Đỉnh Cấp Lưu Manh

Khi chỉ còn chừng hơn mười yard là đến bờ biển thì thuyền dừng lại, bởi vì nếu tiếp tục tiến về phía trước thì rất nhanh sẽ bị mắc cạn. Nhưng tình huống này hiển nhiên RAPIST đã sớm có chuẩn bị, nhị lão bản Kim Chung Thành ra lệnh một tiếng, mấy chiếc canô nhỏ vốn chờ sẵn bên cạnh nhất tề áp sát lại, đón người trên du thuyền xuống.

Hướng Nhật, Thiên Minh Hạc và Lưu Phi cưỡi một chiếc canô, đám Hầu Tử thì chia ra hai nhóm cưỡi những chiếc khác. Về phần hai túi vải bố mà Hướng Nhật mang, chúng cũng được để trên canô của Hướng Nhật. Người "chủ xị" Thiên Minh Hạc coi hai túi vải bố này như bảo bổi, phải luôn nhìn thấy mới yên tâm, đây là của quý có thể giúp hắn thăng cấp, dù để người nào giữ hắn cũng không yên lòng.

Từ trên canô bước xuống, Hướng Nhật đặt chân lên bãi biển mềm mại, nhìn mấy trăm bóng đen đứng đầy ở đấy, trong lòng không khỏi cảm thán, đám xã hội đen Hàn Quốc này thật ngu ngốc, lẽ nào không sợ bị cảnh sát tung lưới bắt trọn ổ hay sao? Tuy nhiên Hướng Nhật chẳng hơi đâu lo lắng cho sự sống chết của những kẻ không có quan hệ với hắn, hắn chỉ chú ý tới vị thủ lĩnh RAPIST đã dẫn nhiều thành viên xã hội đen như vậy tới nơi đây đón tiếp hắn lần này, nghe nói đấy là nhân vật chỉ đứng sau đại lão bản, nhị lão bản Kim Chung Thành.

Rất nhanh, người xuống ca - nô trước hắn một bước là Thiên Minh Hạc dẫn một người đàn ông trung niên trán hơi hói và để ria mép đi tới, Hướng Nhật lập tức ý thức được người kia chính là Kim Chung Thành. Tương tự, Kim Chung Thành cũng đã nhìn thấy vị đại nhân vật tới từ Trung Quốc tới, hắn không ngờ vị đại nhân vật này lại trẻ tuổi đến thế, trẻ đến nỗi hắn phần nào cho là phía bên Trung Quốc khinh thường bên mình, cho nên phái đại một người qua đây. Nhưng Thiên Minh Hạc ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu, đồng thời đưa tay chỉ chỉ vào hai túi vải bố lớn vừa được thủ hạ chuyển xuống, sắc mặt Kim Chung Thành lập tức thay đổi, trở nên thận trọng, lại thêm cả sốt sắng, thậm chí còn có ý nịnh nọt.

- Hoan nghênh tới Seoul làm khách.

Kim Chung Thành cũng không biết tiếng Trung, cho nên lời hắn nói đều do Thiên Minh Hạc chịu trách nhiệm phiên dịch.

Hướng Nhật bắt tay Kim Chung Thành, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tươi cười giả dối:

- Ông quá khách khí rồi, Kim Chung Thành tiên sinh, kỳ thực ta đã sớm mong có ngày được đến Seoul du ngoạn.

- Vậy thật hay quá, tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể làm tốt phận sự của một hướng dẫn viên du lịch.

Nghe xong mấy lời thì thầm của Thiên Minh Hạc, Kim Chung Thành định bụng sẽ cung phụng vị đại diện trẻ tuổi này như thần tài, nhanh chóng tự tiến cử mình làm hướng dẫn viên du lịch.

Thiên Minh Hạc phiên dịch xong, lại nhấn mạnh với đám thủ hạ bên cạnh về tầm quan trọng của hai túi vải bố, nhưng cũng không nói rõ bên trong là vật gì. Tuy nhiên vậy cũng là đủ, hơn mười đại hán mặc tây trang màu đen nhất tề bước lên, ngay tức khắc đứng bao vây quanh hai túi vải bố, người nào cũng rút từ trên người ra một thanh loan đao lấp lánh hàn quang trông rất đáng sợ.

Loại loan đao này so với khảm đao thì ngắn hơn một chút, nhưng lưỡi đao hẹp dài hơn nữa mũi đao còn gắn một thứ giống như móc câu, tuyệt đối là một loại vũ khí sắc bén để giết người. Chỉ cần đâm vào trong thân thể người, khi rút ra chắc chắn có thể kéo theo toàn bộ lục phủ ngũ tạng của người đó. Tuy nhiên Hướng Nhật rất khinh thường món đồ này, đây là thời đại nào rồi mà còn dùng thứ vũ khí lạnh là đao cơ chứ, chỉ cần một khẩu súng máy là có thể giải quyết tất cả mọi người ở đây. Hướng Nhật nghĩ thầm như vậy, nhưng hắn cũng biết Hàn Quốc là một trong những quốc gia quản lý việc súng ống nghiêm khắc nhất, đấy là nhân tố làm hạn chế lượng vũ khí nóng của giới xã hội đen.

Lại giả dối nói thêm vài câu khách sáo, Hướng Nhật và Lưu Phi được mời lên trên một chiếc xe Bentley tráng lệ vốn chờ sẵn bên bờ bãi biển, không gian bên trong rất rộng rãi, dù mười mấy người cùng ngồi vòa cũng không cảm thấy chật chội. Nhưng trên thực tế, chỉ có vài người ngồi, ngoại trừ hai vị khách Hướng Nhật và Lưu Phi (Thiên Minh Hạc và Kim Chung Thành đã xem Lưu Phi như tình nhân của Hướng Nhật), còn lại cũng chỉ có ba người, Kim Chung Thành, Thiên Minh Hạc cùng với một người mà vừa rồi sau khi được giới thiệu Hướng Nhật mới biết hắn là thủ hạ tâm phúc của Kim Chung Thành, Hàn Tuấn Tú.

Còn hai túi vải bố kia, Thiên Minh Hạc kiên quyết phải để chúng trên xe mình, dù cho hắn cảm thấy có giao cho thủ hạ cũng không sao cả.

Hướng Nhật trái lại không để tâm đến chuyện hắn, hắn chỉ có chút hứng thú với tên thủ hạ tâm phúc của Kim Chung Thành. Người thanh niên này quả thực rất có khả năng quyến rũ phải nữ, nhưng Hướng Nhật tò mò không biết tại sao một thanh niên văn nhã và anh tuấn như vậy lại gia nhập xã hội đen? Hắn cũng không hoài nghi đối phương là tên cảnh sát nằm vùng kia, vì nếu có thể được ngồi trên xe này, nhất định là tâm phúc trong tâm phúc, nhị lão bản Kim Chung Thành chắc rất yên tâm về hắn.

- Hướng tiên sinh, giờ chúng ta đưa ngài đến khách sạn mà chúng tôi đã đặt trước để nghỉ ngơi, hay ngài đi gặp lão bản của chúng tôi?

Kim Chung Thành thăm dò ý tứ của Hướng Nhật, còn Thiên Minh Hạc làm phiên dịch.

- Đi gặp lão bản của các vị trước đi.

Hướng Nhật không buồn ngủ, hơn nữa, hắn cũng muốn sớm được nhìn thấy ông trùm của băng đảng xã hội đên số một ở thủ đô Hàn Quốc.

- Được.

Kim Chung Thành lên tiếng, đang định kêu tài xế khởi động xe.

Hướng Nhật đột nhiên đổi giọng:

- Khoan đã, hay là đến khách sạn trước đi.

Nghe xong những gì Thiên Minh Hạc phiên dịch, Kim Chung Thành ngạc nhiên hướng mắt về phía Hướng Nhật, không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên đổi ý.

- Không có gì, ta muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Hướng Nhật chỉ lãnh diễm nữ nhân bên cạnh, bản thân hắn không muốn ngủ, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không.

- Để tôi đi cùng anh.

Lưu Phi lập tức lên tiếng, đồng thời dùng vẻ mặt mong chờ nhìn nam nhân, rõ ràng là nàng không muốn về khách sạn cô đơn một mình.

- Vậy.Được thôi.

Hướng Nhật nhún vai, nói với Thiên Minh Hạc.

- Đi thẳng đến chỗ đại lão bản của các vị.

Đối với Seoul, Hướng Nhật gần như có thể nói là hoàn toàn không biết gì, vì không thích quốc gia này, cho nên cũng không muốn tìm hiểu bất cứ điều gì về quốc gia. Trên thực tế, Hướng Nhật mặc dù luôn yêu ghét phân mình, nhưng ở đây ít nhiều gì hắn cũng nhìn nhận theo cảm tính.

Ngồi trong chiếc xe tráng lệ, một mặt câu được câu không đáp lại sự xu nịnh của Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc xu, mặt khác lại thông qua cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh thành phố.

Mặc dù đã quá nửa đêm, nhưng ánh đèn trải rộng khắp thành phố hiển nhiên không làm Seoul bị chìm trong bóng tối.

Hướng Nhật không biết thành phố Seoul này chỉ chiếm 1/160 diện tích Hàn Quốc, trong một khu vực nhỏ như vậy, để bố trí cho 1/4 dân số quốc gia cư trú và sinh hoạt cũng là một vấn đề rất nan giải.

Tại hai bên bờ sông Han nằm lẳng lặng một loạt tòa nhà cao tầng trông có phần cổ xưa, những năm 70 của thế kỷ trước dân số tăng vọt nên chúng được xây dựng để đáp ứng nhu cầu nhà ở. Những tòa kiến trúc này đều là sản phẩm của nền công nghiệp hoá, tạo hình lẫn phối màu hoàn toàn đồng nhất, đều lợt lạt, là tổ hợp của ba màu xám, đỏ và xanh lá. Nếu như đến gần quan sát, còn có thể thấy kiểu dáng bên ngoài của hầu hết các tòa nhà đều giống nhau. Loại phong cách kiến trúc đặt thực dụng lên trên mỹ cảm và cá tính như thế này cũng không phải chỉ xuất hiện ở các công trình dân dụng của Seoul.

Đảo Yeouido là nơi tập trung đông đảo các trụ sở chính của ngân hàng và xí nghiệp lớn, được mệnh danh là "Manhattan của Hàn Quốc", nhưng ngoại trừ tòa nhà 63 building "cao nhất Hàn Quốc" ra thì không có thêm một kiến trúc nào siêu cao và hùng vĩ nữa. Nếu ở chỗ này mà muốn được ngắm nhìn quan sát các cảnh quan sừng sững như ở Hương Cảng hay Singapore, vậy nhất định sẽ phải thất vọng. Hướng Nhật ở Bắc Hải vốn đã quen nhìn những tòa nhà cao tầng, cho dù là cao 63 tầng, cũng không khiến hắn cảm thấy choáng ngợp nhiều lắm. Mà mức độ tráng lệ của các tòa nhà công sở ở đây cũng thua xa những công trình tương tự ở Bắc Hải.

Hướng Nhật càng nhìn càng mất hứng thú, may là chiếc xe Bentley ngay sau đó đã dừng lại trước cửa một hộp đêm sang trọng.

Theo chân Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc, Hướng Nhật đi vào hộp đêm này. Mà đám Hầu Tử cũng lục tục đến nơi, sau khi xuống xe đã có người tiếp đãi bọn hắn, Hướng Nhật cũng không phải bận tâm.

Mới vừa bước vào hộp đêm, Hướng Nhật liền cảm giác được tiếng nhạc hỗn tạp rất ầm ỹ cùng với bầu không khí có phần dâm mỹ.

Lưu Phi hình như không quen với bầu không khí này, nó khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn nôn mửa, chỉ thấy nàng bịt mũi đi theo sau Hướng Nhật.

Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc cũng xem như là nửa chủ nhân, thấy vị tình nhân xinh đẹp của Hướng Nhật tỏ ra chán ghét nơi này và hình như sắp chịu không nổi, biết hoàn cảnh ở đây khiến nàng cảm thấy không thoải mái, không khỏi bước nhanh hơn, đưa hai người Hướng Nhật băng qua khách sảnh náo nhiệt.

Bên trong quả nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều, không nghethấy tiếng ầm ỹ, hiệu quả cách âm rất tốt, không khí cũng trong lành trở lại.

Thấy Lưu Phi không bịt mũi nữa, Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc mới thở phào nhẹ nhõm. Đừng đùa, nếu có chỗ nào đó làm cho lãnh diễm mỹ nữ này thấy khó chịu, vạn nhất ảnh hưởng đến tâm trạng của vị đại nhân vật là Hướng tiên sinh, vậy chắc chắn sẽ là tổn thất không gì sánh bằng.

Sau khi vượt qua một hàng lang thật dài, xuất hiện trước mắt mọi người là một gian đại sảnh rộng chừng bằng một sân bóng, tuy nhiên gian đại sảnh này hiển nhiên không phải dùng để làm sân bóng đá trong nhà, nhìn bên trong đại sảnh đặt đầy bàn đánh bạc cùng với những người tay cờ bạc vây xung quanh không ngừng gào thét gì đó, đây hiển nhiên là một sòng bạc.

Bên ngoài là nơi dành cho khách làng chơi ăn chơi đàng điếm, mà bên trong lại là nơi để dân cờ bạc tận hứng, đám RAPIST này quản nhiên rất biết cách kiếm tiền, chỉ với hai loại hình này thôi e là cũng đã giúp bọn họ kiếm không ít lời.

Lưu Phi hiển nhiên không cảm thấy sự náo nhiệt nơi sòng bạc đáng ghét như bầu không khí ầm ỹ và dâm mỹ bên ngoài, chỉ thoáng nhíu nhíu mày.

Khi Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc tiến vào sòng bạc, ngay lập tức có nhân viên quản lý sòng bạc chú ý tới bọn họ, cũng hướng về bọn họ gật đầu chào hỏi.

Hai người cũng khẽ gật đầu, Kim Chung Thành đột nhiên kéo một nhân viên quản lý lại gần, dùng tiếng Hàn hỏi gì đó, người đó lấy tay chỉ lên lầu hai, sau đó nói một câu.

Thấy cảnh tượng ấy, Hướng Nhật cũng đoán được chút manh mối, có lẽ Kim Chung Thành đang hỏi đại lão bản ở đâu.

Quả nhiên, Kim Chung Thành hỏi rõ tình huống xong là quay người lại nói với Hướng Nhật:

- Hướng tiên sinh, xin mới theo tôi, đại lão bản ở ngay trong phòng làm việc, tôi tin ông ấy nhất định sẽ vô cùng cao hứng khi nhìn thấy ngài.

Có Thiên Minh Hạc phiên dịch, Hướng Nhật cũng không lo nghe không hiểu, gật đầu, theo hai người Kim, Thiên lên lầu hai, Lưu Phi vẫn thế, theo sát bên hắn một bước cũng không rời.

Lên lầu hai, quẹo trái, đến căn phòng đầu tiên, Kim Chung Thành tiến lên trước gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra một giọng nói giận dữ.

Người bên trong dùng tiếng Hàn, Hướng Nhật nghe không hiểu, nhưng chỉ cần có chút đầu óc cũng đoán được, đấy là gọi người bên ngoài vào.

Vẻ mặt Kim Chung Thành hình như có chút kinh ngạc, không biết là vì trong giọng nói của đại lão bản dường như ẩn chứa sự tức giận hay là vì cái gì khác, nói chung vẻ mặt rất phức tạp.

Thiên Minh Hạc bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hướng Nhật, hắn đột nhiên giải thích:

- Hướng tiên sinh, vừa rồi không phải là giọng của lão bản, mà từ kẻ thù của lão bản chúng tôi.

- Kẻ thù?

Hướng Nhật vẫn không hiểu.

- Sao lại có kẻ thù trong phòng làm việc của đại lão bản, lại còn vượt mặt chủ gọi các vị vào?

Lần này đến phiên Thiên Minh Hạc giật mình, có thể là ý thức được Hướng Nhật nghe không hiểu nên đã hiểu lầm, hắn kiên nhẫn giải thích:

- Hắn không gọi chúng tôi vào, mà kêu chúng tôi cút đi.

- Vậy lão bản của các vị không phản đối sao?

Hướng Nhật càng thêm hiếu kỳ và cũng không tài nào hiểu nổi, tại địa bàn của mình lại để kẻ thù lên tiếng đuổi thủ hạ của mình cút đi, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không chịu để yên, không ngờ vị đại lão bản này lại không có bất cứ hành động gì, mặc cho kẻ thù diễu võ dương oai trước mặt mình. Hướng Nhật không khỏi có chút thất vọng, đối tượng mà Tinh Tinh chọn làm đại lý xem ra quá nhu nhược.

Thấy vẻ khinh miệt trên mặt Hướng Nhật, Thiên Minh Hạc cũng biết đối phương đang coi thường lão bản của mình, bèn vội vàng giải thích:

- Kẻ thù này là em trai cùng cha khác mẹ của lão bản chúng tôi, thực ra hắn là lão bản một băng đảng khác, tuy nhiên luôn luôn muốn thôn tính RAPIST, có dấu hiệu cho thấy, những hộp đêm và sòng bạc ngầm của chúng ta bị niêm phong có khả năng là do hắn mật báo.

Hướng Nhật lúc này mới hiểu ra vấn đề, ra là anh em trong nhà cãi cọ với nhau, khó trách tên kẻ thù kia tỏ ra kiêu ngạo như thế. Thì ra là đã sớm biết vị đại lão bản kia không dám ra tay với anh em ruột. Tuy nhiên Hướng Nhật vẫm cảm thấy vị lão bản này có chút nhu nhược, cứ coi như là không thể hạ độc thủ với anh em ruột, nhưng tại địa bàn mình, giáo huấn hắn một trận cũng được chứ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui