Đỉnh Cấp Lưu Manh

Quán bar là nơi để người ta tiêu khiển rất tốt, với lại ngọn đèn mờ tối, càng lợi cho những giao dịch ám muội.

Đây chính là nơi mà gã tài xế kia cùng Phương nhị thiếu gia ước định, không ngờ cuối cùng người đến lại là người khác, Hướng Nhật đã thay thế gã tài xế, còn người ban đầu đã ước hẹn với chủ nhân, chỉ sợ là không thể mở miệng nữa rồi. Nếu không có bất ngờ gì, ngày mai trên báo sẽ đăng tin một người tài xế lái xe nào đó vì hưng phấn quá độ làm cho trái tim không chịu được kích thích này mà đột ngột chết trong xe.

Nơi hẹn là một quán bar không ở khu Đông Thành, mà là một khu phố trung tâm, đây là yêu cầu của Phương nhị thiếu gia, tại một quán bar có tên là "Lam Mộng", nghe rất có ý thơ.

Đi vào trong quán bar, Hướng Nhật đương nhiên sẽ không ngốc tới mức trực tiếp đi tới vị trí ngồi nơi ước hẹn trước, mà là tìm một vị trí cách chỗ đó không xa, gọi chén rượu để vừa uống vừa chờ tên cặn bã họ Phương kia đến.

Đáng tiếc là chờ hồi lâu, từ đầu đến cuối đều không có thấy tên cặn bã kia xuất hiện, giữa lúc Hướng Nhật đang mất hết sức kiên nhẫn thì hai tên người to lềnh kềnh như hai con ngựa, toàn thân mặc âu phục màu đen đi tới làm cho hắn hoài nghi.

Hai tên âu phục đen đi thẳng đến vị trí bên cạnh nơi đã ước hẹn, khi phát hiện vị trí này cũng không có người, nhíu mày một cái, trong miệng khẽ mắng một câu gì đó, hiển nhiên là đối với người như dự định nhưng mà không xuất hiện khiến cho nảy sinh phẫn hận tới ảo não.

Nhìn hai tên kia mặt chứa đầy sát ý, Hướng Nhật trong lòng thoáng suy tính một chút, Phương nhị thiếu kia đến bây giờ còn chưa đến, nhất định là cũng sẽ không tới nữa, mà hai người mới đến này lại cứ nhanh nhẹn như vậy, trông như muốn tìm người tính sổ, đoán chừng là Phương nhị thiếu gia kia phái tới, khả năng giao tiền cực kỳ nhỏ, từ sắc mặt lạnh lùng của hai tên mặc âu phục đen này, đoán chừng xác xuất giết người diệt khẩu lớn hơn một chút.

Cái tên họ Phương này quả nhiên không đơn giản, chẳng những không đưa số tiền thù lao còn lại mà còn muốn khiến mọi chuyên sẽ vĩnh viễn sẽ không thể lộ ra ngoài, quả nhiên là ngoan độc, là người có khả năng làm đại sự. Hướng Nhật càng thêm không muốn buông tha cho đối phương, có một tên gia hỏa suy nghĩ cẩn thận và ngoan độc như vậy để ý đến mình, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt, phải nhanh chóng tiêu diệt mới được.

Trong lòng đang tính toán xem có nên ra mặt bắt hai tên âu phục đen đang có ý rời đi này để ép hỏi ra hành tung của Phương nhị thiếu gia, không ngờ vừa đứng dậy, lại bị người vỗ nhẹ sau bả vai một cái.

- Này, thật là đúng lúc a!

Một âm thanh trong trẻo vừa xen lẫn trong một chút trầm thấp vang lên.

Hướng Nhật lập tức khựng lại, âm thanh này, nghe rất quen tai. Hắn vội quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện ngay trước mặt mình, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này lại bị chiếc kính đen gác trên mũi che đi quá nửa, trong khoảng thời gian ngắn Hướng Nhật thật đúng là không nhận ra được đối phương là ai.

- Cô là?

Hướng Nhật ngạc nhiên hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia vừa được chủ nhân bỏ kính đen ra, rất nhanh lại đeo lại như cũ, hạ giọng, nói: - Bây giờ nhận ra chưa?

Hóa ra là cô nàng Lạc Phi Tử này, trong lòng Hướng Nhật nổi lên sự hiếu kì, đại minh tinh như nàng sao có thể tới những nơi nhỏ bé như thế này, còn làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy? Chẳng lẽ là gặp tình nhân? Vậy thật đúng lúc, cần phải nắm bắt cho thật tốt.

Cùng những suy nghĩ xấu xa, Hướng Nhật liền ngắm từ trên xuống dưới, như thế nào cũng không thấy được chút tương tự giữa Lạc Phi Tử đã quen biết với nhân vật mới xuất hiện này. Những người xung quanh cũng đã nhìn lại chỗ hắn, tuy rằng ánh mắt bọn họ đều đặt trên dáng người nóng bỏng với chiếc áo T - shirt và chiếc quần jean của Lạc Phi Tử, nhưng thấy thế nào cũng không phải bộ dáng hâm mộ, càng nhìn thấy nhiều hơn đó là sự dục vọng nguyên sơ của người nam nhân trước những phần lộ ra trên dáng người của nữ nhân.

- Lạc tiểu thư đến đây một mình sao?

Hướng Nhật tò mò hỏi, đại minh tinh này không phải là chơi cái trò bị bắt đi chứ? Một người lén lút chạy ra ngoài, đây chính là hành động rất nguy hiểm, vạn nhất bị các fan cuồng nhiệt gặp được, nói không chừng sẽ bị giữ lại mà không về nhà được.

- Đúng vậy.

Lạc Phi Tử trả lời rất là vui vẻ, lời của nàng cũng chứng thực suy nghĩ trong lòng Hướng Nhật.

- Có can đảm!

Hướng Nhật giơ ngón tay cái lên, ánh mắt liếc qua chỗ hai tên mặc âu phục đen kia, nhưng phát hiện đối phương sớm đã sắp đi ra tới cửa, trong lòng có một chút khẩn trương, đã muốn đuổi theo ngay lập tức.

Lạc Phi Tử lại hoàn toàn không nhìn ra được vẻ lo lắng của nam nhân, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cảm thấy hứng thú nói:

- Đúng rồi, Hướng tiên sinh làm sao có thể một mình đi tới nơi này? Không đi cùng Sở Sở sao?

Trải qua sự quấy rầy tiếp theo của nàng, hai tên mặc âu phục đen đã biến mất ở cửa quán bar, Hướng Nhật thầm khẽ thở dài, tuy nhiên cũng không quá để ý, an tâm tiếp tục uống rượu. Đối với hành tung của Phương nhị thiếu gia kia, mặc dù không có ép hỏi được từ hai tên thủ hạ của hắn nhưng việc này cũng không phải chỉ có thủ hạ của hắn biết, có vẻ như tiểu di trên danh nghĩa kia dường như cũng biết được, cho dù không rõ ràng lắm, chỉ cần nàng tùy tiện đem đôi mắt quyến rũ ra câu dẫn một chút, phỏng chừng tên Phương nhị thiếu gia đang trông mong kia sẽ tự mình mà đi tới tận cửa thôi.

Có điều này làm căn cứ, Hướng Nhật tâm tình tốt lên rất nhiều, một chuyến này coi như là để cho chính mình tiêu khiển giải trí.

Lạc Phi Tử thấy hắn thật lâu không nói lời nào, truy hỏi:

- Tại sao lại không nói chuyện nữa? Hay là bởi vì quá hoa tâm bị Sở Sở đuổi ra đây mà tìm say?

- Sức tưởng tượng của Lạc tiểu thư thật phong phú.

Hướng Nhật trêu chọc nhìn vào Lạc Phi Tử, cũng không có trả lời vấn đề của đối phương, đối với đại minh tinh Lạc Phi Tử đã từng đứng trước mấy vạn người này bây giờ đang ở trước mặt mình, trong lòng hắn cũng không nói lên được là cảm giác gì, chỉ là ngữ khí nói chuyện cũng không như trước kia. Ngừng lại một chút, bỗng nhiên có một ít khoa trương mà kêu lên:

- Lạc tiểu thư, nơi này tối như vậy, cô còn đeo kính râm chẳng lẽ không sợ bị ngã sao?

Lạc Phi Tử đành chịu mà thở dài, nhún vai nói:

- Đây không phải là sợ bị người ta nhận ra sao?

- Như thế, sao còn chưa có ai nhận ra được? Cô là thần tượng của bọn họ, nói không chừng lập tức muốn ngươi kí tên, lại còn có thể nhận được rất nhiều quà tặng!

Hướng Nhật đứng mà nói chuyện một điểm cũng không cảm thấy đau lưng.

- Chính là như vậy mới phiền toái, tay của ta ký đã sưng lên rồi, còn lễ vật mà Hướng tiên sinh nói, ta là không bao giờ thu nữa.

Nhìn nàng hình dáng còn mang một bộ sợ hãi, dường như từng thu "Lễ vật" gì đó mà rợn cả người, đa số đại minh tinh đều như vậy, không có một hai lần kinh nghiệm vừa kích thích lại mạo hiểm như vậy, sao có thể được cho là minh tinh nổi danh?

- Cho nên cô muốn tới nơi này để thoải mái một chút?

Hướng Nhật theo lời của nàng nói tiếp, vừa nãy chỉ là vì muốn gây chú ý cho đối phương.

- Cũng không sai.

Lạc Phi Tử vui vẻ nói.

Hướng Nhật cũng biết bất kể người nào cũng đều có khó khăn của chính mình, nhìn bộ dáng nàng tâm tình không vui, dường như gặp việc gì phiền toái, một câu hai ý mà hỏi dò:

- Người đại diện của cô cũng mặc kệ cô đi ra ngoài thế này sao?

- Nàng ta? Phỏng chừng là chỉ nghĩ đến làm sao từ trên người ta kiếm được thật nhiều tiền, đâu thèm biết ta sống hay chết, có nguyện ý hay không?

Vừa nhắc tới người nào đó, vẻ mặt Lạc Phi Tử liền trở nên lạnh lùng cười, toàn thân tản ra một cỗ oán khí.

- Nghĩ thoáng ra một chút đi, thế giới này chính là như vậy, tất cả mọi người đều có chút chuyện không như ý.

Hướng Nhật khuyên bảo, bỗng nhiên lại có một ít cổ quái mà hỏi:

- Nghe nói, cô một tháng nữa muốn tới trường của ta bây giờ để học tiếp?

- Chính xác mà nói, là 25 ngày nữa.

Lạc Phi Tử chính thức nghiêm túc mà trả lời.

- Ngày cũng nhớ rõ ràng như vậy, không phải cô muốn ở trong trường học tìm bạn trai đó chứ?

Hướng Nhật cười rộ lên, trong lòng cũng cực kì tò mò, nhìn tuổi cô bé này, cũng đến lúc muốn có đàn ông, thông thường gọi là đến tuổi thích mần rồi.

Lạc Phi Tử hơi hơi đỏ mặt:

- Không biết Hướng tiên sinh là nghe ai nói?

- Mọi người đều truyền nhau như vậy.

Hướng Nhật thuận miệng nói lấy lệ.

- Ô? Hướng tiên sinh cũng hứng thú chú ý đến những tin tức linh tinh về ta sao?

Lạc Phi Tử đột nhiên hưng phấn lên, cũng không biết chuyện gì đã làm cho nàng cao hứng như vậy.

- Không phải, là một bằng hữu tương đối tốt ở trước mặt ta khoe khoang nên mới nghe được.

Hướng Nhật cũng không muốn bị hiểu lầm thành là cả ngày ăn no không có việc gì làm nên chuyên môn đi thám thính tin tức của người ta như những người nhàm chán vô tích sự, vì danh dự của chính mình cũng nên giải thích cho thật rõ ràng.

Nghe hắn nói như vậy, Lạc Phi Tử rõ ràng lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng mắt có vẻ chờ mong hỏi:

- Không biết cùng học một trường với nhau, Hướng tiên sinh liệu có hoan nghênh chào đón ta không đây?

- Điều đó là đương nhiên, cô là bạn tốt của Sở Sở, đương nhiên cũng xem như là bạn tốt của ta, hoan nghênh, nhất định hoan nghênh.

Hướng Nhật vội vàng đáp, tuy rằng hắn cũng không quan tâm thân phận của đối phương, nhưng có đại minh tinh làm bạn học, dường như cũng không phải là một việc xấu.

- Nếu Hướng tiên sinh đã không coi ta là người ngoài, vậy nếu như ta thỉnh cầu ngươi giúp ta một lần, Hướng tiên sinh nhất định sẽ đồng ý chứ?

Mượn lời cam đoan trong miệng của nam nhân, Lạc Phi Tử đúng lúc đưa ra thái độ của chính bản thân mình.

Không thể nào? Đây không phải là mượn lừa trên sườn núi sao? Hướng Nhật trong lòng cực kì buồn bực, cô bé họ Lạc này quả nhiên là tìm sơ hở để mà chui vào. - Là chuyện gì, Lạc tiểu thư không ngại trước tiên cứ nói nói ra, tuy nhiên chắc hẳn ngươi cũng biết, ta không phải là người rảnh rỗi, nếu như là tốn kém thời gian, lại còn là chuyện phiền phức, chỉ sợ ta cũng lực bất tòng tâm thôi.

- Hướng tiên sinh nói đùa rồi, chuyện này ngươi nhất định có khả năng giúp đỡ được, thực ra, ta chỉ cần tìm Sở Sở là có thể giúp được, nhưng từ hồi trung học, Sở Sở luôn luôn chiếu cố đến ta, ta không muốn lại làm phiền cô ấy.

- Rốt cuộc là chuyện gì?

Nghe đối phương nói đến Sở Sở, Hướng Nhật hơi nhíu mày.

- Hướng tiên sinh có biết quy tắc bí mật của giới giải trí không?

Lạc Phi Tử không có nói thẳng ra là phiền toái gì, mà chỉ là hỏi một số tin tức nội tình bí mật.

- Cô muốn nói về những tiền quyền giao dịch hoặc là tiền sắc giao dịch ấy à?

Đôi lông mày Hướng Nhật nhíu lại càng sâu, trong lòng đã có một chút suy đoán.

Lạc Phi Tử gật gật đầu, xem như là khẳng định cách nhìn của nam nhân, tiếp tục chậm rãi nói:

- Gần đây có một đại nhân vật tới từ kinh thành, hắn đã để ý đến ta, mà ta đã ký hợp đồng với công ty, đúng lúc công ty ta đang muốn nịnh bợ hắn, cho nên họ muốn ta đi tiếp đãi hắn.

Hướng Nhật cũng không có lộ ra vẻ gì kỳ quái, bí mật này thực ra đã xem như là công khai, có một số người lợi dụng chức quyền hoặc tiền bạc để dụ dỗ nữ minh tinh nào đó, cầu lấy một đêm vui vẻ là chuyện bình thường, nhưng mà Hướng Nhật lưu ý chính là đại nhân vật kia, trong lòng hắn mơ hồ có loại dự cảm, dường như cái gọi là đại nhân vật kia cùng hắn có một ít liên quan, kiên nhẫn hỏi:

- Đại nhân vật kia là ai?

Lạc Phi Tử thở dài một hơi, tràn đầy bất dắc dĩ nói:

- Ta cũng chưa từng thấy, nghe nói họ Phương, ở kinh thành rất có bối cảnh.

Họ Phương? Ở kinh thành rất có bối cảnh? Lại là mới tới đây?

Đáp án trong lòng Hướng Nhật đã hiện ra rõ ràng, đáng chết, lại là tên cặn bã kia, như thế nào cũng không yên tĩnh được một chút? Rõ ràng trước đến là để theo đuổi Dịch Tiểu Quân, hiện tại lại ngầm làm cho minh tinh đang nổi danh phải bồi tiếp, quả thực là quá phong lưu.

- Giúp đỡ cái này, ta giúp!

Hướng Nhật nói mà nước miếng theo đó chảy ra, dù sao cũng đều là thu thập tên cặn bã kia, vừa đáp ứng như thế này, còn có thể làm cho Lạc Phi Tử một đại minh tinh này nợ của mình một phần nhân tình, cớ sao lại không làm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui