Đỉnh Cấp Lưu Manh

Một tiếng "xoảng" thật lớn vang lên. Đám người Hướng Nhật bên ngoài nghe thấy rất rõ, như là tiếng thứ gì đó bằng sứ rơi xuống đất vỡ tan, những mảnh vỡ chạm vào nền nhà nghe leng ka leng keng.

Sau đó là tiếng rống lên của một người, tuy nhiên tiếng rống này này hiển nhiên không chỉ mang theo chút tức giận như cái giọng lúc nãy, mà tràn ngập phẫn nộ và sát ý. Nhưng cái giọng tức giận lúc nãy không cam chịu kém thế, cũng rống lên, không chút khoan nhượng, dường như sắp động thủ đến nơi.

Hai người Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc cũng không dám chờ ở ngoài nghe trộm nữa, đẩy cửa xông vào.

Phòng làm việc hết sức rộng rãi xa hoa, bên trong tổng cộng có bốn người, một người đàn ông trung khoảng 50 tuổi đứng sau bàn làm việc, trông hơi mập lùn, tuy nhiên thần thái lại rất uy mãnh, lúc này vẻ mặt hắn nổi giận đùng đùng, nhìn chăm chăm vào đống mảnh nhỏ trên mặt đất.

Hai người Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc lập tức đi tới bên người hắn, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía ba người đối diện. Không cần phải nói, người đàn ông trung niên nhân mập lùn này chính là lão bản của bọn họ.

Ba người còn lại, người đứng đầu hao hao giống người đàn ông trung niên mập lùn, tuy nhiên cao và gầy hơn chút ít, Hướng Nhật đoán đây chính là người anh em của đại lão bản. Hai người khác hiển nhiên là thủ hạ tâm phúc của hắn. Một người mặc chiếc áo jacket màu đen đã bị xé mất hai ống tay áo, trên hai cánh tay trần xăm hai con thanh long, trông rất dữ tợn. Người kia mặc tây trang, vẻ mặt lạnh lẽo, một tay đút vào trong chiếc áo tây, dường như chỉ cần lão bản ra lệnh một tiếng thì sẽ rút vũ khí từ trong đó ra.

Về đống mảnh nhỏ trên mặt đất, Hướng Nhật có thể nhìn ra đấy là những mảnh vỡ của một bình hoa, nhìn vẻ mặt tiếc nuối và phẫn nộ của người đàn ông trung niên mập lùn, hẳn là nó là món đồ cổ giá trị không nhỏ.

Thấy đám người Hướng Nhật xuất hiện, người đàn ông trung niên nhân mập lùn phần nào thu cơn giận, quay sang người anh em hao hao giống hắn và mắng một câu gì đó.

Gã kia cũng lẩm bẩm một câu, sau đó dẫn theo hai người thủ hạ đi ra khỏi phòng. Nhưng ngay lúc đi ngang qua bên người Hướng Nhật, hắn liền nhìn thoáng qua lãnh diễm nữ nhân Lưu Phi, ánh mắt vừa sững sờ lại vừa thèm thuồng, cứ như là hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.

- Hướng tiên sinh, thực xin lỗi, để anh chê cười rồi.

Qua sự giới thiệu ngắn gọn của Kim Chung Thành và Thiên Minh Hạc, đại lão bản đã biết lai lịch của Hướng Nhật, bèn nhiệt tình nghênh tiếp.

- Không sao, không sao.

Hướng Nhật vội nói khách sáo, đột nhiên lại sửng sốt, nhìn đại lão bản, có vẻ như không dám tin.

- Ông biết nói tiếng Trung sao?

- Ha ha, làm ăn với Hà lão bản mấy năm nay, nhân tiện cũng học được chút ít.

Đại lão bản khiêm tốn, hắn nói quốc ngữ thông thạo như vậy, ắt hẳn không phải chỉ học được chút ít.

Hướng Nhật biết Hà lão bản mà đại lão bản vừa nhắc đến chính là gã thú vật Tinh Tinh, cũng không để tâm đến chuyện ấy nữa:

- Vừa rồi không làm phiền ông chứ?

- Không, không đâu, trái lại còn để Hướng tiên sinh phải chê cười.

Đại lão bản nói sơ qua về sự tình vừa rồi.

- Đúng rồi, Hà lão bản có khỏe không?

- Ta nghĩ hắn muốn không khỏe cũng không được.

Thân thể Tinh Tinh có thể nói đã vượt qua khái niệm cường tráng của nhân loại, lời Hướng Nhật hoàn toàn là sự thật khách quan.

Đại lão bản cười hào sảng, gặp được một vị khách thích nói giỡn, chung quy so với việc tiếp đãi một vị khách luôn làm mặt lạnh không nói năng gì thì tốt hơn nhiều lắm.

- Những thủ hạ của ta không không gây phiền toái cho anh chứ?

Đại lão bản lại nhìn thoáng qua hai thủ hạ đắc lực bên cạnh.

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nói những người này phá bĩnh gì mình:

- Bọn họ rất chu đáo với ta, ta còn thấy hơi ngại.

- Ha ha.

Đại lão bản lại cười to một trận, đang định nói thêm vài lời khách sáo, Thiên Minh Hạc bên cạnh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ghé vào bên tai hắn thì thầm.

Đại lão bản đầu tiên là vẻ mặt thoáng có chút không hài lòng, dù sao ở trước mặt khách mà nói thầm như thế cũng là hành vi bất lịch sự, nhưng sau khi nghe thủ hạ nói xong, sắc mặt lại trở nên mừng rỡ, không khiển trách sự thiếu lễ phép của thủ hạ nữa.

- Hướng tiên sinh, ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.Anh vĩnh viễn là vị khách tôn quý nhất của RAPIST chúng ta!

Nghe thủ hạ nói số hàng gấp đôi lần trước, hơn nữa chỉ cần trả trước 50% tiền đặt cọc là có thể lấy hàng, đại lão bản cười to đến nỗi ngũ quan trên mặt đều đồng thời nhăn nhíu lại. Trong lòng hắn hạ quyết định, bất kể thế nào cũng phải hợp tác lâu dài với vị Hướng tiên sinh trước mặt, như vậy mới có thể kiếm tiền dài dài.

Hướng Nhật đương nhiên có thể đoán được Thiên Minh Hạc nói gì với đại lão bản, thấy đại lão bản đột nhiên có vẻ mong chờ tha thiết, hắn biết Thiên Minh Hạc đã nói cho đại lão bản chuyện chỉ cần trả 50% tiền đặt cọc có thể được nhận hai túi vải bố kia.

Đang định tỏ ra khiêm tốn, bên ngoài phòng lại vang lên tiếng gõ cửa, đại lão bản có chút không hài lòng, bởi vì hắn thấy Hướng tiên sinh mở miệng định nói gì đó nhưng lại bị tiếng gõ cửa cắt ngang, tiếp đó hắn bực mình nói một câu tiếng Hàn.

Cánh cửa bị đẩy ra, tiến vào là một thành viên RAPIST mặc trang phục nhân viên quản lý sòng bạc.

- Chuyện gì?

Đại lão bản sầm mặt nhìn hắn.

Nhân viên quản lý thấy thế liền hoảng sợ, chắc là lần đầu tiên bị đai lão bản nhìn với vẻ mặt khó chịu như vậy, run giọng nói:

- Lão bản, cảnh sát tới kiểm tra.

- Cái gì!

Đại lão bản cùng Kim Chung Thành, Thiên Minh Hạc đều biến sắc.

Hướng Nhật nghe không hiểu tiếng Hàn, nhưng cũng biết có chuyện gì đó xảy ra, không nhịn được bèn hỏi đại lão bản:

- Có gì phiền phức sao?

- Là bọn cớm chết tiệt!

Đại lão bản vẻ mặt rất phẫn nộ, hơn nữa còn kèm theo chút lo lắng, vừa mới đón vị khách tới từ Trung Quốc, ngay sau đó cảnh sát tìm tới cửa, gặp phải chuyện trùng hợp như vậy, đại lão bản không thể không có chút liên tưởng, không chừng lại lại là tên nằm vùng chết tiệt kia tiết lộ tin tức.

- Hướng tiên sinh, anh không có giấy chứng nhận xuất nhập cảnh, chỉ có thể làm phiền anh trốn ở chỗ này trước vậy.

Đại lão bản áy náy nhìn Hướng Nhật.

- Không sao.

Hướng Nhật cũng hiểu rõ tình thế trước mắt, mặc dù hắn không sợ đám cảnh sát Hàn Quốc bên ngoài, nhưng tránh được va chạm hiển nhiên vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Đại lão bản dặn Thiên Minh Hạc lưu lại, còn bản thân dẫn Kim Chung Thành đi ra ngoài.

Thấy cửa đã đóng, Hướng Nhật hỏi:

- Thiên Minh Hạc tiên sinh, bình thường cảnh sát có hay đến chỗ này không?

- Không, lần gần đây nhất cũng hơn một tháng trước.

Sắc mặt Thiên Minh Hạc có chút xấu hổ, nhưng lập tức nói thêm.

- Hướng tiên sinh không cần lo lắng, hộp đêm này đã được đăng ký, hơn nữa sòng bạc cũng là ngành kinh doanh được phép hoạt động, cảnh sát cũng không thể làm gì được chúng tôi.

Hướng Nhật gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, không khỏi lo lắng, bèn hỏi:

- Hai túi kia không có vấn đề gì chứ?

- Không vấn đề gì, đã được thủ hạ của nhị lão bản Hàn Tuấn Tú đem giấu đi rồi.

Thiên Minh Hạc vỗ ngực cam đoan.

- Giấu tại một chỗ vô cùng bí ẩn, cảnh sát đừng hòng tìm ra được.

- Vậy thì tốt.

Hướng Nhật nói thuận theo đối phương, tuy nhiên trong lòng chung quy vẫn có chút bất an, hắn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui