Đỉnh Cấp Lưu Manh

Nữ hoàng rõ ràng cũng đã nhìn thấy Hướng Nhật ở trong góc, mắt nhất thời sáng ngời, gọi bảo tiêu bên người đi theo rồi qua chỗ hắn.

Ánh mắt người bên ngoài nhìn theo hướng di chuyển của các nàng và rồi đương nhiên là đặt lên người Hướng Nhật, ai cũng tự hỏi không biết tiểu tử này có lai lịch gì, tuy nhiên cũng chỉ là tự hỏi mà thôi, còn chưa tới mức muốn tìm hiểu cho rõ ngọn ngành. Nhìn một hồi, ai nấy lại tiếp tục dùng cơm hoặc nói chuyện phiếm với người bên cạnh.

- Teru tiểu thư.

Thấy đám người nữ hoàng đã đến gần, Hướng Nhật vội vàng đứng lên, xem như một cách tiếp đón lịch sự.

- Chào buổi tối, Hướng tiên sinh, chúng ta cũng phải hơn hai tháng rồi không gặp ấy nhỉ?

Nữ hoàng cũng rất khách khí, đưa túi xách nhỏ trên tay cho một vị bảo tiêu người da đen bên cạnh, sau đó mới ngồi xuống trước mặt Hướng Nhật.

- Quả thật đã lâu không gặp, Teru tiểu thư vẫn như trước, xinh đẹp kinh người.

Hướng Nhật nịnh.

Nữ hoàng cứ như là nhận được niềm vui bất ngờ.

- Hướng tiên sinh, ta thật sự rất hiếu ký, chúng ta cũng đã xem bản tin trên TV, cái người trên máy bay nhường dù chính là anh phải không?

- Đúng vậy, là tôi.

Hướng Nhật không phủ nhận, dù sao nữ hoàng cũng không phải người nhiều chuyện đi tuyên truyền khắp nơi.

- Vậy không có dù, sao anh thoát khỏi nguy hiểm được?

Nữ hoàng rất hiếu kì về điều này, bởi vì khi rơi từ độ cao như vậy xuống, không thể nào lại không hề hấn gì. Khi đó lúc đoán ra nam tử phương đông nhường dù chính là Hướng Nhật, nàng còn thương tâm mãi không thôi. Giờ phút này lại thấy đối phương chẳng bị thương tổn gì, hiển nhiên nàng rất hiếu kỳ muốn biết tại sao.

- Cái này xem như là một bí mật đi, haha!

Hướng Nhật tất nhiên không thể nói ra chuyện mình biết bay, nói cho cùng nó cũng quá kinh người, hơn nữa, mặc dù đối với nữ hoàng thì không có gì phải lo lắng, nhưng Hướng Nhật không muốn người ta biết quá chi tiết về mình.

Nghe Hướng Nhật nói là bí mật, nữ hoàng cũng không tiện hỏi lại, nhưng niềm vui bất ngờ trên mặt vì vừa rồi được hắn tán dương rõ ràng có hơi giảm xuống.

Nữ bảo tiêu da đen bên cạnh thấy được điều này, bất mãn hừ nhẹ một tiếng.

Hướng Nhật vội quay đầu sang nhìn.

- Thì ra là Sunny tiểu thư, đã như không gặp, cô khỏe chứ?

Nữ bảo tiêu da đen này chính là người cầm đầu tất cả các nữ bảo tiêu của nữ hoàng, Hướng Nhật trước giờ luôn nghĩ vậy. Hắn còn nhớ, hồi trước lúc ở tại trang viện của nữ hoàng đã từng nhờ nàng đi mua giúp mình bộ nội y phụ nữ ― khi đó là mua cho nữ bí thư Phương Oánh Oánh.

Nữ bảo tiêu da đen rõ ràng là không thích hắn, lại hừ lạnh một tiếng rồi nhìn sang hướng khác.

- Sunny!

Nữ hoàng cảm thấy rất xấu hổ, quát nữ bảo tiêu da đen một câu, sau đó lại nhìn Hướng Nhật và nói:

- Thật ngại quá, Hướng tiên sinh, Sunny gần đây bị thất tình, cho nên tâm trạng không tốt lắm.

- Thất tình?

Hướng Nhật kinh dị nhìn cô nàng bảo tiêu da đen, một nữ nhân dũng mãnh như nàng cũng biết nói chuyện yêu đương sao? Đương nhiên, thế không có nghĩa là cô nàng bảo tiêu da đen này trông như khủng long. Trên thực tế, ngoài làn da đen ra thì cô nàng cầm đầu nhóm bảo tiêu này trông cũng không tệ lắm, hơn nữa vóc dáng có lẽ do thường xuyên được rèn luyện nên càng rắn rỏi và nóng bỏng, nam nhân vừa nhìn là thấy ngứa ngáy trong lòng.

Cô nàng bảo tiêu da đen đỏ mặt, ngay cả làn da đen sẵn có cũng không che khuất được màu đỏ diễm lệ kia, tuy nhiên nàng vừa mới bị nữ hoàng quát mắng, lúc này dĩ nhiên không dám lỗ mãng nữa, ngồi ở một bên xị mặt xuống.

Hướng Nhật cũng không muốn đi khiêu khích nàng, hướng về phía nữ hoàng, ra vẻ hào phóng nói:

- Teru tiểu thư, xem ra cô vẫn chưa ăn tôi. Yên tâm, cô cứ chọn món tùy thích, tối nay tôi mời.

Nữ hoàng cười khúc kha khúc khích, có biết bao nhiêu người muốn mời nàng mà không được, còn người trước mắt dường như lại có vẻ tiếc rẻ khi phải mời nàng một bữa cơm.

- Đúng rồi, cười nhiều thì mới đẹp.

Hướng Nhật kìm lòng không đặng phải cất lời khen ngợi, dung mạo nữ hoàng bệ hạ, nhất là khi cười như vừa rồi, quả thực nghiêng nước nghiêng thành.

Mặt nữ hoàng hơi ửng đỏ, vội vàng đánh trống lảng:

- Đúng rồi, Hướng tiên sinh, đêm nay anh có chỗ nghỉ ngơi chưa? Chúng ta đã chọn được khách sạn, nếu anh không ngại, có thể ở cùng chúng ta.

- Ở cùng các cô?

Hướng Nhật trợn tròn hai mắt, đề nghị ấy quả thức khiến người ta khó có thể từ chối, tiếc là hắn đã có dự định của mình.

- Không cần đâu! Tôi có vài người bạn tốt ở phố người Hoa, cho nên có lẽ tôi sẽ ở chỗ bọn họ.

Nữ hoàng có hơi thất vọng, đồng thời cũng có phần xấu hổ vì bị từ chối, nàng không hề để ý đến sự ám muội trong mấy lời của mình. Ở cùng? Là cùng phòng hay cùng khách sạn?

- Này, giờ anh gọi món ăn được rồi chứ?

Bầu không khí đang có phần nặng nề thì cô gái đáng yêu vừa rời đi lúc nãy quay trở lại, nàng nhìn Hướng Nhật và nói.

- Đương nhiên rồi.

Vừa mới từ chối ý tốt của người ta, Hướng Nhật đang lo tìm không ra đề tài để chuyển hướng cuộc nói chuyện, giờ thấy có cứu tinh, dĩ nhiên là hắn hết sức vui mừng.

Nhận thực đơn từ cô gái đáng yêu, đưa cho nữ hoàng ở đối diện, sau đó chính hắn cũng cầm một cái rồi chăm chú xem.

Cô gái đáng yêu hiển nhiên không có nhiều hứng thú với chuyện Hướng Nhật chọn món ăn, ngược lại đối với chuyên Hướng Nhật quen biết một nữ nhân xinh đẹp kinh người như nữ hoàng thì lại cảm thấy rất tò mò, đây là một đặc tính trời sinh của phái nữ. Nàng dùng tiếng Trung hỏi Hướng Nhật, chắc là tưởng rằng nữ hoàng nghe không hiểu.

- Này, sao anh lại quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy? Cô ấy có thân phận gì, có vẻ như rất có lai lịch thì phải? Là bạn gái của anh à?

Hướng Nhật toát mồ hôi, đầu lại cúi thấp hơn một chút, tiếp tục làm bộ như đang xem thực đơn không nghe thấy.

Cô gái đáng yêu có phần bất mãn, đang định hỏi tiếp, đúng lúc này nữ hoàng nhìn về phía nàng, cũng dùng tiếng Trung nói:

- Tiểu cô nương, ta không phải là bạn gái của hắn. Chúng ta chỉ là bạn bè tốt, hơn nữa, Hướng tiên sinh đã có bạn gái rồi.

Nói dứt lời liền liếc Hướng Nhật một cái, không biết là vô tình hay cố ý nữa.

- Chị.chị.chị biết nói tiếng trung?

Cô gái đáng yêu hết sức kinh hãi, cũng không phải vì chuyện đối phương nói mình không phải là bạn gái của anh chàng kia, mà chủ yếu là vì cô gái con lai xinh đẹp này có thể nói tiếng trung, hơn nữa còn rất lưu loát, gần như là hơn cả nàng. Đồng thời, nàng cũng có cảm giác xấu hổ, mấy lời mà vừa rồi mình bình luận sau lưng người ta bị nghe không sót một chữ nào.

Nữ hoàng mỉm cười, cảm thấy tiểu cô nương này rất thú vị.

- Em nói đi?

-.

Cô gái đáng yêu không dám tiếp lời, đứng tại chỗ cúi đầu, cứ như là bị câm rồi vậy.

Nữ hoàng cũng không tiếp tục trêu nàng, chọn vài món thanh đạm rồi trả thực đơn lại.

Hướng Nhật tất nhiên cũng học theo, để cô gái đáng yêu có thể rời đi.

olo

Lúc này trong một góc khác của nhà hàng Trung Quốc, ở chỗ chỉ cách Hướng Nhật có vài bàn, Alice đang cúi đầu dùng cơm, bên cạnh còn có một thanh niên người Hoa khoảng 25, 26 tuổi, tướng mạo mặc dù chưa thể nói là anh tuấn, nhưng cũng làm cho người ta vừa nhìn là nảy sinh hảo cảm.

Hai người dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau.

- Alice, nhà hàng Trung Quốc này không tệ chứ? Có hợp khẩu vị của em hay không? Nếu em thích, sau này ngày nào anh cũng dẫn em tới đây.

Thanh niên người Hoa nhìn chăm chú Alice đang cúi đầu dùng cơm, trong mắt hiện lên vẻ mê đắm.

- Không cần đâu anh Trương, chỉ là tối này tôi đột nhiên muốn ăn đồ Trung Quốc.

Alice ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mơ hồ mang theo một vẻ bi thương khó có thể nói thành lời.

- Thế.

Thanh niên người Hoa có chút xấu hổ.

- Vậy, em muốn ăn gì thì sau này cứ tìm anh, anh nhất định sẽ dẫn em đến nhà hàng tốt nhất.

Alice nhìn về xa xăm, trầm mặc không nói. Ăn đồ Trung Quốc chẳng qua là vì người kia, nàng chỉ muốn cảm thụ một chút những món ăn người kia hay dùng, có lẽ cũng có thể thử tưởng tượng ra cảnh người kia ngồi bên cạnh cùng mình dùng cơm. Vừa nãy khi mẹ nàng muốn nấu ăn cho nàng thì nàng từ chối, sau đó hẹn một người là hành khách mà nàng quen trên máy bay, hắn cũng là người Hoa giống người kia. Nàng định nhờ hắn giới thiệu vài món phổ thông của trung quốc, chứ cũng không có ý gì khác.

Tuy nhiên thanh niên người Hoa rõ ràng là không nghĩ đơn giản như vậy, đây là lần đầu tiên hắn được cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp gợi cảm này hẹn ra ngoài, trước kia hắn cũng có hẹn nàng vài lần nhưng không có kết quả, vốn tưởng rằng đã hết hy vọng. Không ngờ tại thời điểm mà hắn không hề chuẩn bị, đối phương lại gọi điện thoại tới, điều này làm cho tâm tư đã chết của hắn sống dậy, đồng thời cho rằng trước kia đối phương lạnh nhạt với mình chẳng qua là định "lạt mềm buộc chặt", đến khi thấy mình lâu lắm không liên lạc với nàng, lúc này mới khẩn trương và vội hẹn gặp mình. Thanh niên người Hoa nghĩ như vậy cũng không có gì lạ, mặc dù bản thân hắn không có gì quá nổi bật, nhưng lại xuất thân từ một trong những thế gia vọng tộc đứng đầu trong giới người Hoa ở Mỹ, có địa bàn kinh doanh ẩm thực và giải trí trải khắp New York. Dựa vào điểm này, có nữ nhân xinh đẹp tự nguyện đến với mình thì có gì to tát đâu?

Nghĩ đến đây, thanh niên người Hoa kiều cảm thấy chỉ cần mình hơi tỏ ý tứ một chút là đối phương sẽ sà vào lòng mình ngay, cho nên vội nói đầy thâm tình:

- Alice, em cũng biết tâm ý của anh đối với em rồi đấy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết mình đã yêu em.

Có lẽ là câu "ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết mình đã yêu em" đã chạm đến chỗ mẫn cảm trong lòng Alice, không đợi hắn thổ lộ hết, nàng lập tức cắt ngang lời:

- Nếu như anh chịu chết vì tôi, tôi sẽ gả cho anh ngay lập tức.

Giọng có phần hơi lớn, cho nên nhanh chóng gây sự chú ý cho khách hàng ngồi mấy bàn bên cạnh.

Thính lực của Hướng Nhật giờ hơn xưa rất nhiều, với lại giọng nói này nghe rất quen tai, thế là đảo mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, khi phát hiện ra đấy là cô tiếp viên hàng không đã gặp trên máy bay, hắn sợ tới mức vội vàng cúi đầu thấp xuống. Trời ạ, sao lại gặp nàng ở đây? Hướng Nhật còn nhớ rõ những trò mà mình bày ra trên máy bay, lúc này trong mắt những hành khách trên chuyến bay ấy, mình đã sớm bị coi là người chết. Nếu giờ lại xuất hiện trước mặt người ta, hơn nữa đối phương còn là cô nàng tiếp viên hàng không từng bị mình đùa cho mấy câu, xử lý không tốt sẽ tạo thành scandal ầm ĩ, lúc ấy phiền phức to.

- Hướng tiên sinh, anh gặp người quen sao?

Nữ hoàng đương nhiên đã sớm chú ý tới những cử chỉ này của Hướng Nhật, thấy hắn vừa nhìn về phía bên kia là lập tức cúi đầu, nàng phát giác ra ngay là có vấn đề.

- Không hẳn là người quen, chỉ là một người bạn rất bình thường.

Hướng Nhật vẫn cúi đầu, hắn sợ mình mà ngẩng đầu lêm một chút thì sẽ bị cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia phát hiện. Chỉ có thể nói là hắn xui xẻo, chọn hướng nào không chọn, lại chọn ngồi xuống đúng chỗ này, vừa hay lại ở ngay trước mắt cô nàng kia.

- Một người bạn rất bình thường? Tôi thấy hình như không phải như vậy?

Cô nàng bảo tiêu da đen bên cạnh tiếp lời nói, giọng cũng rất lớn.

Tsb, Hướng Nhật thầm kêu không ổn, bị cô nàng cầm đầu nhóm bảo tiêu hại chết mất rồi, cô nàng da đen này rõ ràng là muốn gây sự chú ý nên mới nói lớn tiếng như vậy.

Quả nhiên, khi Hướng Nhật lần thứ hai lén nhìn sang bàn của cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim kia, hắn lập tức bắt gặp một cặp mắt xanh biếc thăm thẳm chứa đầy nước mắt. Mà chủ nhân của cặp mắt ấy, lúc này gương mặt đã đẫm lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui