

- Tuổi trẻ thật sung sướng, có thể phong lưu một chút, đồng thời có tới mấy cô bạn gái.

Nói tới đây, An lão hổ ngừng lời, ánh mắt nhìn Hướng Nhật đầy thâm ý.

Hướng Nhật lập tức biết An lão hổ đã rõ việc chân mình cùng lúc đạp mấy chiếc thuyền, chỉ có điều hắn không hiểu tại sao đối phương lại nói như vậy, hơn nữa lời còn chưa nói hết đã ngừng. Có phải đang chờ mình nói tiếp hay không? Hay là đang chờ mình chủ động nói sẽ chia tay với mấy nàng kia để toàn tâm toàn ý với con gái ông ta? Tuy nhiên đấy là điều không thể! Hướng Nhật nhủ thầm trong lòng như vậy.

Mà An Tâm bên cạnh cũng ý thức được vấn đề này nhạy cảm, thấy nam nhân không nói một lời đồng thời có hơi sầm mặt, nàng hờn dỗi nói với cha mình:

- Ba!

Hiển nhiên là trách ông không nên nói ra chuyện này.

Nhưng lúc này An lão hổ cũng không chiều theo ý con gái như lúc nãy nữa, ông ta vừa nhìn chằm chằm vào nam nhân vừa nói:

- Ta không có ý gì khác, chỉ là không hy vọng chứng kiến con gái ta chịu khuất tất, cậu hiểu chứ?

Nói xong, ông ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nam nhân.

- Đương nhiên, điều ấy cháu có thể cam đoan!

Hướng Nhật thở dài một hơi, rồi gật đầu nói một cách khẳng định. Mới vừa rồi hắn thật sự sợ lão họ An đưa ra yêu cầu mà mình không thể nhượng bộ, như vậy mâu thuẫn là không thể tránh được, mà loại kết quả như vậy sẽ làm khó xử An Tâm vốn đang vui mừng khi mình đến nhà, đây không phải điều Hướng Nhật muốn nhìn thấy.

Nghe nam nhân cam đoan thề thốt, vẻ mặt An Tâm rất hạnh phúc, ánh mắt nhìn nam nhân tràn đầy ôn nhu.

- Ba!

Tên đại ca thích gây sự ở bên cạnh không đồng ý, rõ ràng hắn cũng biết chuyện tam thê tứ thiếp của Hướng Nhật, vì nghĩ cho em gái, hắn tuyệt đối không cho phép em rể đồng thời trêu ghẹo nhiều nữ nhân như vậy, huống chi cái tên em rể này cònlà loại hắn rất xem thường.

Nhưng tiếng kêu gào của hắn cũng không được An lão hổ đáp lại, ông ta châm thêm một điếu xì gà, hút vào một hơi rồi phun ra một đám khói:

- Không cần nói nhiều, chuyện của Tâm Tâm do chính nó quyết định.

Rất hiển nhiên, An lão hổ nói ra những lời này đồng nghĩa với việc không xem Hướng Nhật là người ngoài, nếu không cũng sẽ không nói ra ngay trước mặt hắn.

Hướng Nhật lập tức tăng thêm không ít hảo cảm đối với bố già Bắc Hải trong truyền thuyết này, có điều hắn cũng không biết đối phương sở dĩ thoáng như vậy là có lý của nó, chính hắn đã quên mất một điều, nếu đối phương có thể tra ra chỗ ở của hắn, thì chắc chắn cũng tìm hiểu được thân phận của hai cô bạn gái còn lại của hắn, mà bối cảnh của cả hai nàng đều cực kì không đơn giản!

Khi trong lòng Hướng Nhật đang cảm khái bố già họ An, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên tiếng chuông, rất lễ phép, hắn cáo lỗi với chủ nhà một tiếng, sau đó ra một góc nghe điện thoại.

Người gọi điện thoại là Sở Sở, điều ấy Hướng nhật vừa nhìn vào màn hình đã biết, nhưng vừa nghe được một câu, hắn vội vàng chạy thẳng ra bên ngoài.

- Hướng Quỳ, mau đến nhà em đi, có người muốn giết cha em!

Đây chính là câu nói mà Hướng Nhật nghe được, hơn nữa giọng nói ở đầu dây bên kia rất khẩn trương, gấp đến nỗi Hướng Nhật hận không thể trực tiếp bay đến: Sở Sở nhất định đã xảy ra chuyện!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui