Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Đại lão bản!

Đại thủ lĩnh Cuồng Lang tự thân xuất mã đến đây, Nhãn Kính Xà tất nhiên không dám chậm trễ, cung kính chào rồi lùi lại bên cạnh.

Hầu Tử cũng cúi đầu chào một tiếng rồi lùi lại đứng bên cạnh. Còn những tên tiểu lâu la khác? Tất nhiên càng không phải nói, ngay cả liếc mắt nhìn Cuồng Lang một cái cũng không dám, tìm cách lùi lại như muốn lánh đi, nhưng cũng sợ cách cư xử vậy lại làm Đại lão bản có ấn tượng xấu về mình.

- Sao, có chuyện gì thế?

Cuồng Lang vẻ mặt âm trầm, thoạt nhìn tâm tình cực kỳ khó chịu, nhất là khi hắn nhìn thấy người hắn kiêng kỵ cũng có mặt lúc này.

Vốn hắn nhận được tin, sợ hai thuộc hạ chinch của mình có khả năng xích mích đánh nhau, do đó mới vội vã chạy tới. Mặc dù hai đại đường chủ dưới quyền không hợp nhau, nói cho cùng lại là chuyện tốt, dù sao là người đứng đầu, hắn tất phải có sách lược cân bằng, nếu như hai người liên hợp chặt chẽ với nhau, hắn tất nhiên phải lo lắng. Nhưng nếu có việc gì đó quan trọng, đích thân lão đại hắn phải tới can thiệp, nếu xảy ra xích mích, cuối cùng người bị thiệt là hắn.

Cuồng Lang chỉ không ngờ được khi tới đây tự nhiên đụng phải Hướng Nhật.

Phải biết rằng, đối phương có thể vô thanh vô tức ra tay giết chết Hôi Hùng cùng Lý Vĩ Niên, biết được khả năng đặc biệt của đối phương, loại người đặc biệt có thể dễ dàng gọn gàng xử đẹp địch thủ sau đó biến mất không chút dấu vết. Làm được việc này không chỉ cần người có thân thủ siêu việt, mà còn cần có đầu óc cẩn thận tinh tế. Cho nên đối mặt với một nhân vật vừa thông minh vừa có thực lực như thế, hắn tất nhiên phải đối xử hết sức cẩn thận. Nếu không phải đã biết đối phương không có hứng thú cầm đầu một thế lực xã hội đen, hắn sẽ lo lắng mục đích của đối phương khi ở cùng với Hầu Tử.

Thủ hạ không tên nào dám lên tiếng, Cuồng Lang cũng không hỏi tới bởi vì bên cạnh còn có đại nhân vật không thể chậm trễ tiếp đón.

Cuồng Lang mỉm cười nhìn Hướng Nhật chào hỏi:

- Hướng tiên sinh hôm nay sao lại rảnh rỗi tới nơi này?

- Nhân lúc không có việc gì nhàn rỗi qua đây uống chén rượu nhạt.

Hướng Nhật thản nhiên trả lời, rồi ra vẻ như vô tình liếc qua Nhãn Kính Xà ở bên cạnh.

Nhãn Kính Xà sợ đến toát mồ hôi lạnh, lời Cuồng Lang nói hắn nghe rõ ràng, nếu lúc trước nghe Hướng Nhật nói như vậy, hắn còn có chút hoài nghi, nhưng giờ đây hắn chẳng những không dám hoài nghi, ngược lại trong lòng chỉ có sợ hãi. Qua cách đối thoại, Cuồng Lang nói chuyện với đối phương không phải như bằng hữu với bằng hữu, giọng nói đầy vẻ khiêm nhường, dường như người dưới nói chuyện với bề trên.

Ngay cả Cuồng Lang tân nhiệm bang chủ cũng tỏ ra hết sức cẩn thận sợ đắc tội với đối phương, thế thì bản thân Nhãn Kính Xà hắn lại càng không cần nói đến. Cũng vừa nghĩ lại, sự việc mới vừa xảy ra trong bang ắt hẳn có cao thủ trợ giúp, chính cao thủ đó đã ra tay xử đường chủ Hôi Hùng, giết chết không để lại chút manh mối, mà bây giờ trước mắt có nhân vật thần bí đến cả tân nhiệm lão đại Cuồng Lang cũng phải khúm núm như vậy, chẳng khác nào đối phương.chính là người chủ mưu đứng sau màn giật dây mọi chuyện?

Suy nghĩ đã thông suốt, Nhãn Kính Xà lòng thêm bội phần sợ hãi, mặc dù hắn cũng được xem như có chút thực lực, nhưng sự thật đã chứng minh, nếu đối phương muốn đối phó hắn, so với việc bóp chết một con kiến cũng không khác biệt lắm.

Trong lúc Nhãn Kính Xà đang âm thầm lo lắng cho kết cục của mình, Cuồng Lang từ sắc mặt của Nhãn Kính Xà, kết hợp với cái liếc mắt của Hướng Nhật hiểu được tám chín phần chuyện gì đã xảy ra, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ não.

Nhãn Kính Xà tự mình rước lấy phiền toái, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, Cuồng Lang hiểu rõ điều này. Nhưng mà thằng đàn em kia đến đây cũng không phải lúc, có sát thần Hướng Nhật ở đây, coi như mày xui xẻo. Phỏng chừng nếu không phải bản thân hắn kịp thời đến đây, e rằng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.

Nhưng cho dù như thế, Cuồng Lang vẫn ráng bảo vệ cho Nhãn Kính Xà, dù sao nó cũng là một trong hai đường chủ tân nhiệm, buổi sáng mới bổ nhiệm, buổi tối đã thẳng tay cách chức nó, điều này sẽ làm người trong bang nghĩ như thế nào về tân nhiệm lão đại? Thay đổi thất thường chính là điều mà người đứng đầu một bang phải tránh, nếu không chẳng còn ai vì hắn mà bán mạng! Nhưng nếu xử lý việc này không khéo, sợ rằng kẻ có dụng tâm xấu sẽ lấy việc này gây náo loạn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến chức bang chủ này.

Cũng bởi kiêng kỵ điều này, Cuồng Lang bề ngoài tỏ vẻ cứng rắn nói:

- Hướng tiên sinh, bây giờ mấy tên thủ hạ không biết quy củ ngày càng nhiều, mấy thằng đàn em ở đây có làm gì đắc tội, xin tha lỗi, tha lỗi.

Hướng Nhật hiểu thấu ý nghĩ của Cuồng Lang, biết đối phương muốn mình cho Nhãn Kính Xà một con đường sống. Đích thực Hướng Nhật quả muốn giáo huấn cái tên dám uống rượu của hắn, tuy nhiên Cuồng Lang thỉnh cầu làm cho hắn có chút do dự, dù sao nếu xảy ra trường hợp làm cục diện trở nên xấu đi, bản thân hắn không sợ, nhưng đám Hầu Tử dù gì trên danh nghĩa đích thực cũng là đàn em, nếu hắn cùng Cuồng Lang trở mặt, sợ rằng sẽ làm khó bọn họ.

Nếu để xảy ra việc như vậy không bằng thuận nước giong thuyền. Huống chi đối phương vừa rồi không có động thủ, nếu như thật sự cả gan ra tay với hắn, cho dù có mười Cuồng Lang tới đây cũng vô dụng.

Hướng Nhật cười nhạt nói:

- Cuồng Lang lão đại, ngươi nói rất đúng, bây giờ mấy tên đàn em thật quá sức cuồng vọng, tuy nhiên đây là việc nhà của ngươi, muốn dạy dỗ nói cho cùng bản thân ngươi phải tự ra tay.

Hướng Nhật nói rất rõ ràng, chuyện này hắn không có ý định truy cứu, tuy nhiên thân là lão đại, quay về ngươi ắt phải trừng phạt một chút một chút a?

Cuồng Lang tất nhiên hiểu được điều đó, lập tức vui vẻ, sau đó quét ánh mắt hung tợn sang phía Nhãn Kính Xà:

- Còn không qua xin lỗi Hướng tiên sinh!

- Xin lỗi, Hướng tiên sinh!

Nhãn Kính Xà nào dám nói nửa câu "không", lập tức cúi người thật sâu, có thể may mắn tránh được một phen mất mặt mũi thì còn tính toán gì nữa? Tất nhiên việc hắn trở về nhất định sẽ bị tân lão đại Cuồng Lang giáo huấn tạm gác lại, nhưng so với việc mất mạng hoặc mất cái ghế đường chủ vẫn còn tốt chán.

Hướng Nhật khó chịu khoát tay:

- Nếu như không ngại, có thể mang ly rượu mới đến hay không?

Đương nhiên, nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng thực ra giọng nói hoàn toàn không có ý khách sáo tí nào.

- Đương nhiên, đương nhiên.

Nhãn Kính Xà vội vàng gật đầu liên tục, đối phương có thể dễ dàng bỏ qua như vậy hắn quả thực mừng muốn chết, đi lấy ly rượu có đáng gì?

Hắn lập tức nhanh chóng đi về phía quầy bar lấy ly rượu mới lại.

olo

Trò truyện một hồi, Cuồng Lang nói mấy câu rồi lấy lý do có chuyện quan trọng mà cáo từ. Nhãn Kính Xà từ sau khi cầm ly rượu tới cũng không còn mặt mũi lưu lại liền mang theo đám đàn em tiu nghỉu đi về.

Trong góc chỉ còn lại Hướng Nhật cùng đám Hầu Tử.

- Đại ca, vừa rồi tại sao anh bỏ qua cho thằng kia? Chỉ cần anh nói một câu, cho dù chính là ông chủ tụi em cũng sẽ không.

- Chú mày biết cái gì mà nói!

Hướng Nhật cắt ngang lời Hầu Tử, mặt tỏ ra chút tiếc nuối rèn sắt không thành thép:

- Nói gì thì nói, bây giờ chú mày cũng là một đường chủ, làm việc cũng cần dựa vào đầu óc một chút, hay là chỉ số thông minh của chú vốn không được cao cho lắm? Nếu như anh vừa rồi thực sự làm như lời chú nói, chú.

Đang chuẩn bị tiếp tục giáo huấn thì một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt lời của Hướng Nhật.

Nhìn thoáng qua tên người trên màn hình điện thoại di động, Hướng Nhật đứng lên bước ra khỏi quán bar:

- Anh đi nghe điện thoại.

Trong quán bar thật sự rất ầm ĩ, nhất là tiếng nhạc cứ như quỷ khóc thần gào. Hướng Nhật không muốn tưởng tượng cảnh hai lỗ tai cùng chịu cực hình.

Ra khỏi quán bar, Hướng Nhật ấn vào phím nghe, giọng cực kỳ khó chịu nói:

- Gọi điện cho tôi làm gì? Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi sao?

- Thế nào? Không thể gọi điện cho ngươi, chẳng nhẽ ngươi không lo lắng cho bản thân ai đó sao?

Phía bên kia vang lên giọng nói của Phạm đại tiểu thư Phạm Thải Hồng, nghe giọng thì thấy tâm tình nàng đang rất bất mãn, nhất là khi nhấn mạnh ba chữ"bản thân ai đó".

- Cô có ý gì?

Hướng Nhật nhíu mày, hắn đương nhiên biết nữ nhân điên đang nói tới mỹ nữ giáo sư Tống Thu Hằng, chỉ là ngay lúc này hắn không hiểu rõ dụng ý câu hỏi của đối phương.

Bên kia lại vang lên giọng cười lạnh:

- Việc này cũng không rõ sao? Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã làm chuyện xấu gì với mỹ nữ giáo sư kia hay không?

Hướng Nhật trong lòng căng thẳng, chẳng lẽ nàng đã xẩy ra chuyện? Hắn vội vàng hỏi:

- Nàng ta bây giờ ra sao?

- Không có việc gì nghiêm trọng, đã đi ngủ.

Phạm đại tiểu thư hừ lạnh một tiếng rồi quay lại đề tài ban đầu:

- Này, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

- Cô không phải vẫn đi theo sau tôi hay sao? Tại sao còn hỏi?

Hướng Nhật không chút lưu tình giở giọng châm chọc.

Phạm Thải Hồng giọng khinh thường vang lên trong phone:

- Các ngươi đi vào phòng, ta sẽ không theo vào, đã xảy ra chuyện gì ngươi cũng nên tự nói ra, không phải tên hỗn đản nhà ngươi nổi thú tính rồi dùng sức cưỡng ép nàng chứ?

- Ngại quá, làm cho cô thất vọng rồi, cô cho bản thân ta đây hạ lưu như vậy sao?

Hướng Nhật lạnh lùng nói.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta thấy nàng thương tâm đến nỗi chỉ muốn tự sát lập tức. Bình thường phụ nữ trừ việc này ra còn có chuyện gì khúc mắc trong lòng đến nỗi có ý tưởng tự sát trong đầu?

- Cô nói nàng ấy muốn tự sát?

Vừa nghe nữ nhân điên nói vậy, Hướng Nhật trong lòng khẩn trương hẳn lên.

- Ta đích thực nói nàng ta có vẻ muốn tự sát, chứ có nói nàng ta đi tự sát bao giờ? Cái lỗ tai của ngươi có vấn đề à? Nói như vậy cũng không nghe rõ? Hay là.hay là ngươi vốn muốn có kết quả như vậy?

Hiển nhiên, sức tưởng tượng của Phạm đại tiểu thư cực kỳ kinh khủng, tưởng tượng ra cảnh lưu manh dùng sức mạnh làm việc cầm thú đối với cô nàng kia.

Đối với việc bị nữ nhân điên "vu oan", Hướng Nhật nhẹ nhõm thở ra một hơi, không có ý định tự sát là tốt rồi, nếu không cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho bản thân.

- Tại sao lại câm như hến thế, chẳng lẽ bị ta đoán trúng?

Nghe phía bên kia đầu dây cứ im ỉm, Phạm đại tiểu thư lại bắt đầu phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.

Hướng Nhật cũng không để ý, hạ giọng nói:

- Chuyện đêm nay đa tạ cô.

- Ngươi cảm ơn ta? Đây chính là kỳ tích a?

Phạm đại tiểu thư ra vẻ có điên mới tin lời hắn, tiếp theo giọng nói lạnh lẽo, hoàn toàn cứ tuyệt ý tốt của lưu manh:

- Tuy nhiên, ngươi cũng không cần vội vã cám ơn ta, ta không giúp ngươi không công vậy, phải biết rằng, nữ giáo sư xinh đẹp như vậy, hắc hắc, thật sự ta thấy nàng đáng yêu quá, ai nhìn vào chả động lòng.

- Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám chạm vào nàng, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Hướng Nhật chợt nhớ tới đối phương không phải là nữ nhân bình thường, chính hắn vừa rồi giao cho nàng bảo vệ người tuyệt đối là một quyết định sai lầm. Tuy nhiên lúc này hối hận cũng vô dụng, chỉ còn cách to miệng cảnh cáo đối phương.

Nhưng lời cảnh cáo của hắn cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn làm cho Phạm đại tiểu thư phản đòn:

- Đụng vào nàng? Ta đâu chỉ đụng nàng? Nói cho ngươi biết, mới vừa rồi chính ta còn giúp nàng tắm, toàn thân nàng ta cũng sờ vuốt vài lần, hơn nữa, cảm giác thực sự quá tuyệt vời.

Hướng Nhật cứng họng, tiếp theo phát cáu quát:

- Cô chắc chắn sẽ hối hận.

- Hối hận? Yên tâm, thứ này ta tuyệt đối không có, hơn nữa trong tự điển của ta cũng tìm không ra chữ này. Thế nào? Ngươi ghen ư? Ghen vì ta đụng chạm mỹ nữ giáo sư của ngươi à?

Vừa nói, đối diện lại vang lên một tiếng "chụt", sau đó là giọng nói đáng ghét của Phạm đại tiểu thư:

- Nghe được không, ta vừa mới hôn nàng, là môi kề môi đó.

Tưởng tượng thấy cảnh mỹ nữ giáo sư trong lúc mê man bị nữ nhân điên tùy ý chà đạp, Hướng Nhật hận không thể ngay lập tức nhảy qua giết người, đồng thời cũng mất đi sự tỉnh táo:

- Được, ta nhớ kỹ! Ta sẽ tìm cô thanh toán đầy đủ, cô hôn nàng một cái, ta hôn trả lại cô mười cái. Cô sờ soạng toàn thân nàng, ta sẽ đem cô lột sạch rồi sờ vuốt một lượt!

- Ta sợ chắc, ngươi dám làm vậy, ta nghĩ Sở Sở các nàng nhất định sẽ rất sung sướng có cơ hội nhận ra bộ mặt thật của ngươi!

Giờ phút này Hướng Nhật đang trong cơn giận dữ, hoàn toàn không xem lời uy hiếp của nữ nhân điên ra gì:

- Không tin cô cứ thử xem!

- Thử cái gì, bây giờ không phải ta đang ở nhà của nàng sao? Nói thật, đêm nay ta không có ý định về nhà mà đang chuẩn bị ngủ lại đây, ngươi có thể cấm ta sao?

- Cô.

- Được rồi, ta không phí nước miếng với ngươi nữa, bây giờ ta muốn hưởng thụ một chút chú cừu con mềm mại bên cạnh.

Một tiếng "rụp" vang lên, Hướng Nhật không đợi đối phương nói hết, điên tiết cúp máy.

Nữ nhân điên kia nếu thực sự có can đảm làm ra những việc như vậy, hắn nhất định sẽ trả thù gấp mười gấp trăm lần!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui