Đỉnh Cấp Lưu Manh

Thứ bảy vốn là thời gian để nghỉ ngơi, bất quá với Hướng Nhật mà nói lại trở thành hy vọng xa vời, bởi vì hôm nay chính là ngày giải thi đấu đọc tiếng Anh diễn cảm bắt đầu.

Mặc dù khoảng 10 h sáng mới chính thức bắt đầu, nhưng đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên đem ý đồ của Hướng Nhật đang chuẩn bị ôm đồ đệ tiếp tục chìm vào giấc mộng đẹp mà nghiền nát.

Người gọi tới không ai khác chính là "mẹ vợ - Trần lão sư" đương nhiên chỉ đơn giản là bảo hắn chuẩn bị cho tốt đừng lo lắng rồi là không cần khẩn trương.toàn là những việc vặt.

Hướng Nhật đương nhiên mồm mép đủ để ứng phó nhưng cũng tựa trải qua một trận đánh không tài nào ngủ lại được nữa. Đã thế, đồ đệ Thạch Thanh do lo lắng chúng nữ sáng ra đến gõ cửa sẽ phát hiện mình qua đêm trong phòng cầm thú sư phụ đã xấu hổ đỏ mặt chạy ra ngoài.

Không còn cách nào khác, Hướng Nhật tự than mình xui xẻo, đành xuống giường đi đánh răng, rửa mặt.

Dùng xong bữa sáng, lúc này đã là 8h, tránh bị " mẹ vợ" tương lại nghĩ mình lười, Hướng Nhật lập tức vội vã rời đi đến địa điểm thi đấu. Chúng nữ trong nhà đương nhiên sẽ đi theo để cổ vũ nam nhân, chủ yếu là góp vui, bất quá mặc dù là đi cùng nam nhân nhưng các nàng lại luôn duy trì khoảng cách để tránh lời ra tiếng vào.

Song tránh thế nào cũng không thoát được lời ra tiếng vào, một đoàn mỹ nữ đi cùng nhau, thanh thoát có, ôn nhu có, khêu gợi có thậm chí có cả mỹ nữ ngoại quốc vóc người đầy đặn nhìn đến mê người. Bất luận thế nào đi đến đâu cũng có người nhìn theo, dọc đường đi không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt gã đàn ông dõi theo.

Hướng Nhật tự dưng thấy toát mồ hôi lạnh, may mà hắn không có đi cùng chúng nữ, không thì chính hắn không muốn nổi danh lúc đó cũng khó.

Giải thi đấu đọc Tiếng Anh diễn cảm được tổ chức tại nhà thể dục Tài Đại, rất rộng lớn.

Đối với trường Tài Đại, Hướng Nhật vô cùng quen thuộc, chính hắn trước đây cũng đã từng qua lại, cho nên không cần hỏi địa điểm mà trực tiếp đi thẳng đến nơi.

Lúc này thời gian còn hơi sớm, nhưng bên trong nhà thể dục đã đầy ắp người. Điểm này cũng dễ dàng có thể đoán ra được, bởi vì giải thi đấu lần này có tới 30 trường Đại học tham gia, mặc kệ có phải thực tâm vì bạn bè đến cổ vũ hoặc là góp vui hay không, phần lớn là đến nhìn mỹ nữ cho đã mắt. Bọn họ đều lo lắng nếu tới chậm sẽ không có chỗ ngồi, dù sao nhà thể dục của Tài Đại tuy rất rộng lớn nhưng cũng không thể chứa được hết các " đội cổ động viên", cho nên đành dốc hết sức mà đến sớm chiếm lấy chỗ ngồi trên đầu để phục vụ cho mục đích xấu xa kia.

Bất quá, giáo viên được mời đến của các đội học sinh tham gia thì đương nhiên là không cần để ý xem xét với chuyện này, vì bọn họ đã có nhân viên Tài Đại tiếp đãi họ thật tốt cũng như lo chuẩn bị chỗ ngồi cho họ, hơn nữa còn là ngay phía trước, có hoa quả đồ ăn thức uống, giáo viên dẫn đội mình đi thi đấu đợt này còn kiêm một thân phận khác chính là ban giam khảo cuộc thi.

Mà ban giam khảo đương nhiên sẽ không giống các thí sinh đến sớm như vậy, mà bọn họ xem ra toàn lại các đại nhân vật đương nhiên phải tới trễ, hiện tại hẳn là đang thư giãn ngồi trong phòng làm việc của trường Tài Đại mà tán dóc.

Nhà thể dục bên trong cũng chỉ có sinh viên không hề có giáo viên, loại náo nhiệt đạt đến cỡ này có thể tưởng tượng như thể muốn phá vỡ cả nhà thể dục. Sinh viên các trường học khác nhau, luân phiên nhìn với ánh mắt không vừa lòng đó là điều bình thường. Vì chỗ ngồi mà nhiều kẻ mấy lần còn chửi rủa đối phương, nếu như không phải sợ đánh nhau sẽ sinh ra ảnh hướng lớn chỉ sợ lời nói sẽ kèm theo nắm đấm với khẩu hiệu "Không bạo lực không xứng làm vận động viên".

Hướng Nhật ngang nhiên tiến vào nhà thể dục, cảm giác lúc này so với vào phiên chợ cũng chẳng khác biệt là bao, điểm bất đồng duy nhất là "Thương nhân" ở đây tất cả còn rất trẻ, hơn nữa vấn đề bàn tán ở đây không phải về mặc cả hay trả giá mà là về phong cách ve vãn tán tỉnh đối phương và tỷ thứ chuyện giời ơi đất hỡi khác.

Hướng Nhật cũng chẳng buồn nghe mấy lời nhố nhăng này, thản nhiên đi dạo quanh nhà thể dục, trên người hắn bây giờ đang mang một nhiệm vụ chưa hoàn thành, đó chính là yêu cầu của mấy vị đại tiểu thư muốn hắn đi tìm chỗ ngồi tốt cho chúng nữ. Ngoài Sở Sở và 4 nàng kia ra còn có Phạm Thải Hồng, Liễu Y Y cùng mỹ nữ tóc vàng Anna, còn có một người mà An đại tiểu thư đặc biệt dặn dò đó chính là Hác Tiện Văn.

Mấy vị đại tiểu thư lên tiếng, Hướng Nhật cũng chỉ còn nước tuân theo, hơn nữa phải hoàn thành tốt nhiệm vụ, tốt nhất là có thể tìm thấy vị trí chỗ ngồi cực kỳ lý tưởng.

Vòng vo nửa ngày cuối cùng Hướng Nhật hai mắt cũng sáng lên khi phát hiện một chỗ tuyệt đối phù hợp với yêu cầu của mấy vị đại tiểu thư, liền vội vàng chạy qua.

Đó là vị trí gần cửa ra vào của nhà thể dục, nửa hình tròn tất nhiên còn trống 10 ghế hơn nữa khoảng cách từ đây có thể nhìn tốt được thí sinh tham dự cuộc thi đọc diễn cảm.

Hướng Nhật cũng không rõ tại sao vị trí tốt như vậy mà lại không có ai chiếm giữ, bất quá hắn cũng mặc kệ, không để ý nhiều đến vậy, dù sao cũng chẳng của ai, tiện nghi mà người khác không chiếm chi bằng chiếm cho chính mình.

Nghĩ vậy, hắn liền nhanh chóng chiếm ngay vị trí bên ngoài, những ghế bên trong đương nhiên bị hắn chiếm giữ, nếu muốn đi vào phải qua hắn phê chuẩn.

Chỉ là Hướng Nhật trong lúc đắc ý lại không để ý những học sinh bên cạnh vẻ mặt như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác mà nhìn hắn

Vắt chân lên bắt chéo, hắn rút điện thoại ra gọi mấy vị đại tiểu thư, hiện tại Hướng Nhật chỉ việc đợi các nàng đến coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bất quá tình huống lại không xảy ra như vậy, Hướng Nhật đương lúc vui vẻ thì một đám người dáng người cao lớn đi tới, xem bọn họ rất đều nhau, tất cả đều cao trên 1m90.

- Huynh đệ, ngươi có phải là đương ngồi sai chỗ rồi không? Đây là chỗ của ta.

Một kẻ có khuôn mặt dài dài như cái thớt lên tiếng, có vẻ là gã cầm đầu, bộ dạng rất hung hăng.

- Của các ngươi?

Hướng Nhật ra vẻ kinh ngạc, ngữ khí giọng nói rất tự nhiên như không biết gì.

- Khi ta tới hình như không hề có ai?

- Đây là do ta sớm đã đặt trước, nếu không ngươi cho rằng vị trí tốt vậy mà lại không có ai chiếm hay sao?

Nam nhân mặt thớt hùng hồn nói, bộ dáng rất kiêu ngạo, vì lúc trước hắn đã nói rất lớn ở đây, ám chỉ, nếu có người dám ngồi vào chỗ bọn chúng xí trước thì ngay sau khi kết thúc trận đấu sẽ tàn nhẫn đánh cho kẻ đó một trận. Mà câu nói này cũng thực sự hữu dụng, bởi vì chẳng ai dám ngồi vào chỗ này nữa, mà có ngồi vào thì cũng bị các sinh viên gần đó đem "long tốt" mà khuyên kẻ đó nên dời đi. Loại kết quả này khiến cho nam nhân mặt thớt rất vừa lòng, nên hắn cũng chẳng còn để ý đến chuyện giữ chỗ này nữa, mà dẫn đàn em đi dạo quanh ngắm mỹ nữ. Thế nhưng tình hình lúc này lại hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của hắn, lần đầu tiên có kẻ lại thản nhiên trước mặt hắn nói chuyện như vậy, hơn nữa đối phương lại là một kẻ chẳng có cái gì nổi bật cả.

- Các ngươi đã xí trước sao, có gì làm bằng chứng không, chỗ này chính là ta đã đặt trước mới phải.

Hướng Nhật vẫn như trước, chân vắt chéo ung dung ngồi, đồng thời hắn cũng đã hiểu vì sao vị trí tốt vậy lại không hề có ai chiếm. Thì ra chính là do bọn gia súc này, hắn đương nhiên không đem đám súc sinh cao to này để vào mắt, đối với hắn cũng chỉ là loại tứ chi phát triển mà thôi.

Hướng Nhật thốt lên một câu này xem ra đã chọc giận nhiều người, mấy tên phía sau mặt thớt gầm rú hét lên, nếu như không phải đang cố ký cái gì, sợ rằng tất cả đều đã hung hăng tiến lên cho tiểu tử này một bài học.

- Tao thấy mày còn không biết chúng tao là ai?

Gã mặt thớt sắc mặt có vẻ âm trầm nói.

- Chúng mày là ai tao đánh rắm vào, mẹ kiếp, bố mày đây không có hứng thú biết!

Hướng Nhật nóng lòng muốn đuổi mấy con ruồi muỗi này đi, vì hắn không muốn khi mấy vị đại tiểu thư tới sẽ chứng kiến cảnh này, cho nên nói không hề lưu tình.

- Đm, mày rõ là chán sống rồi!

Nghe đối phương tự xưng "bố mày đây", gã mặt thớt kia rất cuộc không nhịn được nữa hung hăng quát:

- Nếu không cút ngay, tao sẽ mời mày ra ngoài!

- Thế nào, muốn dùng vũ lực phải không?

Hướng Nhật liếc mắt một cái về phía gã mặt thớt, vẻ mặt xem thường.

- Mày có thể thử xem.

Cái hành vi này phối hợp với giọng nói cực kỳ khinh khỉnh đã kích thích gã kia mất đi lý trí, khiến hắn muốn vươn hai tay túm lấy tiểu tử thối kia mà ném ra ngoài rồi dần cho một trận nên thân.

Đột nhiên, một câu nói thốt ra cũng đủ để hành động vươn hai tay của hắn khựng lại giữa không trung.

- Đã xảy ra chuyện gì, Lưu Minh, ngươi lại đi khi dễ người ta?

Giọng một cô gái giòn tan đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy một mỹ nữ cao gầy, mắt thanh mày ngọc từ phía sau bọn thanh niên cao ráo kia bước ra, có chút bất mãn nhìn gã mặt thớt.

Gã mặt thớt nhất thời rút hai tay về, vẻ mặt cười nịnh nhìn về phía mỹ nữ kia:

- Bội Bội, đâu có chuyện gì đâu, chỉ là người này chiếm chỗ ngồi của chúng ta mà không trả, kiên quyết nói chỗ đó là của hắn.

Vừa nói, một tay hắn rất nhanh chỉ về phía chỗ Hướng Nhật đang ngồi.

Trầm Bội Bội nhìn theo hướng cánh tay chỉ, phát hiện gương mặt quen thuộc cuả nam nhân thì kinh ngạc kêu lên:

- Hướng.Ông xã Sở Sở, anh sao lại ở đây?

Hướng Nhật đã sớm phát hiện người tới là Trầm đại mỹ nữ, cười ha ha mà nói:

- Anh tới là để tham gia thi đấu.

Gã mặt thớt đứng một bên sắc mặt có vẻ khó coi nhìn Trầm đại tiểu thư hỏi:

- Bội Bội, em quen biết hắn ư?

Lại nói, nếu như không phải vì mỹ nữ này là bạn học mình, còn là hàng xóm nhà cách vách, nếu không vì nàng thì hắn cũng ở sân bóng rổ luyện bóng chứ không đến xem cái giải thi đấu đọc tiếng Anh diễn cảm vô bổ này. Nhưng trước mặt lại có gã tiểu tử chẳng những đã đoạt ghế ngồi của hắn lại còn quen thân cả nữ nhân của hắn, như vậy đương nhiên càng làm hắn cực kỳ không thoải mái. Bởi vì tâm tình khó chịu, cho nên cái câu " Ông xã của Sở Sở." cũng bị hắn đưa vào từ tai trái rồi ra bên tai phải.

- Hắn là bạn trai của đứa bạn ta, đương nhiên có quen biết.

Trầm Bội Bội tức giận nói, có chút không dám tin nhìn về phía nam nhân đang bắt chéo chân.

- Ông xã của Sở Sở, anh thật là tới tham gia thi đâu hay là tới xem thi đấu?

- Chuyện này rất kì quái sao?

Hướng Nhật hỏi ngược lại, đồng thời liếc nhìn một chút bộ dáng đối phương có chút khẩn trương, rõ rang cô nàng từ ngày đó suýt bị cưỡng bức đã hồi phục lại phần nào tâm tình.

- Không phải kỳ quái, chỉ thấy là anh có thể đánh bóng rổ tốt như vậy, nay tiếng Anh cũng lợi hại, thật sự là quá giỏi a. Nếu như anh không phải là ông xã của Sở Sở, em nhất định sẽ theo đuổi anh!

Trầm Bội Bội thuận miệng mà nói, rồi chợt cảm thấy chút gì đó không ổn liền đỏ mặt. Đương nhiên nàng còn có chuyện chưa nói ra, đó chính là đối phương đã từng ra tay cứu nàng, riêng đối với điểm này cũng đủ làm nàng lấy tấm thân này ra mà báo đáp.

- Có thể, có thể.

Hướng Nhật có chút xấu hổ đáp lại cho có lệ, cũng bởi đây là lần đầu tiên bị nữ nhân nói là muốn theo đuổi hắn, nhưng lại là ở trước mặt nhiều người như vậy.

Bất quá nghe xong hai ngươi nói chuyện, người nào đó bên cạnh cảm thấy khó chịu. Vốn nghe từ chính miệng Trầm mỹ nữ rằng tiểu tử là bạn trai của người khác, gã mặt thớt đã có chút vui vẻ, nay lại nghe Trầm đại mỹ nữ nói một câu tiếp theo như vậy thì hắn lại cảm thấy khó nuốt trôi.

Nhưng Trầm đại mỹ nữ hiện đang ở đây, hắn tuyệt đối không được biểu hiện cái gì đó quá lố, phải đảm bảo được phong độ, cẩn thận suy nghĩ lại lời nói vừa rồi của Trầm đại mỹ nữ, đột nhiên mắt hắn sáng lên nói:

- Bội Bội, vừa rồi em nói hắn chơi bóng rổ rất tốt a.

- Đúng vậy!

Trầm Bội Bội trả lời một cách hồn nhiên, quên sự hiện diện của đối phương lại nhìn về phía Hướng Nhật nói tiếp.

- Được rồi, ông xã Sở Sở, hôm nay mình anh tới đây sao, Sở Sở với các nàng kia sao lại không tới?

Hướng Nhật dùng miệng ra hiệu chỉ về phía bên cạnh mình một khoảng trống nói:

- Cô không thấy ta chiếm nhiều ghế trống như vậy sao chứ?

- A, anh là thay các nàng chiếm chỗ?

Trầm Bội Bội chợt giật mình hiểu ra, nhưng lại nhíu mày.

- Nếu vậy cũng cần phải chiếm nhiều ghế trống như vậy sao?

- 8 người, cô nói xem có đủ hay không?

Hướng Nhật khoa tay múa chân phụ họa.

- Cái gì, 8 người ư? Anh có tới 8 người bạn gái sao?

Trầm Bôi Bội nói mà trong lòng phát hoảng.

- Em nói vậy có chút khoa trương, anh chỉ nói là 8 người, đâu nói tất cả bọn họ đều là bạn gái a.

Hướng Nhật có chút ngạc nhiên, Trầm đại mỹ nữ thật đúng là cái miệng rộng, nghĩ cái gì cũng nói ra mồm. Nhìn bên cạnh, mọi người nghe thấy "8 người bạn gái"mà rợn cả người, liền cùng đưa mắt kỳ quái nhìn về phía tiểu tử kia. Hướng Nhật cũng không muốn rước họa vào thân vội vàng đứng lên giải thích.

- Thật xấu hổ, em nhất thời nói sai.

Trầm Bội Bội cũng ý thức được chính mình hơi thất thố, liền nhanh chóng xin lỗi.

Mắt thấy một nam một nữ càng nói càng ăn ý, gã mặt thớt bên cạnh lửa giận trong lòng càng ngày càng bùng phát, lại thấy Trầm đại mỹ nữ không hề để ý đến chính mình hắn liền hướng mục tiêu về phía Hướng Nhật:

- Tiểu tử, nghe nói ngươi chơi bóng rổ rất lợi hại, có hứng thú tỉ thí một chút không?

Hướng Nhật lạnh lùng liếc mắt thoáng nhìn gã rồi nói:

- Không hứng thú.

Hắn chán ghét nhất chính là loại người so với còn ruồi cực kỳ giống nhau này, đơn giản chỉ là muốn gây ấn tượng với mỹ nữ trước mặt đám đông.

- Không hứng thú hay là không dám?

Gã mặt thớt cũng không hề muốn bỏ qua cho Hướng Nhật như vậy, gắt gao hỏi tới.

Hướng Nhật rốt cục cũng không nhịn được nữa, vung tay nói:

- Biến, chớ chọc giận ông mày, nếu không mày tự gánh lấy hậu quả!

Lạch cạch một tiếng, im lặng tưởng như có thể nghe thấy tiếng rơi đồ trên mặt đất, đương nhiên là do thái độ của Hướng Nhật quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo. Một người đối mặt với mười mấy người thân hình to lớn vậy mà sắc mặt tuyệt nhiên không hề thay đổi, lại còn nói khoác không biết ngượng mồm đòi đuổi đối phương cút đi. Điều này khiến người xem náo nhiệt, lại có cảm giác kích thích rồi một chút thán phục, nhìn qua người vừa nói lúc này mới thấy rõ được sự nghiêm nghị không hề sợ chết, thật sự là quá kiên cường. Bất quá trong lòng cũng có ý cười trên nỗi đau khổ của người khác.

- Lưu Minh, ngươi có lẽ nên đi thôi.

Trầm Bội Bội không hề để ý tới ánh mắt quái dị của người bên ngoài, quay sang gã mặt thớt nói. Nàng đã từng thấy qua lợi hại của nam nhân, lúc đối phương cứu mình ngay cả đạn cũng không sợ thì càng không cần phải để ý đến người bình thường.

Mặc dù đám kia quả thật rất to cao, nhưng vẫn chỉ là người bình thường, đối mặt với ông xã của Sở Sở dị thường như vậy chỉ có thể bị thương mà thôi. Thế nhưng, dù sao đây cũng là nhà thể dục trường mình học, thân là đội trưởng đội bóng rổ, Trầm Bội Bội đương nhiên không muốn bạo lực xảy ra.

Đáng tiếc lời khuyên ngăn của nàng lại phản tác dụng, những lời nàng nói ra lại khiến gã kia càng không hề muốn rời đi, hắn cho rằng Trầm đại mỹ nữ đang che chở cho đối phương. Hơn nữa, tiếu tử này trước mặt nhiều người lại cả gan chọc giận hắn, giống như tát vào mặt hắn giữa đám đông, trong lòng tức giận nháy mắt đã lên đến đỉnh điểm, trong mắt bắn ra một tia hung quang nhìn vào phía Hướng Nhật mà nói:

- Tiểu tử, tao sẽ khiến mày hối hận.

Nói xong, giống như là cái mà mọi người xung quanh đang nghĩ tới, hắn vươn bàn tay to lớn kia ra hung hăng đánh tới.

Nắm tay to lớn kia so sánh với vóc dáng rất đỗi nhỏ bé của Hướng Nhật quả thật là hòn đá và hạt bụi, thậm chí nữ sinh nhát gan còn nhắm chặt hai mắt lại, các nàng sợ phải đối mặt với cảnh máu me sắp phát sinh.

Bất quá ngoài cái sự mong chờ kia, vốn các nàng nghĩ đối phương kiểu gì cũng sẽ bị đánh một trận tơi bời, sẽ phát ra tiếng kêu thê thảm, nhưng ngược lại người chuẩn bị đánh người khác kia lại chính là người phát ra tiếng kêu thảm.

Trên thực tế, Hướng Nhật ra tay cực kỳ đơn giản, hắn hời hợt một phát tóm lấy cánh tay của đối phương đang đánh tới, sau đó nhẹ nhàng gập lại, tiếp theo là âm thanh tiếng xương nứt ra, sau đó thì cánh tay gã mặt thớt đã gẫy gập treo lủng lẳng.

Đương nhiên, điều này chỉ diễn ra trong nháy mắt, đợi khi mọi người kịp phản ứng thì gã kia đã chỉ biết ôm lấy cánh tay mà kêu gào thảm thiết.

May mà nhà thể dục lúc này đang huyên náo, hắn kêu thảm nhưng cũng không lớn lắm nên cũng không gây chú ý tới toàn trường, nhiều lắm cũng chỉ những người xung quanh vừa mới được xem kịch vui nghe được.

Tuy thế đám thanh niên xung quanh vẫn tỏ ra vô cùng khiếp sợ. Nhiều kẻ trong bọn chúng vẫn thường lấy sự cường hãn ra uy hiếp người khác, ít nhiều đã trở thành thói quen. Tất cả đều là người có thân thể cường tráng, sức dài vai rộng trong khi đối phương lại chỉ là người có thân hình nhỏ bé, không hề nghĩ đến lại xảy ra tình cảnh này. Nhỏ bé đánh bại cường giả, hơn nữa lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà hành động.

Nhìn gã mặt thớt đau đớn ôm cánh tay, bao nhiêu người chứng kiến từ trong lòng không khỏi sinh ra một luồng khí lạnh, nhìn đau đến bộ dạng như thế này có thể thể thấy là vô cùng đau nhức, mặc dù hiện tại không đến mức bị tàn phế nhưng chỉ sợ với thương tích này nặng phải đến 3 tháng may ra có thể khôi phục lại. Vừa mới nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía người mà lúc đầu họ vốn nhìn hắn có chút hả hê, bây giờ cũng đã trở nên quái dị siêu cấp.

Đồng bọn của gã mặt thớt tự nhiên không ngoại lệ, bất quá bọn hắn so với người ngoài lại càng thêm phần sợ hãi, đối với thực lực của bạn mình bọn họ đích thực là hiểu rõ. Thân thể cường hãn không cần phải bàn cãi, dùng để đánh nhau cũng là một vũ khí sắc nhọn nhất đẳng. Nhưng quả thật không thể hiểu nổi, tiểu tử kia ngay cả chớp mắt cũng không có, trên lý thuyết mà nói thì cánh tay rất khó bị bẻ gãy, nếu như không dùng một lực lớn thì không thể. Mà nếu để bọn họ đích thân ra tay thì cũng sẽ không thể nào dùng lực mà bẻ gãy xương dễ như vậy được.

Lúc này, bọn họ căn bản không còn một chút can đảm vì đồng bọn báo thù mà lủi thủi vội dìu nam nhân mặt thớt đang đau đớn tưởng khôn cùng kia chuồn mất.

Hướng Nhật vừa thiếu chút nữa là phế đi cánh tay của một người, vậy mà hắn không hề có một chút thương xót nào, cứ thế mà tiếp tục chờ đợi mấy vị đại tiểu thư kia tới.

Trầm Bội Bội liếc Hướng Nhật một cái rồi nói:

- Ông xã Sở Sở, sao anh lại hành động độc ác đến như vậy ở đây chứ, dù sao hắn cũng là.

- Nếu như anh là người bình thường chỉ sợ hiện tại là đang nằm trong bệnh viện rồi đó.

Hướng Nhật không đợi nàng ta nói hết, trực tiếp ngắt lời.

"Ài." Trầm Bội Bội thở dài một hơi, lời nam nhân nói đích thực không hề sai, chỉ là nàng vẫn có chút không đành lòng, tuy nàng đối với gã kia cũng không hề có chút hảo cảm nào, nhưng nói thế nào thì cũng là hàng xóm, hơn nữa cha mẹ hai bên lại rất quen biết nên cũng không muốn vì chuyện này mà tình cảm trở nên lạnh nhạt.

- Đừng nói nữa, nhanh tìm chỗ ngồi đi, nếu không em sẽ không có ghế mà ngồi đâu.

Hướng Nhật có lòng tốt nhắc nhở nói.

Nhưng Trầm đại mỹ nữ dường như lại không hề có ý rời di, ngược lại càng sát vào nam nhân mà nói:

- Ông xã Sở Sở, anh xem, ở đây có nhiều chỗ trống như vậy, 8 người vẫn thừa chỗ, có thể nhường em một chỗ hay không?

- Cái này.

Hướng Nhật cẩn thận tính toán thiệt hơn, nếu như để mấy vị đại tiểu thư nhìn thấy mình chiếm vị trí cho một mỹ nữ không biết các nàng sẽ nghĩ thế nào? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trầm Bội Bội là bạn thân của Sở Sở, có Sở Sở giải thích chắc hẳn sẽ không bị hoài nghi.

Nếu đã như vậy, Hướng Nhật cũng thuận nước mà dong thuyền.

- Được rồi.

Vừa nói, Hướng Nhật liền đừng dậy để Trầm đại tiểu thư có thể đi vào ngồi lên một ghế trống.

Trâm Bội Bội mặt cười như hoa.

- Cám ơn anh, ông xã Sở Sở.

- Không có gì.

Hướng Nhật khoát tay áo ra vẻ đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Đúng lúc này, mấy vị đại tiểu thư rốt cục đã tới. Thực ra các nàng sớm đã tới nơi rồi, nếu không phải trên đường đến chỗ ngồi hay có nam nhân lượn lờ tán tỉnh, sợ rằng các nàng cũng sẽ không bỏ qua vở kịch hay nam nhân vừa mới gây ra.

- Hướng Quỳ.

Còn chưa đi đến trước mặt, An đại tiểu thư đã kêu lên, bất quá thấy nam nhân đang ngồi bên cạnh một mỹ nữ, sắc mặt liền thay đổi cẩn thận nhìn chằm chằm nam nhân nói.

- Nàng ta là.?

- Bội Bội!

Hướng Nhật còn chưa có mở miệng trả lời thì Sở Sở đã rất đỗi ngạc nhiên vui mừng kêu lên, đồng thời hướng về phía bạn thân mình mà lao tới.

- Sở Sở!

Trầm Bội Bội cũng nhìn bạn mình vẻ mặt tươi cười.

- Sở Sở, em cũng quen nàng ta?

An Tâm đem ánh mắt chuyển về phía Sở Sở hỏi.

- Đúng vậy, cô ấy là bạn thân của em hồi trung học.

Sở Sở tự nhiên có thể nghe ra trong lời nói An đại tiểu thư có pha chút ghen tuông nên vội vàng giải thích.

Vừa nghe Sở Sở giải thích chỉ là bạn bè, An Tâm trong lòng bình thường trở lại. Bởi vì nàng cũng từng nghe nói qua lần đó nam nhân đã cứu mỹ nữ này thoát khỏi cảnh thiếu chút nữa bị bọn xấu cưỡng hiếp. Đối với tình cảnh của đối phương, An Tâm tương đối đồng tình, mất đi sự đề phòng lập tức thân thiết làm quen.

Trầm Bội Bội có thể cảm nhận được đối phương ban đầu có ý đối địch với mình, nhưng vừa nghe Sở Sở giới thiệu lập tức địch ý dường như tan biến. Điều này làm cô nàng khó hiểu đồng thời mắt liếc qua nam nhân, trong lòng lờ mờ phỏng đoán, chẳng lẽ nam nhân trước mặt mình vì "8 người bạn gái" mà chiếm chỗ ngồi hoàn toàn là chuyện có thể thật sao?

Nhìn một đám nữ nhân xinh đẹp, hoặc gợi cảm, hoặc dịu dàng lãnh đạm, hoặc nóng bỏng mê người. Chỉ cần một người thôi cũng đủ hấp dẫn bao ánh mắt gã đàn ông huống chi cả một đoàn.

Xung quanh tựa như tất cả đều im lặng, tất cả đều lộ ra vẻ mặt hoặc là ghen ghét hoặc là hâm mộ nhìn đám đại mỹ nữ.

Hâm mộ chính là các nữ sinh còn ghen ghét chính là các nam sinh. Bọn họ ghen ghét đối phương vì Hướng Nhật này đúng là cứt trâu của "hoa nhài cắm bãi cứt trâu", thật không xứng. Lúc này thâm tâm bọn họ chỉ có một ý nghĩ là ghen ghét, rắp tâm phá rối đối phương mà mơ hồ đều quên mất vừa rồi khối cứt trâu kia ra uy với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không để ánh mắt khác thường đó trong lòng, bất quá hắn lại sợ những màn mập mờ này lại truyền đến tai của chủ nhiệm lớp Trần lão sư, cho nên hắn cũng muốn tìm lý do để rời đi dù sao hắn cũng là thí sinh tham gia thi đấu, giờ phút này đi tìm người dẫn đội tham gia thi đấu cũng là chuyện đương nhiên.

Lần này người dẫn dắt đội tham gia thi đấu không phải là người khác, Hướng Nhật hỏi xong thì khẳng định, đúng là người ngày hôm qua không tới trường học - mỹ nữ sư phụ Tống Thu Hằng.

Đối với điểm này mà nói, Hướng Nhật tương đối là vui mừng, mỹ nư sư phụ có thể đến dự, xem ra nàng đang từ trong cơn đau khổ bình phục lại. Tuy còn chưa chữa khỏi tâm bệnh trong lòng nhưng có thể coi đó là một điểm tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui