Đỉnh Cấp Lưu Manh

Sau khi hiểu rõ nguyên nhân tiểu mỹ nữ cảnh sát đến nơi này, Hướng Nhật một lần nữa ló đầu ra rình xem. Đối phương đã thay quần áo xong, trên người toàn là quần áo nữ sinh. Hướng Nhật âm thầm hối hận, vừa rồi còn tưởng chuyện gì, nếu biết sớm thế này thì hắn sẽ không bỏ lỡ màn phấn khích "thay quần áo" kia. Sau khi thay xong bộ quần áo tốt này, tiểu mỹ nữ cảnh sát có chút cảm giác không tự nhiên. Soi gương mấy lần, phát hiện hoàn toàn không có gì không hợp, vậy nên mới ra khỏi phòng thay đồ. Vừa bước ra ngoài, nàng đã thuận tay đóng luôn cửa lại. Hướng Nhật từ phía sau tủ quần áo bước ra, nhanh chóng xem xét tình hình, thấy rõ bên ngoài căn phòng này là một cái hành lang, hơn nữa còn có đèn sáng rực.

Đó là một lời cảnh báo với hắn, ít nhất chính hắn cũng không nên nghênh ngang đi ra ngoài, bởi vì như thế rất dễ bị nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ bắt gặp. Tuy có thể chế phục đối phương trong nháy mắt, nhưng nếu lỡ "đã thảo kinh xà", trong khi hắn lại lén lút tới, trừ khi tìm ra tung ích của hai nha đầu kia, nếu không, sẽ làm cho hai nha đầu rơi vào hiểm cảnh.

Không còn cách nào, Hướng Nhật chỉ đành đổi nơi khác thám thính. Mặc dù thất vọng đôi chút, nhưng chưa hẳn đã đi một chuyến vô ích, ít nhất cũng biết nơi đây có tiểu mỹ nữ cảnh sát nằm vùng. Nghĩ đến nàng, Hướng Nhật cảm thấy hơi hối hận, không phải hối hận không nhìn lén nàng thay quần áo, mà là hối hận vừa rồi sao lại không từ nàng tìm ra cái nơi vừa tối vừa lạnh trong câu lạc bộ này.

Căn cứ vào lời Vưu Kì Tử, Hướng Nhật khó mà tìm ra nơi nhốt các nàng là nơi nào. Bình thường nơi nào tối không thấy ánh sáng nhất định là gian mật thất. Nhưng hiện tại lại đang là buổi tối, nên xuất hiện thêm một khả năng là nơi nào không có ánh đèn là nơi tối. Nhưng nếu dùng thêm dữ kiện nơi đó có hơi lạnh thì phạm vi thu hẹp không ít. Phải biết rằng, hiện giờ thời tiết không lạnh, chỉ cần mặc hơi nhiều quần áo một chút thì sẽ cảm thấy nóng. Hắn đã từng nhìn qua cách ăn mặc của Vưu Kì Tử cùng Á Mĩ, tuyệt đối không thể vì thời tiết này mà cảm thấy lạnh. Cho nên có thể nói độ ẩm của nơi đó sẽ cao hơn so với bên ngoài. Có lẽ đó là tầng hầm ngầm? Trong lòng Hướng Nhật chợt léo lên ột tia sáng, càng nghĩ lại càng cảm thấy có khả năng. Đầu tiên, tầng hầm tuyệt đối không có ánh sáng lọt vào, cho dù là ngày hay đêm. Tiếp theo, tầng hầm nằm trong lòng đất nên độ ẩm nhất định sẽ cao hơn bên ngoài.

Vốn Hướng Nhật nghĩ đến hầm chứa đá, nhưng nghe Vưu Kì Tử nói nơi đó "hơi lạnh", chứ không phải "rất lạnh", nên có thể loại hầm chứa đá ra ngoài. Xác định được đặc điểm của nơi giam giữ Vưu Kì Tử cùng Á Mĩ, Hướng Nhật trong lòng hơi kích động, hiện tại nên xác định câu lạc bộ này có tầng hầm hay không, sau đó mới có thể tìm ra đáp án. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật ra khỏi bức màn, vừa muốn ra bên ngoài. Bất cợt bên hành lang có tiếng bước chân đang tới gần căn phòng này. Hướng Nhật trong lòng dao động, thân hình thoắt một cái đã trốn vệ phía tủ quần áo. Nhưng hắn cũng không có tâm tưởng xấu xa đi nhìn lén người khác thay quần áo, mà là tìm người nào đó hiểu rõ câu lạc bộ này hơn mình để hỏi rõ chuyện nơi này có tầng hầm hay không.

Một tiếng "Bạch", đèn trong phòng một lần nữa được mở lên. Hướng Nhật ló ra xem, phát hiện tiểu mỹ nữ cảnh sát đã quay trở lại, không biết cô nàng đang phát điên chuyện gì. Nhưng vừa lúc, Hướng Nhật đang định tìm người nào đó để hỏi chuyện của câu lạc bộ, nếu tiểu mỹ nữ cảnh sát này đang nằm vùng ở đây, không chừng biết không ít tin tức.

- Gì? - Hướng Nhật đang suy nghĩ cách khống chế đối phương, đột nhiên nghe tiểu mỹ nữ cảnh sát nói một tiếng. Sau đó, đối phương chạy thẳng đến cửa sổ bên cạnh.

Hướng Nhật thầm nghĩ lần này hỏng rồi, hắn chỉ lo trốn đi, quên đóng bức màn lại, không chừng tiểu mỹ nữ cảnh sát đang hoài nghi. Quả nhiên không sai, liền nghe cô nàng quát một câu:

- Ai? Đi ra nào!

Bởi vì cô nàng quát lớn bằng tiếng Hàn, Hướng Nhật nghe không hiểu, nhưng hắn cũng biết địa khái về ý tứ của nàng. Thấy đối phương đang đi thẳng đến tủ quần áo, không còn cách nào khác, toàn bộ phòng thay đồ chỉ có cái tủ quần áo là có thể trốn được, tiểu mỹ nữ cảnh sát tuyệt nhiên không thể đoán sai. Không ngờ cô nàng này lại có tính cảnh giác cao như thế, lưu manh thầm khen trong lòng, biết rõ nếu lúc này không hành động gì thì rất có thể bị dối phương phát hiện. Lực lượng vô hình lập tức vươn ra, tạo nên một "Lĩnh vực lực lượng" bên trong căn phòng. Tiểu mỹ nữ cảnh sát nhận ra nàng không thể cử động được, muốn mở miệng nói chuyện cũng không được, tựa hồ như bản thân đang bị biến thành bức tượng, vẻ mặt thất sắc kinh hãi.

- Tiểu thư, ta muốn nói với cô một chuyện, xin cô yên tâm, ta sẽ không tổn hại gì đến cô. - Hướng Nhật cố nói nhỏ để nàng không thể phát hiện hướng phát ra của âm thanh.

Hiện giờ tiểu mỹ nữ cảnh sát đang thật kinh hãi, căn bản không hơi đâu mà xem xét âm thanh kia là thứ ngôn ngữ gì. Ban đầu nàng còn định tìm ra tên nào đang trốn trong phòng rình xem người khác thay đồ, nhưng xảy ra chuyện quỷ dị thế này, xem ra tên đang rình mò kia tuyệt không phải là người. Nàng sợ tới mức phát run lên, nhưng ngay cả run cũng chẳng được. Cho nên ngoài ánh mắt lộ ra nét sợ hãi vì vẻ mặt tuyệt nhiên không thay đổi gì.

- Nếu cô đồng ý với ta là không thét lên, ta có thể cho cô nói chuyện. - Hướng Nhật từ phía tủ quần áo bước ra, nhưng do đi từ phía sau tiểu mỹ nữ cảnh sát nên không lo bị nàng nhìn thấy - Nếu cô đồng ý, gật đầu một cái là được.

Hướng Nhật khống chế lưc đạo, cho đối phương chút không gian để gật đầu. Nhìn thấy tiểu mỹ nữ cảnh sát gật đầu, Hướng Nhật mới làm cho nàng có thể nói chuyện, nhưng vẫn khống chế không cho nàng nhúc nhích.

- Ngươi là ai, ngươi đang ở đâu? Ngươi là người hay là.

- Ta là người! - Hướng Nhật ngắt lời tiểu mỹ nữ cảnh sát - Chẳng qua ta có một ít năng lực đặc biệt.

- Ngươi muốn hỏi ta cái gì thì cứ hỏi đi. - nghe đối phương tự nhận là người, tiểu mỹ nữ cảnh sát không sợ hãi như lúc đầu.

- Ta hỏi cô, câu lạc bộ này có tầng hầm ngầm hay không?

- Tậng hầm ngầm? - tiểu mỹ nữ cảnh sát nháy mắt cảnh giác, biết đối phương đang ở phía sau nàng, thần trí nàng đã sáng suốt trở lại - Ngươi tìm tầng hầm làm gì?

- Ta đang hỏi cô, không phải là lúc cô hỏi ta. - Hướng Nhật cảm thấy lúc nãy nói mình là người, căn bản có chút sai lầm. Nhưng nếu giờ nói ngược lại, phỏng chừng không còn bao nhiêu hiệu qur, vì trong lòng tiểu mỹ nữ cảnh sát đã hoài nghi.

- Ta không biết. - không nghĩ đến cô nàng này thật cứng đầu, đã bị người khác khống chế mà còn có thể nói chuyện kiên quyết như thế.

- Xem ra cô không thành thật rồi, được thôi, ta lập tức thoát y cho cô, sau đó ném cô ra bên ngoài. - Hướng Nhật cũng không rõ đối phương nói dối hay nói thật, chỉ có thể đối đáp thế thôi.

- Ngươi dám! - tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng đang sợ, nếu không cũng sẽ không lớn tiếng như vậy.

- Ta có gì mà không dám, nếu cô không nói thật, ta sẽ làm như vậy. - Hướng Nhật vừa thấy uy hiếp có kết quả, liền hắc hắc cười nói.

- Hừ, ta biết ngươi là ai rồi. - Không ngờ sau khi nghe hắn uy hiếp, tiểu mỹ nữ cảnh sát chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn vạch trần âm mưu của hắn.

Hướng Nhật bị thái độ của nàng làm sửng sốt:

- Ngươi nói ta là ai?

- Ngươi chính là tên hỗn đản đêm qua làm ta sợ chết khiếp. - Tiểu mỹ nữ cảnh sát quát một tiếng, nếu không phải do nàng không thể động đậy, không chừng nàng đã xoay người tát lưu manh một bạt tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui