Đỉnh Cấp Lưu Manh

- Cô bảo ta ra ngoài à?

Hướng Nhật quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái, không ngờ bà điên này cũng biết "cáo mượn oai hùm", hắn cười khinh khỉnh, nói:

- Hình như cô không có quyền ấy thì phải?

Vừa dứt lời, sinh viên trong lớp đã đồng loạt lườm hắn, dù sao cũng có rất ít tên dám cãi lại lão sư, huống chi còn là một tuyệt sắc mỹ nữ lão sư đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

- Bây giờ là tiết ta dạy, ta nói ngươi ra ngoài thì phải ra ngoài!

Ngay trước mặt cả lớp mà lại không nể mặt mình, Phạm Thải Hồng hạ quyết tâm, nếu không cho tên này biết chút lợi hại, hắn còn tưởng mình dễ bị ăn hiếp.

Tuy Hướng Nhật có thể lỳ ra và cứ ở lại, nhưng trong phòng học còn có mấy người Sở Sở, hắn cũng chẳng muốn cãi nhau với bà điên này ngay trước mặt các nàng, ra vẻ bất đắc dĩ, khoát tay nói:

- Vậy được rồi, là cô nói đấy nhé, ta về nhà ngủ.

Nói xong, không ở lại thêm phút nào nữa, đi thẳng ra cửa.

Phạm Thải Hồng sửng sốt, cứ tưởng rằng tên này khi bị mình làm mất mặt bằng cách đuổi ra khỏi lớp trước mắt bao nhiêu người thì sẽ không dễ dàng bỏ qua, không ngờ đối phương lại chấp nhận dễ dàng như vậy. Mắt thấy đối phương sắp ra khỏi phòng học, Phạm Thải Hồng lúc này mới kịp bừng tỉnh, đối với tên này, không vào học cũng không sao cả, có khi hắn còn mong mình bảo hắn ra ngoài, nàng vội vàng quát:

- Ngươi đứng lại cho ta!

- Sao? Không nỡ để ta đi về à?

Hướng Nhật cười hì hì, dừng bước, quay người lại, dường như đã sớm biết đối phương sẽ gọi mình lại.

Phạm Thải Hồng không khỏi tức giận, tên này quả thật đã đoán trúng ý nghĩ của nàng, nhưng không phải là không nỡ, mà căn bản không muốn để cho hắn được về nhà ngủ ngon như ý nguyện, nàng cười lạnh, nói:

- Đi về? Ngươi nghĩ nơi này là nơi nào? Muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Đứng yên ở cửa phòng học cho ta, không được ta cho phép, ngươi không thể vào lớp, càng không thể đi về!

Ánh mắt Hướng Nhật lóe lên, hắn không thích cái nhau với bà điên này, chứ không phải là sợ nàng, nếu thực sự nàng ta coi mình như trái hồng muốn nhào nặn thế nào cũng được, vậy đúng là mơ tưởng, hắn hờ hững nói:

- Cô định phạt đứng sao?

Nhìn vẻ mặt nam nhân cười mà như không cười, Phạm Thải Hồng không khỏi có hơi chột dạ,

- Ai bảo ngươi đến muộn!

Hướng Nhật hừ lạnh một tiếng, hắn không phải thiện nam tín nữ gì, phạt đứng mình sao? Hài hước vãi! Ngay sau đó không nói câu nào, quay đầu lại, bước lên bậc, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.

Trong phòng học lại xôn xao, tiểu tử này quả thực không coi ai ra gì, dám coi lời của mỹ nữ như gió thoảng qua tai.

- Ngươi.

Phạm Thải Hồng giận đến nỗi toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nam nhân, hận không thể xông tới kéo hắn xuống, nhưng nàng cũng biết không thể làm thế được, chỉ có thể ở trên bục giảng giương mắt ra nhìn.

Mắt thấy mỹ nữ lão sư giận đến như vậy, sinh viên trong lớp - nhất là những nam sinh - liền bừng bừng phẫn nộ, không ngừng ném những ánh mắt giết người về phía Hướng Nhật. Tiểu tử này lại dám chọc Phạm lão sư tức giận, quả thực đáng chết mà! Tạm không nói đến chuyện tên này từ lâu đã thành kẻ thù số một của các nam sinh trong lớp, chỉ riêng chuyện bây giờ hắn không để mỹ nữ lão sư vào mắt cũng đủ để không thể tha thứ.

- Hướng Quỳ, ngươi có thái độ gì vậy, còn không mau xin lỗi Phạm lão sư đi!

Một nam sinh cao to cường tráng đứng lên quát lớn, cả giọng nói lẫn sắc mặt đều tỏ ra nghiêm khắc, hắn là uỷ viên thể dục của lớp, có thể nói là người hay để mắt nhất đến cô giáo thể dục mới tới. Cái này gọi là "nhà ở ven hồ được hưởng trước ánh trăng", có ưu thế là cán bộ thể dục, hắn rất dễ có cơ hội tiếp xúc với mỹ nữ lão sư, giờ đây thấy có một sinh viên dám chống đối mỹ nữ lão sư, lại còn là kẻ hắn khó chịu từ lâu, cơ hội lập công tốt như vậy sao có thể bỏ qua cho được? Có thể ra mặt giúp mỹ nữ lão sư dạy bảo một kẻ mà hắn đã muốn dạy bảo từ lâu, quả thực là chuyện tốt một công đôi việc.

Hướng Nhật nhìn lướt quá đối phương, trong mắt tràn ngập vẻ xem thường, lại là một kẻ thiểu năng muốn chơi trội trước mặt đàn bà, đối với loại bỏ đi này, hắn căn bản chả thèm để mắt tới, cũng mặc kệ đối phương phẫn nộ gào lên như là bị chọc tiết, đi thẳng lên hàng cuối cùng, ngồi vào chỗ vốn hợp phong thủy với mình từ xưa đên nay.

Hắn để ý nhất đến mấy người Sở Sở, tuy nhiên vừa liếc nhìn sang một cái, Hướng Nhật liền yên tâm. Mặc dù trong mắt mấy người cũng thoáng lộ ra vẻ trách móc, nhưng Hướng Nhật cũng biết, các nàng đại khái chỉ cảm thấy mình quá tuyệt tình với cô nàng Thải Hồng, không để lại chút mặt mũi nào cho nàng ta, dù sao cũng sống chung nhà được một thời gian, ít nhiều gì vẫn có chút tình cảm, cho nên có phần không hài lòng với cách làm tuyệt tình của mình.

Thấy mình quát mắng mà chẳng có tác dụng gì, thậm chí đối phương còn không thèm quay đầu lại, gã sinh viên cao to cường tráng cũng cực kỳ kích động, vẻ mặt sa sầm tới mức đáng sợ, tuy nhiên có mỹ nữ lão sư phụ trong lớp, hắn không thể ngang nhiên dùng vũ lực, chỉ có thể căm hận ngồi xuống, trong lòng thầm tính: nhất định phải tìm cơ hội trừng trị cái thằng không nể mặt mình.

Các sinh viên khác trong lớp cũng rất bất bình với hành vi nghêng ngang của Hướng Nhật, tuy nhiên bất bình thì bất bình, bọn họ không có quyền có ý kiến, chỉ có thể dùng ánh mắt tràn ngập sát ý để bày tỏ "Sự ngưỡng mộ" trong lòng mình. Đồng thời, càng cảm thấy tò mò đối với cái tên đã học cùng lớp với bọn họ được hơn một năm, đối phương trước kia chỉ như một người vô hình trong lớp, không ngờ vừa lên năm thứ hai, cả người liền có sự thay đổi lớn lao như vậy. Đầu tiên, hắn lọt vào mắt xanh của Sở Sở - hoa khôi trong lớp, tiếp theo là một loạt mỹ nữ chuyển trường vào học lớp này, dường như đều vì theo đuổi hắn mà đến. Bây giờ, lại dám đùa cợt với mỹ nữ lão sư phụ mới tới, lại còn không thèm để mắt tới gã uỷ viên thể dục vốn là loại tứ chi phát triển. Vô số việc đồng thời xẩy ra, thế là quá đủ để gợi lên lòng hiếu kỳ của những người nhiều chuyện.

Nhưng Hướng Nhật lại không quan tâm đến chuyện người ngoài đang nhìn mình như nhìn một con quái vật, uể oải ngồi yên vị, sau đó nằm dài ra bàn ngủ.

Phạm Thải Hồng trên bục giảng thấy thế lại càng tức giận, nhưng cũng không làm được gì, dùng giọng căm hận nói một câu:

- Mọi người tự học đi.

Sau đó mặt sa sầm đứng trên bục giảng, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.

Hướng Nhật đang nằm dài ra bàn, Đầu củ tỏi bên cạnh len lén dùng ngón tay ở dưới bàn chọc chọc vào hắn, thấp giọng nói, điệu bộ rất là dâm đãng:

- Đại ca, anh thật lợi hại, có thể ngang nhiên đối chọi với một tuyệt sắc mỹ nữ như Phạm lão sư, nói như kiểu Châu Tinh Trì, quả thực em bái phục anh không để đâu cho hết, như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, như Hoàng Hà tuôn trào.

- Cút!

Hướng Nhật cắt ngang lời hắn, cười mắng, cái giọng nịnh bợ của tên này không khiến hắn liên tưởng tới Châu Tinh Trì, mà là đến tên hèn hạ Đa Long bán bạn cầu vinh. Tuy nhiên, lúc này cũng ngủ không được, có người nói chuyện phiếm với mình, hắn cũng vui vẻ tán phét vài câu. Giọng khinh khỉnh, hắn nói:

- Có gì đâu, đừng thấy Phạm Thải Hồng hung dữ với tao mà nhầm, thực ra.Cô ta cũng đã thích tao từ lâu rồi.

- Thích anh?

Đầu củ tỏi sững sờ, trên mặt muốn có bao nhiêu vẻ khác thường thì có bấy nhiều, hắn định vươn tay ra sờ trán đối phương, xem vị lão đại này có phải bị cơn sốt làm cho đầu óc quay cuồng nên hồ đồ rồi không.

- Lão Đại, anh không phát sốt đấy chứ?

- Có mày ấy, đúng là đê tiện!

Hướng Nhật thuận tay gạt tay hắn ra, giọng điệu cũng mang chút dâm đãng.

- Mày nghĩ xem, nếu không phải thích tao, sao cô ta cứ cố ý nhằm vào tao? Còn nhớ tiết thể dục đầu tiên của cô ta không? Mày cho là cô ta rỗi hơi đi gây phiền toái cho người khác chắc? Nói cho mày biết, loại phương pháp này gọi là lấy lùi làm tiến, rõ ràng là có ý quyến rũ tao.

Nghe xong đạo lý hết sức lạ lùng này, Đầu củ tỏi sững sờ lần hai, hắn hết nói nổi luôn, có người tự sướng đến mức độ này sao? Nhận định như vậy cũng không có gì, tuy nhiên, ở trước mặt lão Đại, hắn không có ngốc đến nổi khai ra ý nghĩ trong lòng mình, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, nói:

- Thật sự chúc mừng đại ca, ngay cả Phạm lão sư cũng trốn không thoát bàn tay của anh, khi nào thì được uống rượu mừng đây?

Hướng Nhật biết tiểu tử này nói trái lòng, cũng chẳng buồn giải thích, chỉ cười thần bí:

- Nói cho mày biết một bí mật, bây giờ cô ta và tao ở cùng một chỗ.

- Cái gì!

Đầu củ tỏi đột nhiên la lên kinh hãi, bí mật này quả thực làm cho người ta giật mình, đến nỗi hắn cũng không cố thấp giọng được nữa, phải lớn tiếng kêu lên.

Tiếng la vô thưởng vô phạt này lập tức thu hút được sự chú ý của toàn thể sinh viên trong lớp, ngay cả Phạm Thải Hồng đang sầm mặt trầm tư nghĩ ngợi gì đó cũng bừng tỉnh, ban đầu nàng chỉ nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, cũng không để tâm, tuy nhiên khi thấy sinh viên gây mất trật tự trong lớp lại ngồi cạnh gã nam nhân đáng ghét, trong lòng nhất thời khó chịu.

- Ầm ĩ gì thế, một chút tự giác kỷ luật cũng không có!

Mặc dù nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng căm hận, hơn nữa kẻ đầu sỏ là Đầu củ tỏi, tuy nhiên ánh mắt chất chứa sát ý của nàng lại nhắm vào "đồng bọn" ngồi bên cạnh hắn.

Hướng Nhật làm bộ như không thấy gì, thẳng thừng bỏ qua. Đầu củ tỏi thì xấu hổ tới mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, trước mặt bao nhiêu bạn học lại làm trò như vậy, hơn nữa dường như còn khiến mỹ nữ lão sư phụ khó chịu, trong lòng hắn khóc không ra nước mắt. Tuy nhiên ngay khi vừa cúi đầu xuống, quả thực cái "Bí mật" kia có sức hấp dẫn quá lớn đối hắn, lớn đến nỗi hắn mặc kệ việc mỹ nữ lão sư có còn nhìn về phía này hay không, vẫn cố tình "vi phạm kỷ luật", nhỏ giọng hỏi:

- Lão Đại, các người thực sự ở chung sao? Anh đừng làm em sợ, em mắc bệnh tim bẩm sinh đấy.

Ở cùng một nhà, vậy cũng tức là ở chung rồi còn gì? Hướng Nhật tức giận nói:

- Ngu ngốc, tao có cần đem chuyện này ra đùa không? Nếu không tin, tan học bám theo sau tao, đến lúc đó mày sẽ biết có thật vậy hay không.

- Không thể nào?

Đầu củ tỏi la lên, tuy nhiên lần này dù sao hắn cũng rút biết kinh nghiệm, không quấy nhiễu đến bạn học khác, thấp giọng chỉ đủ cho Hướng Nhật bên cạnh nghe được, với lại giọng điệu còn mang theo sự hâm mộ, đố kỵ cùng với kinh hãi. Bây giờ hắn đã tin lời lão Đại, dám bảo mình bám theo sau để tận mắt chứng kiến, chắc chắn sẽ không là giả, mỹ nữ lão sư thực sự ở chung với lão Đại, lúc này, Đầu củ tỏi đã bái phục sát đất, nói bằng giọng hơi ghen tỵ:

- Lão Đại, anh có nhiều đại tẩu là mỹ nữ lắm rồi, chẳng lẽ không thể để lại vài người cho chúng em?

Nhìn vẻ mặt và khẩu khí của Đầu củ tỏi, Hướng Nhật biết lời của mình đã phát huy tác dụng, khinh khỉnh lườm hắn, nói:

- Mẹ kiếp! Không phải mày đã có Tiểu Huệ rồi à? Sao, thất tình à?

Đầu củ tỏi có một người bạn gái học trường Tài Đại kế bên, tên là Chương Tiểu Huệ, điều này Hướng Nhật từng được nghe hắn nhắc tới.

- Đâu mà?

Thấy lão Đại hoài nghi mình bị đá, phản ứng của Đầu củ tỏi rất dữ dội, hai mắt trợn trừng, hai nắm tay nắm chặt, trông như là bị "oan thị Kính", chỉ nghe hắn vội vàng chứng minh:

- Tiểu Huệ si tình với em như vậy, cả đời này làm sao mà em thất tình được.

Thấy hắn mặt đỏ tới tận mang tai, Hướng Nhật cũng không định trêu hắn nữa, cười khì khì, nói:

- Nói thật, hai người phát triển tới mức độ nào rồi?

Đầu củ tỏi hơi đỏ mặt, nhăn nhó nói:

- Phát triển tới mức độ nào là sao?

- Mẹ kiếp, còn giả bộ với tao à.

Hướng Nhật cười cợt nhả.

- Ý của tao là hai người đã có ôm hôn các kiểu chưa?

- Cái này.Một chút, chỉ có một chút thôi.

- Hì hì, đã đột phá bước cuối cùng chưa?

Đầu củ tỏi trong nháy mắt đỏ bừng mặt, lúng ta túng túng không nói nên lời.

Thấy vậy, Hướng Nhật liền có được đáp án, tiểu tử này chắc chắn còn là một xử nam, nếu không cũng sẽ không có phản ứng như thế.

Thấy lão Đại cười vừa kì quái lại vừa dâm đãng, Đầu củ tỏi có cảm tưởng như là bị hắn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng, cũng không dám đề cập đến vấn đề nhạy cảm mập mờ này nữa, vội vàng đánh trống lảng.

- Đại ca, anh phải đề phòng tên Chu Thành Vũ kia, hắn.

- Đợi đã, Chu gì gì mày nói là ai?

Hướng Nhật chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liền cắt ngang lời Đầu củ tỏi.

- Chính là cái gã vừa kêu anh xin lỗi Phạm lão sư.À không, là Phạm đại tẩu mới đúng.

- À? Lai lịch hắn thế nào?

Hướng Nhật hiển nhiên là còn nhớ, vừa rồi quả thật có một tên định ra mặt giùm bà điên Phạm Thải Hồng.

Đầu củ tỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên

- Lão Đại, anh không biết hắn là ủy viên thể dục à? Vừa rồi hắn ỷ vào thân phận này nên mới dám kêu anh xin lỗi Phạm đại tẩu.

- Vậy mày nói xem vì sao phải đề phòng hắn?

- Tên này là kẻ có thù tất báo, ỷ mình cao to khỏe mạnh, thường xuyên mắng chửi người khác.A, thiếu chút nữa quên mất, lão Đại dũng mãnh như thế, tên này nếu thực sự có can đảm tìm anh để gây phiền toái, vậy chắc cũng là tự tìm lấy cái chết.

Đầu củ tỏi cuối cùng cũng nhớ ra một điều, vị lão Đại trước mặt nhìn bề ngoài thì có vẻ dễ bị bắt nạt, nhưng thực tế không hề như vậy, kẻ khác nếu có ý định đánh hắn, chỉ sợ là rốt cuộc sẽ bị hắn đánh.

- Khà khà, mày biết được là tốt.

Trong mắt Hướng Nhật lóe một tia lạnh lẽo, nếu thật sự có kẻ không biết điều đi gây phiền toái cho mình, mình cũng nên động tay động chân một chút, tránh cho xương cốt rỉ sét.

Được Đầu củ tỏi nhắc nhở, Hướng Nhật còn tưởng gã họ Chu nhịn không được sẽ rất nhanh tìm mình để gây phiền toái, nhưng thực tế lại khác, đến tận lúc tan học, tên ấy cũng không xuất hiện trước mặt mình.

Hướng Nhật cũng không quá trông mong có thể động chân động tay một chút hay không, nhưng về đến nhà, hắn lại gặp phải một phiền toái khác.

Là Dịch Tiểu Quân, bà dì này đến thật.

Mặc dù đã sớm đoán trước được là bà dì này sẽ đến mách lẻo, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy - mới biết lúc trưa, thế mà đến chiều hắn vừa tan học đã chạy đến đây ngay.

Cho dù đã qua cửa của nữ cảnh quan, nhưng khi nhìn thấy mấy vị đại tiểu thư ngồi trên sô pha trong phòng khách trò chuyện vui vẻ cùng Dịch Tiểu Quân, Hướng Nhật trong lòng vẫn còn có chút thấp thỏm bất an.

- Hướng Quỳ, anh về rồi à!

Sở Sở ngồi đối diện với cửa, vừa thấy hắn đi vào, lập tức cất tiếng gọi ngọt ngào.

- Uhm, anh đã về.

Hướng Nhật trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhìn khuôn mặt Sở Sở vẫn tươi cười như vậy, hình như Dịch Tiểu Quân còn chưa tố cáo mình.

- Mau lại đây, dì út nói tìm anh có chuyện.

Sở sở vẫy vẫy tay, gọi hai tiếng "dì út" cũng cực kỳ thuận miệng.

Hướng Nhật có chút mất tự nhiên, hắn còn chưa thừa nhận bà "dì út" này, nhưng chúng nữ đã gọi nàng ta là "dì út" hết rồi. Trải qua chuyện hai ngày trước, bây giờ hắn không có chút thiện cảm gì đối với bà "dì út" này, miễn cưỡng nói,

- Anh mệt quá, về phòng ngủ đã, đến lúc ăn cơm thì gọi anh.

Vừa nói vừa quay người định bước lên lầu.

Dịch Tiểu Quân thu hồi vẻ mặt tươi cười, đứng phắt dậy, đi thẳng tới trước mặt Hướng Nhật:

- Tiểu tử thúi, không phải ta tới gây phiền toái cho ngươi, mà có chuyện muốn nói với ngươi.

Cố ý nhấn mạnh hai chữ "phiền toái", hiển nhiên là còn có hàm ý sâu xa bên trong.

Hướng Nhật gì mà nghe không hiểu, nàng ta ám chỉ sẽ không nói ra chuyện mình "có tình nhân" ở bên ngoài, vì thế trong lòng ít nhiều gì cũng dịu đi phần nào, thản nhiên nói:

- Vậy cô nói đi.

Dịch Tiểu Quân cũng không quanh co lòng vòng, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp.

- Ông ta đã đến, muốn gặp mặt ngươi.

- Ông ta? Ai cơ?

Hướng Nhật trong lòng rúng động, nhưng lại không lộ ra ngoài mặt, giọng nói lẫn nét mặt đều không có gì khác lạ.

Dịch Tiểu Quân trừng mắt, nàng biết tiểu tử thúi này đang giả bộ.

- Từ thủ đô đến, ngươi nói xem sẽ là ai?

- Không gặp!

Hướng Nhật trả lời hết sức thẳng thừng, lại quay người đi lên lầu.

Dịch Tiểu Quân vội vàng kéo hắn lại.

- Ngươi điên điên kùung khùng cái gì thế, ta không phải vì mình, nói cho ngươi biết, chuyện này có liên quan đến mẹ ngươi.

Hướng Nhật hơi ngừng bước một chút, sau đó lại tiếp tục đi lên lầu.

Dịch Tiểu Quân căm hận nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi nó biến mất ở cuối cầu thang, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Vào trong phòng, Hướng Nhật nhào ngay lên giường, nằm dang chân dang tay. Nói thật, lúc nghe Dịch Tiểu Quân nhắc tới Hướng mẫu, Hướng Nhật đúng là đã bị thuyết phục. Tuy nhiên chỉ lát sau hắn lại nghĩ, Dịch Tiểu Quân đã sớm nắm được điểm yếu của hắn, đây nói không chừng là nàng ta bày quỷ kế, định dẫn mình đi gặp cái người từ thủ đô đến.

Nằm được một lát, Hướng Nhật bỗng trở mình ngồi dậy, bởi vì hắn chợt nghĩ ra một điều, Dịch Tiểu Quân có khả năng là nói sự thực. Lão già kia từ thủ đô vội vàng tới đây, chẳng qua là vì lôi kéo mình, mà mình từng nói với Dịch Tiểu Quân là muốn Dịch gia bồi thường cho Hướng mẫu, nhất định lão già kia đã nghĩ được biện pháp để thực hiện yêu cầu của mình.

Nghĩ tới đây, Hướng Nhật càng đắn đo không biết nên làm thế nào, rốt cuộc có đi gặp lão già kia hay không, dù sao lão ta cũng là kẻ đầu sỏ đuổi Hướng mẫu ra khỏi nhà, nhưng mà.Hướng Nhật lại nhớ tới hai hàng tóc mai lốm đốm hoa râm của Hướng Mẫu mà hắn đã nhìn thấy lúc bà lên Bắc Hải thăm mình, có lẽ trong lòng bà cũng có nỗi nhớ nhà da diết!

Hướng Nhật quyết định phải thăm dò ý tứ của Hướng mẫu trước, nếu như bà thực sự có mong muốn này, như vậy mình chịu khuất tất một chút cũng có sao đâu cơ chứ?

Tìm trong di động số điện thoại ở nhà, sau đó Hướng Nhật bấm gọi ngay.

Chưa đến vài giây, đầu dây bên kia đã nge máy, một giọng nói vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ truyền đến:

- Tiểu bảo! Là tiểu bảo phải không?

- Là con, thưa mẹ.

Đối với cái nhũ danh này, Hướng Nhật thực sự không biết nói gì hơn, nhưng nghe được giọng ân cần của Hướng mẫu, hắn lại cảm thấy rất ấm lòng.

- Thế nào, tiền không đủ sao? Mẹ lập tức đi ngân hàng gửi cho con.

- Không phải.

Hướng Nhật lại càng cảm thấy ấm lòng, vội đáp, nếu như không phải vì sợ làm Hướng mẫu kinh hãi, hắn còn định hỏi trong nhà có đủ tiền tiêu hay không.

- Con có chuyện muốn thưa với mẹ.

- Chuyện gì?

Nghe con trai nói có vẻ nghiêm túc, Hướng mẫu không khỏi nổi lòng hiếu kì, đồng thời cũng nghĩ đến tình huống xấu.

- Tiểu bảo, không phải là con và Sở Sở cãi nhau đấy chứ?

Bà hỏi thế không phải vì dè dặt, thực ra, so với cách hỏi hai người đã chia tay hay chưa thì cũng không khác nhau nhiều lắm. Nhưng biết tính cách của con trai, đương nhiên bà sẽ không nói thẳng ra.

Hướng Nhật có chút bất đắc dĩ, gì mà hắn lại không hiểu ý của bà cơ chứ.

- Không phải, con và Sở Sở vẫn tốt lắm, sao có thể cãi nhau được ạ?

- Chẳng lẽ Sở Sở đã có em bé?

Sức tưởng tượng của Hướng mẫu rất phong phú, nếu không phải con trai và con dâu tương lai cãi nhau, vậy chắc chỉ là nguyên nhân này. Bà nghĩ như vậy cũng không phải không có đạo lý, lần đi Bắc Hải cũng đã thấy thấy hai người sống chung, người trẻ tuổi đương nhiên là sung sức, không cẩn thận khiến cho con gái nhà người ta có bầu cũng là chuyện bình thường.

Hướng Nhật nghe mà mồ hôi đầm đìa, cũng không biết nói gì, lại còn thế nữa, sức tưởng tượng của Hướng mẫu quả thật đã lên đến mức tột đỉnh.

Hướng mẫu ở đầu dây bên kia không thấy hắn trả lời, cho là mình đã đoán đúng, bà không khỏi cao giọng hơn hẳn, thất vọng nói:

- Tiểu tử thúi, sao con không cẩn thận một chút, các con vẫn còn đi học, giờ thì hay rồi, con bảo Sở Sở gặp người khác thế nào đây?

Thấy mình đã bị hiểu lầm, Hướng Nhật liền bỏ lòng bái phục sức tưởng tượng phong phú của Hướng mẫu sang một bên, khẩn trương nói:

- Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, cái gì mà Sở Sở có em bé chứ, con có nói chuyện này đâu.

- Không phải chuyện này à?

Giọng Hướng mẫu vẫn mang chút hoài nghi, và dường như còn có vẻ thất vọng.

- Vậy là chuyện gì, con cũng không thể nói rõ ra sao?

Hướng Nhật cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định nói thẳng ra:

- Là chuyện về Dịch gia.

- Dịch gia? Dịch gia nào?

Mặc dù giọng nói trong điện thoại rất trấn tĩnh, nhưng Hướng Nhật rõ ràng nghe ra được đầu dây bên kia đang cố kiềm chế sự run rẩy.

Hướng Nhật trầm giọng nói:

- Mẹ, chuyện của mẹ con đã biết rồi, mẹ không cần giấu nữa.

Đầu dây bên kia im lặng, rất lâu mới khẽ thở dài một tiếng.

- Con nghe được từ đâu thế?

- Cái này để nói sau đi ạ, điều con muốn nói là, Dịch gia cái lão.Ông ngoại đến Bắc Hải rồi ạ.

Ban đầu muốn gọi là "Lão già", nhưng rồi lại nghĩ đến mẹ mình ở đầu dây bên kia, Hướng Nhật lập tức đổi giọng.

Nghe thế, đầu dây bên kia cũng nhịn không được vội hỏi:

- Ông ấy, ông ấy đến Bắc Hải làm gì?

Hướng Nhật không trả lời mà thấp giọng hỏi:

- Mẹ, mẹ có muốn trở lại Dịch gia nữa không?

Đầu dây bên kia lại im lặng, lần này còn lâu hơn lúc nãy, đến khi mà Hướng Nhật tưởng rằng Hướng mẫu đã cúp điện thoại thì mấy tiếng lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe mới truyền đến.

- Mẹ không biết, cũng đã lâu lắm rồi.

Mặc dù Hướng mẫu nói không biết, nhưng Hướng Nhật lại nghe ra được một điều, trong lòng bà kỳ thực đã có đáp án rồi. Nói một cách chính xác, không phải bà không biết, mà là bà sợ, bà sợ đấy là một mong muốn xa xỉ khó có thể đạt được. Dịch Tiểu Quân cũng thường nhắc tới cách hành xử của lão già kia, do đó Hướng Nhật cũng biết lão già kia ở trong nhà nghiêm khắc đến thế nào, người bị ông ta đuổi ra khỏi nhà mà còn có thể quay trở về, chuyện này là không thể nào. Hướng mẫu hiểu được điều này, cho nên bà mới vừa hi vọng lại vừa sợ hãi, bà biết rõ xác suất thành công là rất mong manh, nhưng bà cũng hi vọng nó có thể trở thành sự thực.

Khi biết được mong muốn trong lòng Hướng mẫu, Hướng Nhật đã biết nên làm như thế nào - đó là phải đi gặp lão già của Dịch gia.

Vừa hạ quyết định này thì lại nghe Hướng mẫu ở đầu dây bên kia khẽ hỏi:

- Tiểu bảo, chuyện này là ai nói cho con biết?

- Là.dì út.

Dù trái với lòng, nhưng Hướng Nhật vẫn buộc phải gọi Dịch Tiểu Quân là dì út.

- Tiểu Quân? Con đã gặp nó à?

Hướng mẫu vội hỏi.

- Dạ, những việc này đều là dì ấy nói cho con biết.

Hướng Nhật cũng không giấu diếm, kể lại lần đầu tiên Dịch Tiểu Quân tìm tới nhà, chỉ không nhắc tới chuyện phút cuối bị nàng ta lừa mất một trăm triệu.

Nghe con trai kể, Hướng mẫu đã biết chân tướng mọi chuyện, nhưng bà lại thấy rất nghi hoặc trước một việc khác.

- Tiểu bảo, con nói cho mẹ biết, lần này.Ông ngoại con đến Bắc Hải làm gì?

Theo trực giác, Hướng mẫu linh cảm việc này có thể liên quan đến con trai mình. Bà cũng không phải ngốc, khi vừa nghe con trai bảo bối hỏi mình có muốn quay về Dịch gia hay không thì bà cũng đã nghĩ tới điều này rồi.

- Có lẽ là vì con cũng nên?

Hướng Nhật biết những gì sắp nói mới là quan trọng nhất, may mà trong đầu hắn đã sớm chuẩn bị thật tốt câu trả lời.

- Vì con?

Biết rõ tính cách của cha mình nên Hướng mẫu cũng không dễ bị gạt, một người đạt lợi ích lên trên cả tình thân thì làm sao có thể vì một đứa cháu ngoại bình thường mà đích thân đến Bắc Hải cơ chứ?

Nghe giọng Hướng mẫu đã trở nên nghiêm khắc, Hướng Nhật vội nói:

- Mẹ, trước hết mẹ đừng kích động vội, con còn có một chuyện muốn nói, mẹ nghe xong ngàn vạn lần đừng kích động.

- Có phải ở bên ngoài con lại gây ra tai họa gì không?

Hướng mẫu lại càng nặng giọng, mới không thấy mặt một thời gian, thế mà tiểu tử thúi này đã biết quanh co với mình.

- Cái này.Mẹ thực sự sắp được bế cháu rồi ạ.

Hướng Nhật ra vẻ xấu hổ nói.

Hướng mẫu ở đầu dây bên kia "A" lên một tiếng kinh hãi, sau đó mắng, cũng không biết là đang tức giận hay đang cười.

- Tiểu tử thúi, vừa mới nói Sở Sở không có bầu, giờ con nói thế là sao?

- Không phải Sở Sở ạ.

Hướng Nhật vội giải thích.

- Là Tiểu Thanh à?

Hướng mẫu lập tức hỏi ngược lại, lúc trước khi đến Bắc Hải thăm con trai bảo bối, phát hiện có tới hai cô gái xinh đẹp ở cùng chỗ với nó, một người là Sở Sở, người kia là Thạch Thanh, bà còn nhớ rõ cả tên. Nếu không phải Sở Sở, vậy tất nhiên chính là.cô gái dịu dàng lương thiện Tiểu Thanh, Hướng mẫu nghiêm giọng:

- Tiểu bảo, con muốn chọc tức mẹ à.Chuyện này Sở Sở có biết không?

Dù sao cũng là con trai bảo bối của mình, bà lập tức lo lắng giùm cho hắn.

- Biết ạ.

Hướng Nhật buột miệng tiếp lời, nhưng lập tức nhận ra mình đáp thế sẽ khiến Hướng mẫu hiểu nhầm, vội sửa lại:

- Cũng không phải Tiểu Thanh có em bé, mà là một cô con dâu khác của mẹ cơ ạ.

- Một.cô con dâu khác?

Hướng mẫu có cảm giác như bị sét đánh, mặc dù Hướng Nhật không biết Hướng mẫu ở đầu dây bên kia có vẻ mặt như thế nào, nhưng nhất định là rất phong phú, phong phú như là sức tưởng tượng của bà vậy.

- Dạ, là một người khác ạ.

Hướng Nhật khẳng định.

- Nói cách khác, con giấu Sở Sở và Tiểu Thanh, ở bên ngoài quan hệ với cô gái khác?

Kế tiếp, Hướng mẫu liền nổi giận.

- Tiểu tử thúi, mẹ cho con đến Bắc Hải đọc sách, không phải cho con đến bắt chước người ta đi theo đuổi con gái. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những tìm cho mẹ nhiều con dâu như vậy, ngay cả cháu cũng có cho ba mẹ rồi. Chuyện này mà để cho ba con biết, ông ấy chắc chắn sẽ chạy tới Bắc Hải lôi con trở về đánh một trận.

Hướng Nhật biết Hướng mẫu thực sự có chút tức giận, vội giải thích:

- Mẹ, mẹ nghe con nói đã, con không giấu Sở Sở và Tiểu Thanh, thực ra các cô ấy đều đã biết. Với lại còn ở cùng nhau nữa. Đúng rồi, bây giờ chúng chuyển chỗ ở rồi ạ, đã mua căn nhà lớn hơn chút.

- Ở cùng nhau?

Hướng mẫu cắn răng, cũng không để ý đến một điều, với năng lực của con trai mình liệu có thể chi ra một số tiền lớn để mua "căn nhà lớn hơn chút" hay không, mắng ngay:

- Tiểu bảo, con nói thật cho mẹ biết, chỗ các con rốt cuộc có bao nhiêu người ở cùng nhau?

Nghe khẩu khí vừa rồi của con trai, dường như có thêm một người còn là ít, không chừng còn có nhiều nữa mà chưa nói ra.

- Đại khái khoảng 7, 8 người.

Hướng Nhật có hơi mất tự nhiên khi trả lời, bây giờ nếu tính những người ở cùng nhà, con số ấy không sai, nhưng chỉ có bốn người mới thực sự được xem là bạn gái của mình, tuy nhiên tính cả những người không ở cùng nhà, quả thật có 7, 8 người, mà Hướng mẫu lại cho rằng đã ở cùng thì tất có quan hệ mập mờ với mình.

- 7, 8 người?

Hướng mẫu choáng váng cả đầu oc, còn nhớ lần trước mình tới mới chỉ có hai, sao mới qua một thời gian ngắn đã thành ra nhiều như vậy, cắn răng hỏi:

- Các cô ấy có cãi nhau hay không?

- Không ạ, các cô ấy sống chung hòa thuận lắm, à, phải nói là rất tôn trọng nhau.

Hướng Nhật thành khẩn nói, thực ra hắn còn muốn nói cái việc phá hoại hạnh phúc gia đình như cái nhau làm sao có thể sẽ xảy ra trên người hắn, tuy nhiên sợ Hướng mẫu lại nổi cơn giận, cuối cùng cũng không nói ra khỏi miệng.

- Tôn trọng nhau?

Hướng mẫu thiếu chút nữa tức đến nỗi ngất xỉu, bà còn tính lúc nào đó phải đi Bắc Hải một chuyến để dạy tiểu tử thúi kia biết thế nào là tôn trọng nhau chân chính. Trong mắt bà, con trai có bạn gái là một việc vui, nhưng nếu con dâu tương lai không chỉ có một người, mà là cả một đống, như thế lại không phải tin tức tốt gì.

Quan niệm trong tình yêu của Hướng Tuyến là phải chung thủy, bằng không năm đó bà cũng sẽ không vì theo đuổi hạnh phúc của bản thân mà tình nguyện bị đuổi ra khỏi nhà. Từ lần đầu tiên đến Bắc Hải thăm con trai, thấy nó và hai cô gái ở cùng một, bà cũng đã ra sức nhắc nhở, ai ngờ tiểu tử này chẳng những không nghe, trái lại còn càng ngày càng sung, chỉ trong thời gian ngắn đã tìm thêm cho nàng 5, 6 người nữa, với lại trong đó còn có một người đã mang bầu, Hướng mẫu càng nghĩ càng giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui