Đỉnh Cấp Lưu Manh

Có người bám đuôi đằng sau dù sao cũng không làm cho người ta thoải mái dược. Mặc dù, Hướng Nhật đã phát hiện ra đối phương nhưng cũng không xác định được vị trí cụ thể đối phương ẩn náu.

Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, đối phương đã có sự chuẩn bị từ trước, nên chắc chắn sẽ tìm cơ hội mà ra tay. Xem ra phải " phối hợp" với chúng một chút, tìm một nới vắng vẻ rồi nhanh chóng buộc bọn chúng phải xuất hiện.

Quả nhiên, vừa lúc Hướng Nhật lần thứ hai đi vào một đầu ngõ của cái hẻm nhỏ bên trong chỉ có một chiếc đèn heo hút thì hắn đã bị người ta gọi lại.

- Vị tiên sinh này, xin chờ một chút!

Người lên tiếng có giọng nói âm trầm lạnh lẽo nhưng lại không hề lưu loát tiếng Trung, chứng tỏ chủ nhân của giọng nói không hề tinh thông thứ ngôn ngữ này.

Hướng Nhật xoay người nhìn ra phía đầu ngõ, ánh sáng đủ để thấy rõ hai cái đuôi kia đích thị đều là hai người da trắng, người bên trái vận bộ vét Tây sở hữu thân hình cực kỳ cường tráng làm hắn không khỏi liên tưởng tới Tinh Tinh mặc dù kẻ này cũng không quá cao nhiều lắm, cũng chỉ đến khoảng 1m9 mà thôi.

Người bên phải nếu so sánh với Hướng Nhật cũng không có gì là khác biệt nhiều, thân hình không có điểm nào nổi bật, điều duy nhất khiến người ta có thể đặc biệt để ý chính là cái mũi trên mặt hắn so với cái mỏ chim ứng thì rất giống, khiến người này trở nên rất âm trầm, tựa như một con chim ưng vừa mới phát hiện con mồi đang chuẩn bị tấn công vậy.

- Nói tiếng mẹ đẻ của các người đi, ta có thể hiểu được.

Hướng Nhật liếc thoáng qua bọn họ rồi dùng tiếng Anh đáp trả.

Trong mắt cái gã có mũi chim ưng kia chợt lóe sáng khiến người ta cảm thấy run sợ, còn gã mặc bộ vest Tây đứng bên cạnh dường như vô tri vô giác tỏ ra không hề để ý, cực kỳ ăn khớp với thân thể to lớn cục mịch của mình, nhìn Hướng Nhật lên tiếng:

- Tiểu tử, nếu như ngươi có thể nói tiếng Anh thì thực sự tốt quá, đại gia Billy ta đây cũng không tốn nước bọt nữa, bây giờ ngươi đi theo chúng ta, có lẽ ngươi có thể tránh đi những tổn thất không đáng có.

- Nếu ta nói không thì sao?

Hướng Nhật xem thường cười chế nhạo. Trong lòng hắn phần lớn đã có thể chắc chắn biết đối phương ở nơi nào tới, cố ý nói ra " tiếng mẹ đẻ" chính là bởi muốn xác định điều mà hắn trong lòng phỏng đoán. Đối phương đã không hề phủ định, vậy hẳn chính là tổng bộ của cái thế lực ngầm tại nước Mỹ kia phái người tới rồi.

- Nếu ngươi từ chối, đại gia Billy ta trước hết là phế tay chân ngươi sau đó sẽ kéo ngươi đi.

Gã mặc âu phục vẻ mặt dữ tợn mà tươi cười, hai tay bẻ vào nhau phát tiếng " răng rắc" tăng sức uy hiếp.

Chỉ riêng hành động này thôi đối với người thường thì tuyệt đối có thể dùng, nhưng trong mắt Hướng Nhật lại chẳng đáng đồng tiền:

- Ngươi có thể thử xem.

Rõ ràng là một người bình thường trước mặt hắn mà dám nói lời khiêu khích, gã mặc âu phục thực sự đã nổi giận, muốn tiến lên giáo huấn kẻ hỗn láo kia.

- Đủ rồi, Billy.

Gã mũi ưng bên cạnh lên tiếng ngăn cản, ánh mắt lạnh lùng của hắn vẫn đặt trên người Hướng Nhật, ngoài ra cũng không có hành động khác gì hơn:

- Ngươi hẳn đã sớm biết chúng ta theo dõi ngươi dúng không?

- A, sao ngươi lại hỏi vậy?

Hướng Nhật ra vẻ kinh ngạc hỏi. Trên thực tế hắn đi như vậy mà đối phương thật sự không hề nhìn ra thì quả thật không phải là đầu óc hơi kém mà là quá ngu ngốc.

- Nếu như ta đoán không sai, ngươi cố tình đưa chúng ta tơi nơi vắng vẻ để chúng ta cảm thấy thuận tiện sẽ ra xuống tay đúng không?

Gã mũi ưng lại giải thích tiếp.

- Xem ra ngươi cũng không hề ngu xuẩn.

Nếu đối phương đã có thể nói như vậy, Hướng Nhật cũng không hề keo kiệt mà thốt lên một câu khen ngợi.

- Ta rất tò mò, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà ngươi làm như vậy, chẳng nhẽ ngươi tự tin vào thực lực của chính mình đến như vậy sao?

Lời cuối cùng thốt ra, gã mũi ưng mắt lóe tinh quang.

- Các ngươi hẳn là vì chuyện của An gia mà tới tìm ta?

Hướng Nhật không trả lời mà hỏi ngược lại. Hắn đã nhìn ra, đối phương đang muốn tìm hiểu thực lực của hắn, khó trách còn chưa có ra tay.

Mà Hướng Nhật hỏi câu này bởi vì đối phương không thể tra ra hắn chính là kẻ đối nghịch với tổ chức kia. Với điểm này thì hắn có thể hoàn toàn tự tin vì khi hắn làm việc luôn luôn cẩn thận, đều đem mọi dấu vết xóa sạch không còn một chút nào, như vậy chỉ còn một cách giải thích duy nhất chính là việc mình ở chung với An đại tiểu thư. Đối phương nhất định đã tra ra mình và An đại tiểu thư có quan hệ không tệ, như vậy sẽ tìm đến mình cũng không phải chuyện quá lạ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy lo lắng, nếu đối phương đã tra ra mình thì không phải ở nhà hiện giờ đang gặp nguy hiểm hay sao. Nhưng rất nhanh chóng hắn lại cảm thấy yên tâm hơn, vì nếu trong nhà thực sự xảy ra chuyện hẳn đã sớm điện thoại cho mình, lại có Phạm Thải Hồng ba người nữ dị năng giả trong nhà, Hướng Nhật không hề tin đối phương có thể đột nhập vào nhà mà không hề gây ra tiếng động nào. Đã thế, mấy vị đại tiểu thư có thừa điện thoại để gọi điện báo tin cho mình biết.

- Thì ra ngươi cũng đã sớm biết.

Gã mũi ưng cũng không hề phủ nhận, đồng thời gã mặc âu phục cũng ra dáng thủ thế chuẩn bị hành động.

- Muốn động thủ sao?

Hương Nhật liếc qua cũng hiểu hai bên một khi đã giải quyết được nghi vấn cũng chính là nên động thủ.

Gã mặc âu phục đột nhiên cười lớn:

- Để ta lên, cho ngươi được nếm mùi sự lợi hại của ta.

Vừa nói xong hắn không kiên nhẫn liền gấp gáp tiến lên.

Vừa tiến được vài bước thì liền dừng lại không hề tiến lên nữa, làm cho Hướng Nhật vốn định chờ đối phương áp sát lại gần rồi ra tay sinh ra cảm giác nghi hoặc, đối phương sẽ không từ khoảng cách xa như vậy mà cho mình xem sự lại hại của hắn chứ?

Gã mặc âu phục cười một cách quỷ dị, chỉ thấy sau đó hắn nắm chặt hai nắm đấm rồi bất ngờ nện cực mạnh vào mặt đất dưới chân.

Hướng Nhật trong lòng nhất thời lẩm bẩm tự hỏi, hắn không cho rằng đầu óc đối phương có vấn đề khi hành động một cách vô dụng vậy chứ, quả nhiên ý nghĩ vừa dâng lên trong đầu, lập tức cảm nhận được một trận kinh hoàng, toàn thân vô ý thức rợn tóc gáy lên.

Nguy hiểm! Hướng Nhật không hề chần chừ, lập tức lùi lại phía sau.

"Ầm ầm" Vài tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, chỉ thấy tại vị trí mình đứng ban nãy tự nhiên bùng lên, đúng hơn là một chiếc Thạch trùy chui từ dưới đất lên, đường kính to lớn khoảng chừng nửa thước, trên đầu lại được vuốt nhọn hoắt như mũi kim.

- Đây là.

Hướng Nhật có chút cứng họng, mặc dù đã sớm biết đối phương thân thể có chút khác thường, nhưng như thế này phải nói là ngạc nhiên ngoài sức tưởng tượng. Trong lúc hắn còn bất ngờ, dưới chân hắn chấn động càng lúc càng lớn.

Hướng Nhật biết đối phương lại mở một cuộc tấn công tới mình liền liên tục di chuyển để tránh mũi nhọn của dị vật bất ngờ xuất hiện. Mặc dù đối với thân thể của mình hắn cực kỳ tự tin, tuy Hướng Nhật cũng không rõ uy lực cái Thạch chùy có mũi nhọn là bao nhiêu, nhưng hắn cũng không dám đứng yên tại một điểm nhất định.

Tuy nhiên trốn tránh như vậy không hẳn là biện pháp hay, vấn đề quan trọng nhất hiện giờ là phải phá hủy tên có thể chế tao dị vật Thạch chùy này, trong khi bên cạnh hắn còn có một gã có vẻ lợi hại hơn nhưng lại không hề có động tĩnh gì.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật cũng không thèm thoái lui về sau nữa, tung một quyền cực mạnh phá hủy Thạch trùy từ dưới đất chui lên, đồng thời hướng về phía gã mặc âu phục mà lao lên.

Gã mặc âu phục chứng kiến đối phương không chỉ có năng lực tránh được dị năng của mình lại có thể một quyền phá hủy Thạch trùy, lúc này hướng về chính mình lao tới, trong mắt không giấu được vẻ hưng phấn, như một người tìm được bạn chơi và đồ chơi vậy.

Hắn nện càng lúc càng nhanh, Thạch trùy tương ứng mà mọc lên tốc độ nhanh kinh người, cuối cùng hầu như đã bịt kín cả con hẻm nhỏ.

Hướng Nhật bắt đầu thấy hối hận, sớm biết trước thế này chắc sẽ không chọn địa điểm như vầy, không gian bây giờ thật sự là quá chật hẹp. Giờ muốn tiến lên hoàn toàn không có khả năng, hắn vừa mới phá một cái Thạch trùy thì lập trên mặt đất xuất hiện vài cái Thạch trùy khác, đều đều xuất hiện tựa như động cơ vĩnh cửu mãi mãi không dừng lại.

Cuối cùng, hắn vừa né một cái xuất hiện dưới chân thì lập tức bị một cái khác tấn công từ phía sau, đâm tới " Ầm" một tiếng. Hướng Nhật bị đánh bay lên không trung,

va chạm với Thạch trùy khiến quần áo hắn lập tức rách nát. Trong cái họa lại có cái phúc, đích thị là Thạch trùy uy lực không có gì đặc biệt như hắn thầm lo.

Cho nên hắn cũng chả cần kiêng kị với cái dị vật kia nữa, chẳng qua cũng chỉ rách quần áo bên ngoài mà thôi, tuy không hề bị thương nhưng cũng khiến khí huyết trong người nhộn nhạo.

- Mẹ kiếp!

Hướng Nhật thầm mắng một tiếng, một chân giẫm ngang lên một cây Thạch trùy, cả người vươn thẳng, đồng thời vung năm ngón tay chỉ hướng về phái gã mặc âu phục vẫn đang nện vào mặt đất kia.

Vốn hắn định trước hết tóm lấy đối phương, dùng tay đánh cho thằng khốn này chết khiếp trước khi trao cho thằng anh vợ xử lý, nhưng xem ra, với tình thế hiện tại chỉ có thể dùng tới tuyệt chiêu mà thôi. Một khi sử dụng tới tuyệt chiêu sẽ chỉ có đường chết không có đường sống.

Tuy nhiên, lần này Hướng Nhật lại liều mình một cách vô ích, những tưởng rằng một kích "Kiếm chỉ" kia sẽ trúng ngay mục tiêu, nhưng lại bị gã mũi chim nhận ra sự nguy hiểm liền lập tức đưa một tay quét ngang bảo vệ đồng bọn, đã thế gã mặc âu phục cũng tạo ra một quả cầu sáng màu xanh nhàn nhạt bảo vệ thân thể.

Quầng sáng đó không hoàn toàn ngăn cản dược đường đi của "Kiếm chỉ" nhưng lại làm nó đi chệch khỏi quỹ đạo, để lại trên gương mặt của gã mặc âu phục vài vết cắt giống như là bị đao xẹt qua vậy.

- Cẩn thận, là "Khí hệ" dị năng!

Gã mũi chim thấy gã mặc âu phục được bảo vệ bởi một lớp quầng sáng xung quanh cũng yên tâm, còn chính hắn sau khi tạo ra một quầng sáng bảo vệ thì đột ngột thân hình lên cứ như vậy mà nhẹ nhàng lơ lửng bay ở giữa không trung.

Gã mặc âu phục cũng cực kỳ cẩn thận, mặc dù mắt thấy "Khí hệ" dị năng không có được bao nhiêu lợi hại, nhưng lại nhìn không thấy sờ không được, dùng để đánh lén thì cực kỳ nguy hiểm về mọi mặt. Hắn lập tức ngưng mọi hoạt động của Thạch trùy, hai tay chắp lại ôm chặt lấy nhau, hét lớn một tiếng, chỉ thấy một quầng sáng màu vàng lóe lên, trên người hắn như đang mặc bộ giáp bằng đá khiến cả người hắn nhất thời trở nên cực kỳ to lớn. Từ thân hình chỉ có cao 1m9 nay đã tăng lên gần 3 m giống như là người khổng lồ vậy.

Hai người vị sự an toàn của bản thân liền tăng cường phòng bị, khiến Hướng Nhật có thời gian nghỉ ngơi, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bất lực đến như vậy. Sử dụng đến kỹ năng lợi hại nhất của hắn mà cũng không làm thương tổn đến đối phương được bao nhiêu, điều này khiến hắn khó có thể chấp nhận được.

Hơn nữa, cái tên mũi chim ưng kia càng khiến hắn kiêng kị, không thể ngờ rằng hắn có thể nhìn thấu được "Kiếm chỉ" điều này làm cho "Kiếm chỉ" nhất thời bị mất đi ưu điểm lớn nhất của nó là không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, lại có thể hạ gục đối phương trong nháy mắt.

Càng làm hắn khiếp sợ chính là, gã mũi chim ưng này lại có thể tự nhiên bay lên mà không cần bất cứ công cụ gì.

Hướng Nhật nhớ rất kỹ, lần trước cùng mỹ nữ tóc vàng Anna đối mặt chiến đấu, thấy đối phương có khả năng lơ lửng trên không đã là không thể tin nổi rồi, dù sao đó cũng chỉ là cảm giác như vậy mà thôi, dù sao đối phương cũng làm đủ các loại chuẩn bị từ trước rồi mới có thể lơ lửng trên không được. Hơn nữa lại không thể di chuyển, nếu lúc đó chính mình xông lên thì đối phương căn bản hoàn toàn khó mà né tránh được, bất quá cô nàng lợi dụng cái dị năng phát sáng kia làm ưu thế tấn công từ trên không trung cũng không tồi.

Nhưng đối mặt với tên mũi chim này quả thật khó có thể đoán trước được, thích bay thì bay, nhìn vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái tựa như tùy thời có thể di động vậy.

Một khi bay được ở trên không trung có thể coi đã là vị thế bất bại, còn có thể tự do hoạt động, di chuyển như trên mặt đất điều này quả thật làm người khác phẫn nộ đối với dị năng đi ngược với đạo lý này. Cho dù có không thắng nổi lại địch cũng có thể chạy thoát được khỏi chiến trường.

- Tiểu tử, có phải bị ta dọa đến sợ phải không.?

Gã mặc âu phục nhìn vẻ mặt Hướng Nhật có chút phức tạp, cười nhạo lớn tiếng nói.

- Quả thật có chút kinh ngạc.

Hướng Nhật không thèm để ý đến đối phương cười nhạo mình mà bĩu môi một cái. Hắn cũng phải thừa nhận, quả thật, đối phương đã khiến hắn không khỏi sững sờ đến kinh ngạc nhưng chỉ đạt đến chính độ này thôi là chưa đủ, mặc dù mình không thể đả thương đến hắn nhưng đối phương cũng không thể đả thương được mình. Vừa trải qua va chạm với Thạch trùy, hắn hiểu được rằng thân thể của chính mình rốt cuộc đã đạt được đến độ khiến kể khác phải ghen tị. Hơn thế nữa.

Liếc nhìn gã kia trên bầu trời, Hướng Nhật đột nhiên trong lòng cảm thấy cực kỳ kích động. Bay trên không trung cũng không phải tuyệt đối an toàn, chỉ cần mình có thể làm như vậy.Không cần nói muốn gây thương tổn cho hắn thậm chí muốn lấy mạng của hắn cũng hoàn toàn là có khả năng.

Phải biết rằng, lực là một loại tương tác lẫn nhau, điều này Hướng Nhật đột nhiên mới nghĩ tới. Nếu như hắn có thể dùng lực đạp một cái cực mạnh về mặt đất, đồng thời phía mặt đất sẽ sinh ra một lực phản hồi tác dụng vào hắn một lực tương đương, sau đó hắn có thể mượn lực này để có thể nhảy lên. Có khi lại xảy ra kỳ tích khiến cho kẻ đang bay trên trời kia một phen kinh ngạc.

Chỉ có điều khi tiếp đất sẽ gặp chút phiền toái, đương nhiên Hướng Nhật cũng chẳng lo lắng gì về mình có thể bị thương mà là hắn lo lắng có thể hạ cánh vững vàng hay không hay là lại là ngã sấp mặt. Dù sao trước đây hắn cũng chưa có thử qua chuyện kích thích như vậy, nay có cơ hội này làm sao có thể bỏ qua cơ chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui