Đỉnh Cấp Lưu Manh

Dẫu phù dung sớm nở tối tàn

Rèm che tăm tối muốn hòa tan

Vươn mình trỗi dậy sức sống mới

Xuân triều sóng đỏ đã tràn lan

Trải qua một hồi "nghiên cứu chân lý của đời người" dữ dội, Hướng Nhật nằm yên lặng trên giường ôm toà thiên nhiên mềm mại mịn màng trong lòng, hưởng thụ dư vị của trận kích tình vừa rồi.

Nhâm Quân tựa vào lòng nam nhân, hình như là ý thức được điều gì đó, khẽ nói:

- Anh muốn đi sao?

- Ngốc ạ, có phải lại "muốn" anh hay không? Nói cho em biết, anh "làm" một lần nữa cũng được.

Hướng Nhật không muốn thấy nhất chính là cảnh khóc lóc sướt mướt như thế này, nhưng hắn cũng biết, bản thân vừa mới chiếm được lần đầu tiên của người ta đã vội bỏ đi, chuyện này quả thật sẽ khiến nữ nhân thương tâm. Cho nên miệng lưỡi bắt đầu ba hoa, nhằm xoa dịu bầu không khí bi thương này.

Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Quân đỏ lên, trề môi mắng một câu:

- Lưu manh!

Hướng Nhật cười ha hả.

- Anh mà cũng được xem là lưu manh sao? Khi nãy không biết ai mới là lưu manh đâu, rõ ràng ở dưới, nhưng cứ thích đổi lên trên cơ.

- Á.

Nhâm Quân xấu hổ đến nỗi không dám nhìn mặt hắn, kéo chăn trùm kín đầu.

Hướng Nhật nhẹ nhàng kéo chăn xuống, làm lộ ra khuôn mặt mắc cỡ đến nỗi đỏ bừng như chảy máu của Nhâm đai tiểu thư, vô sỉ nói:

- Thật ra chuyện này cũng chẳng to tát gì, chỉ là một kiểu tư thế bình thường thôi, còn có vài 'kỹ xảo' yêu cầu càng cao hơn mà em chưa thấy qua, lần sau.

Không đợi hắn nói xong, Nhâm Quân đã lấy tay bịt kín miệng hắn lại, nhưng lần này nàng cũng không ngượng ngùng đến nỗi không dám mở miệng, mà buồn bã nói:

- Em biết, anh nói thế là vì không muốn em buồn.

Hướng Nhật hơi nghẹn lời, rồi nhỏ nhẹ an ủi:

- Ngốc ạ, cuộc sống sau này của chúng mình còn rất dài, có phải là không thể gặp mặt đâu.

- Em biết, nhưng cứ nghĩ đến việc anh phải rời đi ngay thì trong lòng lại đau buồn.

Nhâm Quân bất chấp thẹn thùng, càng áp sát thân thể vào lòng nam nhân, đôi gò bồng đảo mềm mại cũng dán chặt lên lồng ngực của nam nhân.

Hướng Nhật bị kích thích như thế, nhịn không được lại có phản ứng sinh lý, "thần thương" hưng phấn hẳn lên:

- Chi bằng chúng mình làm thêm một lần nhé?

Nhâm Quân lập tức cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể nam nhân, giờ nàng đã có "kinh nghiệm", cho nên càng biết rõ cái gì đang tác oai tác quái, đẩy vội đối phương ra.

- Đáng ghét, em đã như vậy rồi, thế mà anh còn khi dễ em? Anh không biết vừa rồi đau đến thế nào đâu, rõ ràng biết người ta là lần đầu tiên mà còn mạnh bạo như thế, hận anh chết đi được!

Nói xong câu cuối cùng, có khả năng là ý thức được lời của mình quá mức trắng trợn, nàng lại im bặt.

Nhìn dáng vẻ hờn dỗi nũng nịu mê người của nàng, dục vọng của Hướng Nhật không những không giảm bớt, ngược lại càng tăng vọt, không phải cô nàng này cố ý dụ dỗ minhd đấy chứ? Nhất thời kích động, hắn buộc miệng nói:

- Đêm nay anh ở lại cùng em nhé.

- Đừng -

Nhâm Quân lắc đầu mà không muốn một chút nào, vẻ mặt tràn đầy u oán.

- Anh mà không quay về, vậy mấy người Sở Sở thì làm sao bây giờ? Em cũng không muốn vì độc chiếm anh nhất thời mà sau này bị các cô ấy biết được sẽ ghét em.

- Làm gì có chuyện ấy? Các cô ấy đều tốt lắm, sẽ không vì việc này mà ghét em đâu.

Trong lòng Hướng Nhật vừa mừng vừa lo, mừng vì Nhâm đại tiểu thư khéo hiểu lòng người, còn lo là lo sau khi mình rời đi, không biết nàng sẽ thương tâm đến mức nào.

Nhâm Quân khẽ thở dài một hơi, đang định nói thêm gì đó, đột nhiên từ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Nhâm Quân, cô có ở trong hay không? Là ta, Trầm Bội Bội!

Âm thanh ngoài cửa làm bừng tỉnh cả hai người trong phòng, Nhâm đại tiểu thư y như một con thỏ con bị đánh động, đầu tiên là muốn chui vào trong chăn, nhưng khi nghe người bên ngoài tự xưng là Trầm Bội Bội thì lại hết kích động, tức giận nói với người ngoài cửa.

- Đã trễ thế này rồi, cô đến tìm ta làm gì!

Hướng Nhật cũng giật mình biến sắc, không phải vừa rồi Trầm đại mỹ nữ bị mình dọa chạy rồi sao? Sao giờ lại như âm hồn bất tán vào tận nhà Nhâm gia. Hơn nữa, nhìn cái kiểu nàng rất tự nhiên đến gõ cửa phòng ngủ Nhâm đại tiểu thư, hình như là khách quen của Nhâm gia, tuy đã sớm biết cô nàng này cùng Nhâm đại tiểu thư có quan hệ vô cùng phức tạp, nhưng không ngờ, một mặt là kẻ thù, một mặt lại thân thiết đến mức có thể đến gõ cửa khuê phòng đối phương bất cứ lúc nào.

Chỉ lát sau Hướng Nhật lại nghĩ, mẹ vợ hẳn là ở bên ngoài, dựa vào ám thị của bà lúc rời khỏi phòng, không lý nào lại không biết mình làm gì trong phòng. Nói cách khác, Trầm đại mỹ nữ bên ngoài sở dĩ có thể đi thẳng một mạch đến đây, không chừng cũng là do bà xếp đặt. Đại khái là mẹ vợ thấy mình ở trong này lâu quá rồi, lại ngại đến gõ cửa, đúng lúc cô nàng Trầm Bội Bội dẫn xác tới, vừa khéo có thể phái đi xem xét.

Chỉ có điều Hướng Nhật không hiểu tại sao cô nàng họ Trầm này lại đến Nhâm gia, chẳng lẽ là tới thông báo cho Nhâm Quân biết mình là hồn ma? Rất có khả năng là như thế! Hướng Nhật càng nghĩ càng cảm thấy sự suy đoán này rất chính xác.

Nghe được hồi âm từ bên trong, Trầm Bội Bội ngoài cửa cũng rất bất mãn.

- Sao hả, chẳng lẽ không thể tới tìm cô sao? Là Trần a di nói cô đang ở trong phòng ngủ, đúng lúc ta ở dưới nhà, cho nên lên chào hỏi cô một chút, nhân tiện mình nói cho cô biết một chuyện.

- Ta không cần cô tới chào hỏi!

Nhâm Quân tức giận nói, đừng nói lúc bình thường nàng cũng đã không tùy tiện mở cửa, mà bây giờ trong phòng lại có một nam nhân, như thế càng khó có khả năng mở cửa. Chỉ là nàng quá xấu hổ nên phát cáu, nhất thời không nhận ra trong lời nói của đối phương đã chỉ rõ đây là do mẹ nàng xếp đặt.

Nhưng Hướng Nhật tinh ý lại nghe ra được, biết mình không thể ở lại thêm nữa, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, sau đó mang vẻ mặt không đành lòng nói với Nhâm đại tiểu thư.

- Tối mai anh lại đến thăm em!

Lúc nói, cố ý nhấn mạnh chữ 'thăm', hiển nhiên là có hàm ý khác.

Nhâm Quân đỏ mặt, sao lại không rõ hàm ý của nam nhân cơ chứ? Nàng thẹn thùng gật đầu.

Mà Trầm Bội Bội ngoài cửa hình như khá là thính tai, nghe được một ít âm thanh, nàng có chút hoài nghi liền hỏi.

- Nhâm Quân, cô đang nói chuyện với ai thế? Sao ta nghe có tiếng nam nhân trong phòng?

Hướng Nhật không tiện lưu lại nữa, hắn hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn của Nhâm đại tiểu thư, sau đó mới xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Nhìn nam nhân biến mất trong bầu trời đêm mù mịt, Nhâm Quân cũng bò dậy mặc quần áo, nhưng ánh mắt lại oán hận nhìn chằm chằm về cửa, trong lòng không khỏi tức giận, nữ nhân họ Trầm này cứ tìm mình là nhất định không có chuyện gì tốt, chờ xem mình trừng trị nàng ta thế nào!

olo

Đến gần cổng biệt thự, Hướng Nhật đã chuyển sang đi bộ. Hình như hắn mơ hồ nghe được trong nhà rất náo nhiệt, trong lòng không tránh khỏi tò mò. Theo lý thường, chỉ khi chúng nữ chơi mạt chược mới lớn tiếng vài câu, nhưng chưa đến mức ồn ào như vậy, thậm chí chưa tới gần hắn cũng có thể nghe được.

Bị lòng hiếu kỳ hối thúc, Hướng Nhật không khỏi bước chân nhanh hơn, rồi mở vội cửa đi vào.

Đập vào mắt vẫn là cảnh chúng nữ tụ tập trong phòng khách. Ngoài mấy vị đại tiểu thư Sở Sở, Thiết Uyển, còn còn ba "người ngoài", không thiếu một ai - không đúng, có thêm một người.

Cái người thừa ra kia đang mang vẻ mặt hài lòng ngồi chính giữa ghế sofa, lớn tiếng nói gì đó với chúng nữ, cứ nói được hai câu lại cười sằng sặc, còn mấy vị đại tiểu thư Sở Sở, Thiết Uyển thì vây xung quanh tiếp chuyện người này, thoạt nhìn ai cũng có vẻ mặt lấy lòng.

Càng làm cho Hướng Nhật khó có thể tin chính là nữ nhân điên Phạm Thải Hồng không ngờ cũng ra vẻ nhu thuận như một thục nữ! Trời ạ, chẳng lẽ thế giới này thật sự thay đổi rồi sao? Ngay cả heo nái cũng biết trèo cây à?

Người này rõ ràng là thừa dịp mình vắng mặt để vào nhà, và Hướng Nhật cũng quen người này, không phải ai đâu xa lạ, chính là tiểu di của Dịch gia đã biến mất một khoảng thời gian. Hướng Nhật không khỏi thấy phiền não, bởi vì hắn biết, đối phương tìm tới đây ắt hẳn là không mang chuyện tốt đến cho mình, ngược lại, phần nhiều là định lợi dùng gì đó để bắt chẹt mình đây mà. Nếu nói trên thế giới này có người nào đó mà hắn không muốn gặp, vậy chắc chắn chính là. người của Dịch gia và vị cha già mà hắn chưa từng thấy mặt.

Nam nhân đột nhiên xông vào, đương nhiên khiến chúng nữ phải chú ý, Dịch Tiểu Quân cũng sớm phát hiện đứa cháu "ngoan" của mình trở về, khẽ huýt sáo một tiếng, rồi nói với vẻ cười cợt.

- Tiểu tử thúi, nhìn không ra cháu lại đa tình như thế!

Vừa nói, vừa nhìn lướt qua chúng nữ ở chung quanh, ý tứ hết sức rõ ràng.

Hướng Nhật cau mày nhìn đối phương, cũng chẳng buồn giải thích.

- Sao cô lại đến đây?

Dịch Tiểu Quân không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Nơi này của cháu quả thật rất khó tìm, mà sao chuyển nhà cũng không báo một tiếng?

- Việc đó cần thiết sao?

Hướng Nhật tức giận nói, lời của hắn rõ ràng chỉ ra rằng, giờ cô cũng đã tìm tới chỗ này, báo hay không thì có khác gì nhau đâu?

Dịch Tiểu Quân có hơi nghẹn lời, sau đó miễn cưỡng khoát tay áo và nói.

- Bỏ đi, ta cũng chẳng muốn tranh cãi với cháu, hôm nay ta đến là có việc cần cháu giúp đỡ.

- Có chuyện phiến toái thì đừng tìm đến tôi.

Hướng Nhật lập tức cắt ngang lời đối phương, miễn cho mình lại bị lừa phải chịu thiệt.

- Cũng không phiền toái lắm.

Dịch Tiểu Quân ung dung nói.

- Vậy càng không cần phải nói, mỗi lần cô đến đều không có chuyện tốt, mà tôi cũng không muốn bị gài bẫy xong lại còn đi giúp người ta đếm tiền.

Hướng Nhật hậm hực vuốt vuốt mũi, cũng không để ý đến việc mấy vị tiểu thư bên cạnh không ngừng nháy mắt với mình, xoay người định đi lên lầu.

- Ôi, một khoảng thời gian không gặp, đầu óc của cháu khôn ra nhiều thì phải?

Dịch Tiểu Quân cũng rất bất mãn với việc thằng cháu trai này không nể mặt mình, nói đầy trào phúng, tiếp theo thấy hắn định đi lên lầu, nàng đột nhiên tung ra đòn sát thủ của mình.

- Chuyện này có liên quan đến mẹ cháu, cháu thấy sao?

Hướng Nhật miễn cưỡng dừng chân, hắn âm trầm quay mặt lại.

- Xảy ra chuyện gì?

Dịch Tiểu Quân cười đắc ý, nàng biết, chỉ cần nắm được đằng chuôi thì tên tiểu tử này sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Nhưng thấy hắn có vẻ thỏa hiệp, Dịch Tiểu Quân lại chuyển đề tài.

- Nghe nói cháu đã gặp lão tứ và lão ngũ?

- Không sai!

Hướng Nhật đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra đối phương đang nhắc đến hai người trung niên mà mình đã gặp ở Hác gia đêm đó, họ tự xưng là "cậu tư" và "cậu năm" của mình, mà hình như mỗi người còn tặng cho mình một phần quà ra mắt thật lớn, tổng cộng phải đến sáu trăm vạn.

- Vậy thì tốt rồi. Nhắc tới chuyện này, cháu phải cảm ơn hai người bọn họ. Nếu như không nhờ bọn họ, không chừng còn lâu mẹ cháu mới được lão đầu tử cho phép về nhà thăm người thân.

Dịch Tiểu Quân chậm rãi nói, hoàn toàn không chú ý tới việc đối tượng mà nàng đang nói chuyện càng ngày càng sầm mặt.

- Về nhà thăm người thân?

Hướng Nhật cười lạnh, một câu thật là mỉa mai, cứ như đấy là một sự khoan dung cực lớn ấy. Con mẹ nó, Dịch gia tưởng mình giỏi lắm sao? Hai mươi năm trước vô tình trục xuất người ta ra khỏi nhà, bây giờ thấy có chút giá trị lợi dụng là mong người ta trở về, thế gian này có chuyện hời vậy sao?

- Nếu như đây chính là chuyện cô muốn nói, vậy.tôi lên lầu tắm rửa đã.

Để lại những lời này, Hướng Nhật cũng không để ý tới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của Dịch Tiểu Quân, sải bước đi lên lầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui