Đỉnh Cấp Lưu Manh

Ngày hôm sau đến trường học, Hướng Nhật cũng không đi ngay vào phòng học, mà tới văn phòng của chủ nhiệm lớp.

Hắn tới xin phép nghỉ để xuất ngoại một chuyến, hiển nhiên trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không quay về. Vốn có thể không cần phải đi xin phép phiền hà như vậy, mà cứ thế đi luôn, nhưng Trần lão sư không chỉ là chủ nhiệm lớp của hắn, còn là mẹ vợ tương lai. Bà có tới hai thân phận, cho nên Hướng Nhật cũng không dám quá tùy tiện.

Gõ nhẹ cửa phòng rồi mở ra, hai mẹ con Nhâm gia vẫn đang dùng bữa sáng trong văn phòng, đây đã là thói quen không thể thay đổi.

- Tiểu Hướng, sao em lại tới đây?

Trần Tiểu Phân rất bất ngờ, bình thường đều là bà đi gọi cậu học trò đắc ý kiêm con rể tương lai này tới, không ngờ hôm nay hắn lại chủ động tìm đến cửa, nhưng vẫn nhiệt tình kêu hắn ngồi xuống.

Hướng Nhật cũng không khách khí, nhìn lướt qua Nhâm đại tiểu thư ở phía sau Nhâm mẫu đang làm mặt quỷ với hắn, cung kính nói:

- Trần lão sư phụ, em tới xin phép nghỉ.

- Hả, xin phép nghỉ? Có chuyện gì sao?

Trần Tiểu Phân có chút tò mò nhìn thoáng qua con gái bên cạnh, dường như muốn tìm được đáp án từ nàng, nhưng rồi lại thất vọng, bởi vì Nhâm Quân cũng lộ ra vẻ khẩn trương và kinh ngạc.

- Dạ, có chút việc rất quan trọng.

Hướng Nhật đáp rất mơ hồ, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện hắn thực sự muốn làm khi đi Mỹ.

Nhâm Quân ở một bên nghe thế thì rất bấn mãn, nam nhân trả lời như vậy rõ ràng là cho có lệ, oán giận cắn một miếng bánh bao hấp trong tay.

- Chuyện quan trọng gì chứ? Em thấy là anh muốn quang minh chính đại trốn học thì có.

- Quân Quân.

Nhâm mẫu lườm nàng một cái, sau đó mới điềm đạm nhìn Hướng Nhật, nói:

- Tiểu Hướng, em định xin nghĩ mấy ngày?

Thoáng thấy Nhâm đại tiểu thư quơ quơ nắm đấm nhỏ bé trắng nõn uy hiếp mình, Hướng Nhật liền giả bộ như không nhìn thấy.

- Khoảng một tuần ạ.

- Lâu như vậy sao?

Nhâm mẫu nhíu mày, một tuần tuy không lâu lắm, nhưng cũng không phải là ngắn.

- Dạ, bởi vì phải đi Mỹ, cho nên mất hơi nhiều thời gian, đấy vẫn chỉ là ước tính, trên thực tế còn có khả năng phải lưu lại thêm vài ngày.

Hướng Nhật cũng không dám cam đoan rằng trong 7 ngày có thể giải quyết xong chuyện này hay không, cho nên chỉ nói lấp lửng.

Nhâm mẫu còn định nói thêm gì đó, Nhâm Quân đã nhịn không được trừng mắt nhìn nam nhân, hung hăng hỏi:

- Anh đi Mỹ làm gì?

Giọng tràn ngập u oán, dường như đang trách nam nhân tại sao một việc hệ trọng như vậy lại không thương lượng trước với nàng.

Hướng Nhật lắc đầu cười khổ, thấy cô nàng này có vẻ như muốn ăn thịt người đến nơi, gì mà hắn không đoán được là nàng giận mình vì không nói chuyện này cho nàng hay. Thực ra cũng là đến tối hôm qua hắn mới hạ quyết định, căn bản không có thời gian nói với người khác, ngay cả mấy người Sở Sở cũng chưa biết tin.

Trần Tiểu Phân nhìn ra hắn có chỗ khó xử, lại lườm con gái một cái.

- Tiểu Hướng xuất ngoại cũng không phải việc xấu gì, con còn chưa có xuất giá đã biến thành bà quản gia rồi, cẩn thận kẻo không ai muốn lấy đấy.

- Mẹ.

Sắc mặt Nhâm Quân trở nên lúng túng, rồi lại nghiến răng nghiến lợi liếc xéo nam nhân, hung hăng rít từ kẽ răng ra hai chữ:

- Hắn dám.

Hướng Nhật vội vàng ra vẻ biết điều, nhưng trong lòng lại nghĩ khác, nếu không phải có mẹ vợ ở đây, hắn đã sớm nhào tới thi hành gia pháp, xem cô nàng này còn dám nhe răng nhếch mép với mình hay không.

Thấy con gái sắp có dấu hiệu thẹn quá hóa giận, Trần Tiểu Phân cũng không trêu nàng nữa, nhìn cậu học trò đắc ý kiêm con rể của mình bằng ánh mắt ấm áp:

- Tiểu Hướng, cô đồng ý cho em xin phép nghỉ, chừng nào thì em đi?

- Chiều nay ạ.

Hướng Nhật đáp ngay, không mảy may chần chừ, bởi vì trước khi đến đây hắn đã tính cả rồi. Nếu muốn đánh cho tổ chức phía sau màn kia một đòn trở tay không kịp, nhất định phải ra tay sớm, không nên để chậm trễ.

- Nhanh vậy sao?

Trần Tiểu Phân có chút kinh ngạc.

Ánh mắt Nhâm đại tiểu thư nhìn về phía nam nhân càng thêm u oán, môi mấp máy, muốn nói cái gì đó, rồi cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng.

- Vâng.

Hướng Nhật gật đầu, đồng thời không dám đối mặt với Nhâm đại tiểu thư giờ đang như một oán phụ nơi khuê phòng bị người bỏ rơi.

- Hành lý đã chuẫn bị xong chưa?

Trần Tiểu Phân ân cần hỏi han.

- Đã gần xong rồi ạ.

Hướng Nhật nói mà cả mặt lẫn tai đều không đỏ, căn bản hắn không chuẩn bị hành lý gì. Vì sợ lỉnh kỉnh nên hắn đi người không. Hắn cho rằng, mang một tập chi phiếu theo là được, có tiền thì mua gì chẳng được.

- Như đã vậy, em cứ vào học trước đi, đến lúc đó cô để Quân Quân đi tiễn em.

Trần Tiểu Phân nháy mắt với nữ nhi một cái, sau đó hạ lệnh đuổi khách.

Hướng Nhật cáo từ một tiếng, đứng dậy định rời đi.

Trần Tiểu Phân chợt nhớ tới cái gì đó, gọi hắn lại:

- Đúng rồi, Tiểu Hướng, lần sau đừng nên phung phí, mua thứ đắt tiền như vậy cho Quân Quân làm gì, em không sợ nó đánh mất hay sao.

Giọng điệu có chút trách cứ, nhưng phần nhiều lại là muốn làm yên lòng hắn.

Trong tay Trần Tiểu Phân có đầy đủ tư liệu về thân thế của cậu con rể này, gia cảnh rất bình thường, thế mà lại có thể mua được nhẫn kim cương đắt tiền như vậy, lúc đầu khi nghe chồng kể lại bà còn kinh hãi đến nhảy dựng lên. Hơn nữa, lần trước còn đi Pháp, lần này lại muốn đi Mỹ, có vẻ như chuyện thường xuyên xuất ngoại là rất đơn giản với hắn, người thường chắc chắn không làm được điều này. Tuy nhiên, trong lòng nghi hoặc thì nghi hoặc, Trần Tiểu Phân cũng không định truy hỏi tới cùng, đối với cậu học trò đắc ý này, bà tự nhận là sẽ không nhìn lầm người.

Hướng Nhật nghe bà dặn dò mà có chút sửng sốt, nhưng rồi lập tức hiểu ra, mẹ vợ tương lai muốn nhắc tới chuyện chính mình tặng nhẫn kim cương cho Nhâm Quân. Đang định "Giải thích" qua qua rằng thật ra tốn không bao nhiêu tiền thì lại bị Nhâm đại tiểu thư kéo một mạch ra khỏi văn phòng.

- Em hỏi anh, anh đi Mỹ làm gì?

Nhâm Quân hai tay chống nạnh, sắc mặt bừng bừng phẫn nộ, trông rất có khí thế.

- Là bởi vì có chuyện rất quan trọng.

Hướng Nhật trả lời y hệt như lúc nãy.

- Có quỷ mới tin anh, nhất định là đi hẹn hò với con hồ ly tinh nào ở đó.

Không có mẹ ở bên cạnh, Nhâm Quân chẳng có gì phải e ngại nữa, thẳng thừng coi hắn là kẻ phụ tình có mới nới cũ. Nhưng nàng cũng không cố truy hỏi đến cùng, nam nhân nếu đã không muốn nói, hẳn là có nguyên nhân của hắn.

Hướng Nhật nhìn nàng đến ngẩn ra, ánh mắt trông rất khác lạ.

- Nhìn cái gì mà nhìn.

Nhâm Quân bị hắn nhìn chằm chằm đến phát thẹn, trống ngực đập thình thịnh, lườm nam nhân một cái, khí thế rầm rộ ban đầu cũng xẹp xuống.

Hướng Nhật cười khà một tiếng, vẻ mặt rất là ám muội:

- Bà xã, lúc em ghen trông rất đáng yêu.

- Đáng ghét!

Nhâm Quân lập tức dùng đến cửu âm bạch cốt trảo, vươn tay đặt lên hông nam nhân, ra sức nhéo một vòng.

Hướng Nhật phối hợp theo, kêu ai ái vài tiếng, làm bộ đau đớn, tiếp theo thừa dịp không ai nhìn thấy, kéo tấm thân thể mềm mại thon thả của nàng trong lòng, khe khẽ thổi hơi vào bên tai nàng.

- Mấy ngày anh không có ở đây, em phải tự chăm sóc tốt cho mình. Còn nữa, phải nhớ đến anh.

Nhâm Quân hai má đỏ bừng, khí thế như cọp cái lúc vừa rồi đã hoàn toàn xẹp xuống, dịu dàng tựa lên lồng ngực hắn, thỏ thẻ:

- Biết rồi. Em sẽ nhớ đến anh, anh cũng phải trở về nhanh nhanh một chút, chỉ cần trong vòng 7 ngày anh trở về, em bằng lòng để anh khi dễ một lần.

Không thể tưởng tượng được, cô nàng này lại biết sử dụng mỹ nhân kế cơ đấy, Hướng Nhật nghe mà trong lòng rạo rực, càng ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng.

Hai người vuốt ve an ủi một hồi lâu, sau đó mỗi người mới quay về phòng học của mình.

Nhìn bóng lưng Nhâm đại tiểu thư xa dần, Hướng Nhật thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng trở về. Không chỉ vì lời hứa hẹn ướt át của Nhâm đại tiểu thư, mà chủ yếu còn vì hắn cũng không nỡ rời xa mấy vị Đại tiểu thư quá lâu.

Đang định quay về lớp học, bỗng di động trên người vang lên tiếng chuông. Hướng Nhật lấy ra xem, là một số lạ, hơn nữa, hình như cũng không giống số trong nước.

- Alo, ai đấy?

Để cho cẩn thận, Hướng Nhật quyết định dùng tiếng Anh nói chuyện, dù sao đây cũng là ngôn ngữ thông dụng quốc tế.

- Hướng tiên sinh, còn nhớ ta không?

Một giọng nữ vừa dễ nghe lại vừa thỏ thẻ đáng yêu truyền tới.

- Cô là?

Giọng nữ này rất quen thuộc, Hướng Nhật dám chắc đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

- Xem ra Hướng tiên sinh đã quên ta mất rồi, thật đau lòng mà!

Giọng nữ thỏ thẻ đáng yêu lại truyền tới, khi nói đến hai chữ "đau lòng" thì cao giọng hẳn lên.

"Yêu tinh". Hướng Nhật thầm nhận định về đối phương, rồi lại nghĩ, rốt cuộc là ai đang đùa với mình đây, hình như mình chỉ quen biết vài cô gái nước ngoài, trên cơ bản có thể đếm trên đầu ngón tay.

- Có thể gợi ý một chút hay không?

Người ở đầu dây bên kia nghe hắn nói vô lại như vậy thì bật cười:

- Được rồi, Hướng tiên sinh, ta không nói giỡn với anh nữa, ta là Teru Tonnay (*).

- A? Nữ hoàng bệ hạ?

Hướng Nhật thất kinh, rồi trong nháy mắt đáp lại ngay, chẳng phải đúng là giọng của nữ hoàng bệ hạ đấy sao? Có điều vừa rồi đối phương dùng giọng điệu mập mờ như là nói chuyện với bạn trai vậy, khó trách mình nghe mà không nhận ra.

- Hướng tiên sinh, ta đã nói với anh từ trước rồi mà, không cần xưng hô với ta như vậy.

Giọng ở đầu dây bên kia có chút bất mãn.

- Thật ngại quá, Teru tiểu thư, quả thực tôi quá kinh ngạc, sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?

Trong lòng Hướng Nhật quả thật rất kinh ngạc, tuy nói đã từng cứu đối phương, nhưng Hướng Nhật cũng không mong sẽ được đối phương báo đáp gì đó, hơn nữa đã hơn 2 tháng rồi không liên lạc, cũng không ngờ hôm nay đối phương lại gọi điện thoại cho mình.

- Là thế này, giờ ta đang đi nghỉ ở Mỹ, đúng lúc tán gẫu với mấy người Susan xem ta có bao nhiêu người bạn khác giới, tiếp đó liền nghĩ tới anh. Hướng tiên sinh, chúng ta là bạn phải không?

Giọng của nữ hoàng bệ hạ vừa thỏ thẻ lại vừa đáng yêu, Hướng Nhật nghe mà lòng có chút xốn xang.

- Đương nhiên rồi.

Hướng Nhật thừa nhận ngay không chút do dự, bỗng lại nhớ ra điều gì đó:

- Đúng rồi, Teru tiểu thư ở Mĩ sao?

- Đúng vậy, Hướng tiên sinh muốn tới đây sao? Nói ra thì, đã lâu rồi không nhìn thấy anh đấy.

- Thật khéo, chiều nay tôi cũng phải đi Mỹ.

Hướng Nhật cười đáp, nhưng trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, mình vừa mới có ý định đi Mỹ, ai ngờ nữ hoàng bệ hạ ở tít tận nước Pháp xa xôi cũng đã tới Mỹ, lại còn gọi điện thoại báo cho mình, cái này có tính là - duyên phận không nhỉ?

- Anh nói thật chứ?

Nghe thế, người ở đầu dây bên kia vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ.

- Vậy thật sự quá tốt, anh cũng đi nghỉ à? Ở thành phố nào? Miami hay là Los Angeles?

- Là New York.

Hướng Nhật sửa lại cho đúng, đồng thời trong lòng có chút ghen tị, mình làm quái gì có thời gian rảnh mà đi nghỉ, đâu được như nàng, mặc dù hiện giờ không làm nữ hoàng nữa, nhưng đã có nhân dân cả một quốc gia nuôi, đương nhiên là thảnh thời đi du lịch khắp nơi rồi.

- New York sao?

Người ở đầu dây bên kia trầm ngâm một chút, rồi lẩm bẩm tự nói với mình một câu "Chắc là kịp".

- Máy bay của Hướng tiên sinh đến nơi lúc mấy giờ, tới lúc đó ta đi đón anh.

Hướng Nhật suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng chỉ có một mình, rất cô đơn, nếu có mỹ nữ đi cùng, vậy đương nhiên là cầu còn không được, liền báo cho nàng biết giờ hạ cánh của chuyến bay mình ngồi lần này.

(*) Giờ sẽ gọi nữ hoàng bệ hạ bằng tên tiếng latin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui